(editor: Akinomi) Cô ấy bị thương. Đây chính là cảm nhận khi hắn ôm lấy cô, vì vậy mà hoảng loạn trước nay chưa từng có khiến hắn bỏ mặc hộ vệ của mình, chỉ vội vàng tìm người chữa trị cho cô. Khi đặt cô xuống chỉ thấy cô chau mày, nhưng cổ họng lại không hề thốt lên một câu nào dù hắn có đặt cô trên giường êm trong lếu trướng. Tiêu Tương Phi biết mình tạm thời không thể hành động tùy tiện, nơi này không phải hiện đại, cô không phải đang thi hành nhiệm vụ, cho nên cô không cự tuyệt sự giúp đỡ của anh ta. Hiên Viên Vũ phái hai ba cung nữ ở ngoài vào, thay y phục dính máu trên người cô, còn bản thân và ngụ y ra ngoài đợi. Ba cung nữ cầm y phục sạch sẽ vừa vào, vội vàng cung kính hướng cô thi lễ, thận trọng nói: "Tiểu thư, nô tỳ giúp người thay quần áo." Tiêu Tương Phi không nói lời nào, chỉ nhìn họ gật đầu một cái. Nhận được phép, ba cung nữ mới rón rén thận trọng thay đi y phục trên người cô. Chỉ là trừ giúp nàng thay quần áo bên ngoài, đồng hồ ở trên tay cô cùng những vật kỳ quái, họ cũng không dám đụng. Đổi y phục xong, Hiên Viên Vũ cùng ngự y mới bước nhanh vào, ngự y trước khi hắn ra lệnh đã chạy đến xem xét vết thương của cô. Miệng vết thương đều ở những chỗ có thể thấy được, tất cả đều ở tay và chân, ngự y lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng rửa sạch vết thương và rắc thuốc lên cho cô. Cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, nhất thời rơi xuống một nơi xa lạ, còn mạc danh kỳ diệu gặp người đàn ông như vậy, sau đó còn cùng bầy sói chiến đầu quyết liệt, hao phí tất cả toàn của bộ thể lực cô, khiến cô lập tức rơi vào thời kỳ trống rỗng. "Hoàng thượng, vị tiểu thư này không có gì đáng ngại, chỉ có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút, điều dưỡng cho tốt, xin hoàng thượng yên tâm." Ngự y một mực cung kính nói, liền đầu cũng không dám ngẩng lên. "Tốt, ra ngoài đi." Hắn sai bảo, không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt. Hiên Viên Vũ cần lấy ly trà cung nữ đặt sẵn trên bàn, rót một chén nước, bước chân vững vàng đi về phía cô. "Uống trước một ngụm nước." Đưa ly trà đến môi cô. Tiêu Tương Phi cũng không hề làm bộ, uống một hơi cạn sạch ly trà, lúc này mới cảm thấy thoải mái một chút. "Nơi này thật sự là Hiên Viên vương triều sao?" Cô đột nhiên nhìn về phía hắn hỏi, giống như vẫn không thể tin tưởng sự thật này. "Đúng, nơi này là Hiên Viên vương triều, Hiên Viên Hạ Chí năm thứ chín." Hắn mặt ôn hòa nói, đây là vương triều hắn, thời kỳ phồn vinh, cường thịnh nhất . Cô sự thật đến nơi dị thế, cô rốt cuộc đã tin, nhắm mắt lại, chấp nhận sự việc, sau đó khách khí nói với hắn: "Cám ơn anh, tôi nghỉ ngơi một chút đã." Cô không muốn thiếu nợ anh ta, nhưng cô vẫn nhận được sự giúp đỡ của anh ta. Đi? Cô phải đi? Hiên Viên Vũ kinh ngạc, sau khi biết rõ hắn là Nhất Quốc Chi Chủ, cô ấy vẫn như cũ đối với hắn chẳng thèm ngó tới. Thân phận của hắn tôn quý nhường nào, ai không nịnh bợ? Cô gái nào không muốn bay lên cành cao làm Phượng Hoàng? Chỉ cần được hắn coi trọng, hoặc là khiến cho hắn cảm thấy hứng thú. Mọi cô gái không phải nghĩ luôn nghĩ mọi biện pháp chỉ với một mục đích? Leo lên long sàng của hắn?(aki: anh này tự kỷ thấy ớn hông? ) "Nàng muốn đi đâu?" Hắn phải hỏi cho rõ không lẽ nàng chưa từng có ý muốn ở lại sao? Đi đâu? Vấn đề này ngược lại có vẻ làm khó cô mất rồi, cô không biết mình có thể đi đâu được ? Nhưng là ít nhất là cô không bị chết đói, không phải sao? "Tôi không cần thiết nói cho anh biết." Cô khôi phục lạnh lùng, không muốn nói cho hắn biết. "Ngươi. . . . . ." Hiên Viên Vũ cảm thấy không vui, thấy cô hồi phục sắc mặt lạnh lùng, nhất thời tâm tình trầm xuống cảm thấy không vui.