Phi Tử Của Ca Ca
Chương 130
Hạng Ngạo Thiên vội bước rời đi.
Giục ngựa giơ roi.
Được rồi hơn mười dặm đường.
Hắn, đột nhiên dừng lại. Hắn tới làm gì? Hắn như thế nào đã quên? Hắn đến là để bảo vệ mẫu tử bọn họ! Bọn họ bên người vẫn còn có nguy hiểm đe dọa.
Bên ngoài, mọi chuyện có vẻ như gió êm sóng lặng, nhưng thực tế, thiên hạ cũng không có thái bình. Hạng Ngạo Thiên ảo não thở dài một tiếng. Tại sao? Hễ là chuyện dính dáng đến Tình nhi, hắn đều chân tay luống cuống?
Chính mình cần phải tỉnh táo, chính mình cần phải bảo vệ gia đình nàng, thân là hoàng đế cần phải bình tĩnh quyết đoán, cần phải có yếu tố của một vị hoàng đế, những thứ này của hắn giờ cũng chạy đi nơi nào mất rồi?
Quay đầu ngựa lại. Trở về trấn nhỏ. Hắn đột nhiên như là nhớ tới cái gì. Không thể như vậy trở về. Hạng Ngạo Thiên biết, như vậy liều lĩnh trở về, hắn cùng Mai Tuyết Tình trong lúc này, tất phải còn có tranh chấp.
Trong trấn nhỏ. Không hề gió êm sóng lặng.
“Nói, Hạng Ngạo Thiên đi nơi nào rồi?” Một nam nhân mặt mày dữ tợn, tính tình điên cuồng, đang uy hiếp Mai Tuyết Tình. Trong tay nam nhân kia đang cầm hai chân hài tử.
Hài tử đầu hướng xuống dưới. Khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn trướng đỏ ửng hẳn lên. Oa oa tiếng khóc lớn vang lên trong không trung, truyền tới những nhà lân cận. Mai Tuyết Tình không biết, Hạng Ngạo Thiên vừa lại cùng người phương nào kết oán thù. Nhưng mà, hắn mới vừa đi, thì có người theo đuổi tới, có thể thấy được, người này cũng không phải là một người hiền lành tử tế gì.
Nghe thấy tiếng khóc của hải nhi, Mai Tuyết Tình tâm ý hoảng loạn. Hài tử, vốn là lòng tâm gan của nàng, vốn là bảo bối của nàng! Vốn là sinh mạng của nàng, là toàn bộ của nàng!
“Hạng Ngạo Thiên rời đi rồi!” Mai Tuyết Tình thành thật nói ra. Vì hài tử.
“Rời đi, không thể nào rời đi?” Nam nhân vươn tay nắm lấy áo Mai Tuyết Tình, “Hắn như thế nào có thể rời đi? Nói, hắn rốt cuộc ở nơi nào?” Trong giọng nói tràn ngập vẻ bực mình sốt ruột, không nhẫn nại được.
“Ngươi để hài tử xuống trước!” tiếng khóc của hài tử như xé rách trái tim của Mai Tuyết Tình. “Ngươi để xuống, ta sẽ nói!”
“Đồ nữ nhân gian xảo đê tiện, ngươi nghĩ rằng ta sẽ bị mắc lừa sao?” Nam nhân kia tay tăng thêm chút sức lực, nhịn không được ho khan lên vài tiếng. “Ngươi cùng tên tiểu nghiệt chủng này, là mồi nhử của ta, ta muốn bắt được Hạng Ngạo Thiên, phải ngoan ngoãn cắn câu!”
Nam nhân kia điên cuồng kêu lên, “Hắn giết cả nhà ta, hôm nay, ta muốn hắn phải quỳ gối ngay dưới chân ta, hoàn toàn bái phục, đem ngôi vị hoàng đế tặng cho ta!”
Mai Tuyết Tình hiểu rõ rồi. Nhất định hắn ta chính là người nhà của Nghi phi. Không phải nói, Lý gia toàn bộ cả nhà đều bị trảm rồi sao? Chẳng lẽ, Hạng Ngạo Thiên lại động lòng trắc ẩn, thả nam nhân trước mắt? Hạng Ngạo Thiên lần này, đã nhìn lầm người rồi. Người mơ ước quyền lực, đa số đều là người lòng tham không đáy. Dục vọng của bọn họ là vô bờ bến, không có chừng mực.
Tiếng khóc của hài tử, càng nlúc càng yếu.
“Ngươi thả hài tử…” Mai Tuyết Tình giãy dụa, “Hài tử của ta cùng với Hạng Ngạo Thiên không có chút quan hệ gì hết!”
Hài tử, ngươi cần phải kiên trì sống sót! Mẫu thân nhất định sẽ cứu ngươi!
Chung quanh, người đến vây xem càng ngày càng nhiều. Tất cả mọi người không thể tin được, bà chủ họ Mai bình dị gần gũi, như thế nào lại có thể cùng hoàng đế có quan hệ được chứ! Có hàng xóm, đã len lén chạy đi tìm Mai gia nhị lão báo tin rồi. Vài người trai tráng, tiến đến gần nam nhân Lý Vượng.
“Thả mẫu tử hai người bọn họ ra!” Trong đó một người trẻ tuổi nhất lên tiếng ra lệnh, thanh âm to lớn vang vọng như tiếng chuông ngân.
Nghe tiếng hô hấp, cũng biết là con nhà luyện võ rồi.
“Hahaha…” Lý vượng càng thêm hung hăng.
“Nữ nhân đáng chết này, còn nói không có liên lạc gì với Hạng Ngạo Thiên, những người này là ai? Còn không phải đều là người Hạng Ngạo Thiên phái tới, bảo vệ ngươi sao?”
“Đúng rồi, ta quên mất, cái tên nghiệt chủng này, vốn là người kế thừa ngôi vị hoàng đế tương lai!” Lý Vượng càng thêm trở nên điên cuồng.
Hắn đung đưa hài tử trong tay.
Hài tử thân thể bé nhỏ, trong không trung lúc ẩn lúc hiện. Tiếng khóc khàn khàn, nhỏ đi rất nhiều.
Mai Tuyết Tình nghe tới càng thêm đau nhói trong lòng. “Ngươi để hài tử của ta xuống!” Mai Tuyết Tình hít một hơi sâu. “Hài tử nếu có chút gì không hay xảy ra, ngươi chẳng những tìm không được Hạng Ngạo Thiên, ngay cả Hoàng đế Nam Trần quốc cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Lý Vượng giật mình một chút.
Mai Tuyết Tình cảm giác được, tâm tình Lý Vượng có một ít biến hóa.
Nàng tiếp tục nói, “Ngươi biết phụ thân của hài tử này là ai không? Hắn chính là Hoàng đế Nam Trần quốc, Trần Nhất Kiếm!”
Mấy thị vệ hoàng cung đều ngây ngẩn cả người.
Nàng ta không phải là người hoàng đế mệnh lệnh phải bảo vệ sao? Nghe nói, đây là hoàng hậu tương lai. Như thế nào, vừa lại xuất hiện một Hoàng đế Nam Trần quốc nữa? Lý Vượng huýt sáo lên một tiếng, lại có vài tên nam tử hiện thân. Cũng là những kẻ hung thần ác sát, bắt đầu giằng co cùng vài thị vệ do Hạng Ngạo Thiên phái tới âm thầm bảo vệ Mai Tuyết Tình.
Lai giả bất thiện. Xem đối phương người đều không ít, Mai Tuyết Tình ý thức được, chuyện không ổn!
Mai Tuyết Tình tiếp tục tâm lý chiến.
“Ngươi cùng Hạng Ngạo Thiên có ân oán gì ta không biết, nhưng mà, nếu ngươi làm bị thương hoàng tử của Nam Trần quốc, thì ngươi vừa tạo thêm một đối thủ! Hoàng đế Nam Trần quốc, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Mai Tuyết Tình cố tình thổi phồng lên tác dụng. Trần Nhất Kiếm, xin lỗi ngươi rồi, vì cứu hài tử, ta không thể không nói hưu nói vượn được! Lão thiên gia làm chứng cho ta, ta tuyệt không phải cố ý hủy đi danh dự của ngươi đâu!
Lý Vượng dừng lại động tác đung đưa tay.
“Ha… Ha… Ha… Thật không ngờ, nữ nhân của Hạng Ngạo Thiên, cũng hồng hạnh qua tường! Hảo hả, chờ lão tử làm thịt Hạng Ngạo Thiên, làm hoàng đế rồi, thì cũng đưa ngươi tiến nhập hậu cung!”
Lý Vượng mơ giấc mộng đẹp làm hoàng đế.
Hắn muốn làm hoàng đế, cái mộng này, hắn đã ôm ấp suốt mười năm, cũng đã chuẩn bị hết mười năm rồi.
Hắn không muốn bởi vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, mà làm thương tổn người của quốc gia khác, nhất là hoàng tử của Nam Trần quốc. Như vậy mà nói, không đợi đợi lúc hắn ngồi ổn long ỷ, Trần Nhất Kiếm cũng sẽ tìm hắn báo thù! Nữ nhân này nói rất đúng, không thể tạo thêm nhiều kẻ địch nữa.
“Ngươi đem hài tử để xuống! Để xuống đi, ta nói liền cho ngươi biết, Hạng Ngạo Thiên đi chỗ nào!”
Mai Tuyết Tình không mất thời cơ tiếp tục làm tâm lý chiến. Lý Vượng trúng kế Mai Tuyết Tình, lời nói của nàng ta không thể không tính.
“Được rồi! Lão tử để lại tên tiểu nghiệt chủng này!” Tay vung lên, hài tử bay vào không trung! Bọn thị vệ muốn tiến lên đón đỡ, đều bị người của Lý Vượng ngăn cản, mấy người cùng nhau đánh đấm. Cục diện trở nên hỗn loạn. Đao kiếm va chạm âm thanh leng keng vang lên trong không trung. “Ngưu Ngưu.....” Mai Tuyết Tình lên tiếng kêu gào, sải bước nhanh nhoài người về phía trước cố trốn thoát, muốn tiếp được hài tử. Lý Vượng cười gian.
Đưa tay túm lấy vai Mai Tuyết Tình, kéo lại quẳng trở về.
“Ngưu Ngưu…” Mai Tuyết Tình không để ý tới, vẫn cố giãy dụa.
Cổ áo bị nắm ghìm lại, hằn một đường thật sâu đỏ bầm ở cổ nàng cũng không màng tới. Mắt tuyệt vọng nhìn thấy hài tử thẳng tắp rơi xuống…
Mai Tuyết Tình trái tim tan nát, tựa hồ như đã chết…..
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
4 chương
50 chương
13 chương
157 chương
10 chương
119 chương
106 chương