Lục Nhạc Dao vừa dứt lời đã có tiếng cười nhạo vang lên “Đúng là bêu xấu, lần này cả khúc nhạc và điệu vũ đều do Lục quý nhân tự sáng tác sao?” Người nói chuyện không phải ai xa lạ, chính là Vũ thục nghi. Lúc nãy Vũ thục nghi đã bị mất mặt như vậy, nàng càng mong mỏi có người còn xấu mặt hơn nàng, Lục quý nhân thật đúng là người đưa ô trong mưa, đưa than sưởi ấm ngày tuyết, Vũ thục nghi nhất thời sung sướng khi có người gặp họa. Nàng không muốn làm đề tài nói chuyện cho mấy người trà dư tửu hậu, chỉ có thể hi sinh Lục quý nhân thôi, lúc gặp họa thì có người càng thảm cảnh hơn nàng, Vũ thục nghi thấy được an ủi thật nhiều. Lục Nhạc Dao nghe vậy, liền cau mày sau đó cuống quýt thả lỏng… Đây là ý gì? Bởi vì xảy ra chuyện sao chép thơ lúc trước nên giờ nghe câu này nàng liền thấy sợ hãi, có chút không dám chắc chắn. Động tác không có khả năng giống nhau, đây đúng là điệu vũ do chính nàng biên đạo, còn khúc nhạc là từ hiện đại, cũng coi như là do nàng sáng tác đi. Lục Nhạc Dao nhìn về phía Tình quý tần, sẽ không phải lại là nàng ấy nữa chứ? Lại không tự chủ quan sát Tích phi, không biết tại sao nàng lại muốn xem Tích phi biểu hiện thế nào với màn biểu diễn của nàng, khổ nỗi chỉ thấy Tích phi cúi đầu nói nhỏ gì đó với Hoàng thượng. Lục Nhạc Dao hoảng hốt, Hoàng thượng không chú ý đến nàng… Thích Bạch ngẩng đầu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lục Nhạc Dao, định phất tay để nàng lui xuống, lại biểu diễn giống hệt Tình quý tần, hắn thật buồn bực, hai người này thật có duyên, xem cùng một dạng sách, viết một bài thơ, múa cùng một điệu… Lúc này Tình quý tần luôn luôn ít lời lại nói chuyện “Lục quý nhân không cần khẩn trương, Vũ thục nghi hỏi ngươi khúc nhạc và điệu vũ là do chính ngươi biên soạn sao?” Tuy cùng một câu hỏi, nhưng không có khí thế bức người mà chỉ có ý tứ giải vây. Tuy Lục Nhạc Dao còn sợ hãi vì lần trước, nhưng khổ nỗi nàng rất tự tin với điệu vũ của bản thân, khúc nhạc mà trùng hợp thì nàng tin, còn động tác vũ đạo mà giống thì nàng không tin, dù Tình quý tần có xuyên không giống như nàng, thì không lẽ nàng ấy cũng là diễn viên, dù là diễn viên cũng không thể múa giống hệt nàng được… “Tần thiếp có chút khẩn trương… Khúc nhạc này không phải do thần thiếp viết, nhưng điệu vũ là do tần thiếp tự tìm ra, từ nhỏ tần thiếp đã thích tìm tòi này đó.” Lục Nhạc Dao e lệ trả lời, như vậy chắc không có gì sai chứ? Nửa thật nửa giả. “Ha ha, da mặt thật là dày đến kinh người, khúc nhạc và điệu vũ đều giống hệt Tình quý tần, còn không chịu nói thật, thật đáng ghê tởm.” Vũ thục nghi cười lạnh vô cùng chói tai, hai từ “ghê tởm” làm sắc mặt Lục Nhạc Dao thoáng cái đã tím tái, trước mặt Hoàng thượng mà chửi rủa nàng nhục nhã như vậy… Tại trước mặt nam nhân này làm nàng mất thể diện… Lục Nhạc Dao nóng mặt, cúi đầu, không dám nhìn Hoàng thượng nữa. Quý U nhìn chằm chằm vẻ mặt quẫn bách của Lục Nhạc Dao, không nghĩ ra kiếp trước nàng ta đã trêu chọc Tình quý tần đến mức nào, dựa trên hành động của Tình quý tần, đây là không vội vã muốn Lục Nhạc Dao chết, mà muốn chậm rãi tra tấn nàng. Bất luận Lục Nhạc Dao có phải là người xuyên không hay không, bị mắng trước mặt nhiều người như vậy, da mặt có dày hơn nữa cũng khó có thể chịu được. Tình quý tần kín đáo nhìn lên phía trên, chỉ cần Hoàng thượng không nói giúp nàng ta là nàng yên tâm rồi “Sở dĩ Vũ thục nghi nói như vậy bởi vì khúc nhạc và điệu vũ của ngươi ta đã từng biểu diễn qua rồi… Tuy có chút bất đồng, nhưng khá là tương tự. Vốn đêm nay ta định biểu diễn lại lần nữa, nay nhìn Lục Nhạc Dao thì có chút xấu hổ rồi, Lục Nhạc Dao múa thật đẹp.” Tình quý tần không đố kỵ, chỉ nói vậy thôi, làm tất cả mọi người càng coi trọng nàng thêm một chút. Lục Nhạc Dao khó có thể ức chế sự hoảng sợ trong lòng, mở to hai mắt, sao có thể trùng hợp như vậy? Trong nháy mắt, bốn phía trở nên ồn ào, các cung nhân khó nén kinh ngạc, các phi tần đã túm tụm lại bàn tán, lộ vẻ trào phúng. Thanh âm của các nàng không nhỏ, Lục Nhạc Dao nghe rất dễ dàng. “Thật chưa thấy qua loại người này, sau này lời nàng nói ra sẽ không ai dám tin. Khúc nhạc vừa vang lên, ta đã muốn đứng lên hét, đây là khúc nhạc Tình quý tần nương nương từng biểu diễn.” “Trách không được Vũ thục nghi nương nương lại chán ghét nàng như vậy.” “Lần trước ở hội ngắm hoa cũng vậy đó, không phải nàng ta cũng hết lần này đến lần khác khẳng định bài thơ đó do nàng ta làm sao? Nếu không có Tình quý tần nương nương, chúng ta đều bị nàng lừa rồi…” “Ta nói, nàng còn có thể diện để sống sao… Bất quá Tình quý tần nương nương thật là tốt, thế mà vẫn không trách tội nàng…” Tình quý tần nhìn chằm chằm Lục Nhạc Dao đang đứng ở giữa quẫn bách, cười trào phúng trong lòng, nàng rất hiểu Lục Nhạc Dao. Người này luôn làm ra vẻ, có bao nhiêu năng lực biểu diễn hết bấy nhiêu, không bao giờ biết viết hai chữ “thu liễm”, làm sao có thể thừa nhận cả khúc nhạc và điệu vũ là nàng sao chép… Lục Nhạc Dao thật sự lợi hại, nàng luyện tập bao lâu nay nhưng vẫn không thể học được sự phong tình, tư thái của nàng ta, khó trách tại sao kiếp trước nàng lại thất bại trước nàng ta. Tình quý tần nhìn Tích phi, không biết nếu Tích phi biết Lục Nhạc Dao là người thắng cuối cùng thì có ra tay đối phó nàng ta không. Tự đáy lòng có tiếng nói vang lên, Tích phi sẽ không đối phó Lục Nhạc Dao, bởi vì không ai có thể uy hiếp nàng, xem cảnh tượng ở yến hội đi, Hoàng thượng và Tích phi giống như là có trời đất của riêng mình, không người nào có thể chen chân vào quấy rầy. Thích Bạch có chút không kiên nhẫn, thấy Lục Nhạc Dao còn khó xử đứng đó thì càng phiền lòng “Còn chưa đi xuống sao? Thể diện chưa ném hết sao? Những thứ đọc trong sách đã ném đi đâu hết rồi! Trở về tiếp tục chép phạt đi!” Thích Bạch hận không thể cứng rắn hơn nữa, Lục Nhạc Dao không học thứ tốt, toàn đi học mấy thứ bàn môn tà đạo. Hắn đã phái người điều tra một phen, căn bản là Phó Như Tuyết không hề tiếp xúc với người ở phủ nội vụ, sau khi tiến cung cũng thành thành thật thật chưa liên hệ với phụ thân nàng lần nào. Tuy hắn vẫn không yên lòng, đã tìm người theo dõi Phó Như Tuyết, nhưng rất phiền chán với mấy lời nói năng bừa bãi của Lục Nhạc Dao. Nhất định là có nằm mơ, Lục Viễn cũng không ngờ Lục Nhạc Dao sẽ biến thành như vậy, ai… Chúng phi tần nhịn cười, Lục Nhạc Dao thích bị Hoàng thượng phạt vậy sao? Vậy thì trở về chép sách đi thôi! Phó Như Tuyết cúi đầu nhếch miệng, đáng đời! Lục quý nàng coi nàng là đồ ngốc, chỗ ở của hai người gần nhau, lúc Lục quý nhân lén lút ra khỏi cửa nàng liền đi theo, tận mắt thấy Lục quý nhân vào Thân Hiền điện. Lục quý nhân liên tục khuyên nàng dùng quyền lực của phụ thân đối phó Tích phi nương nương, nhưng sao nàng tin nàng ta được chứ. Nàng vốn nghi ngờ Lục quý nhân nhân cơ hội bán đứng nàng, đoán nàng ta sẽ đến cáo trạng với Tích phi nương nương, không ngờ nàng ta trực tiếp đi tìm Hoàng thượng, tiện nhân! Quả nhiên tiện nhân sao mà thoát được ý trời, ông trời cũng lười nhìn nàng ta, nhiều lần làm nàng ta xấu mặt trước Hoàng thượng. Nhóm phi tần xoa xoa tay, chuẩn bị đi “an ủi” Lục quý nhân vài câu… Lúc này hai thị vệ phong trần mệt mỏi tiến vào, quỳ xuống báo tin vui. Nghe được tin tức, một mảnh im lặng kéo dài, Mộng lương đệ sinh non, sinh hạ hoàng trưởng tử vào giờ tý, thân thể hoàng trưởng tử cứng cáp, Mộng lương đệ có chút suy yếu. Đây chính là ngày sinh của Hoàng thượng, hoàng trưởng tử cũng sinh vào hôm nay, quả thực không tầm thường. Dù vui vẻ hay không, Minh chiêu nghi đi đầu chúc mừng Hoàng thượng, các phi tần khác cũng cười gượng gạo nâng ly lên. Trong lòng Thích Bạch run lên, phản ứng đầu tiên chính là nhìn sang Quý U, thấy nàng không có chút ý cười, hắn nắm tay nàng thật chặt. Quả thật trong lòng Quý U rất chua xót, tuy nàng đã sớm biết có một ngày như thế, nhưng đến lúc này lại nhịn không được cảm giác xót xa. Thích Bạch có con thì nên cao hứng, nhưng đó là con của hắn và nữ nhân khác… Nàng muốn biểu hiện thật tốt, nhưng dù thế nào cũng thật không dễ để nở nụ cười. “Trẫm đã biết, lui xuống đi.” Trước hết Thích Bạch đuổi hai người chướng mắt kia đi. Thị vệ tạ ơn rồi cuống quýt lui xuống, lúc đi ra còn liếc mắt nhìn nhau, đừng nói ban thưởng, dưới ánh mắt sắc bén của Hoàng thượng, bọn hắn bị dọa sắp chết rồi đây! Hoàng thượng có long tử, nhưng sao lại phản ứng như vậy? Sau này bọn họ không dám tranh giành loại việc báo tin này nữa… Thích Bạch tâm hoảng ý loạn lưu lại một câu “Tất cả giải tán đi” sau đó cứng rắn dắt tay Quý U rời đi. Quý U cũng mất tự nhiên, ra khỏi cửa điện liền muốn bỏ tay Thích Bạch ra, Thích Bạch không nỡ buông ra nhưng lại không dám dùng nhiều sức, sợ làm đau nàng. Thấy nàng giãy thật mạnh, chỉ đành buông ra. Thích Bạch theo sát Quý U, Quý U cúi đầu mím môi, không nói chuyện cùng Thích Bạch. “U U, xin nàng đừng tức giận, nàng mất hứng thì cứ mắng ta đi.” Thích Bạch nhịn nửa ngày rồi nói một câu. “Chứng cớ phạm tội” này không cách nào xóa sạch, hắn nói gì cũng không đủ để Quý U tha thứ sai lầm cho hắn… Quý U không nhìn, cũng không nói chuyện với hắn, tim hắn không đập nhanh nổi, rất khó chịu. Thích Bạch xoa xoa ngực, nhưng không thể nào đánh tan cảm giác đau đớn. Quý U khổ sở, lúc ủy khuất nàng không thể nghe lời khuyên của người khác được, một khi khuyên liền muốn khóc, lúc này nghe thanh âm của Thích Bạch, nước mắt liền rơi xuống. Cự tuyệt bàn tay của Thích Bạch, chính nàng lau nước mắt, tiếp tục đi về An Hòa điện, đáy mắt Thích Bạch cũng ươn ướt, cứ như vậy nhắm mắt đi theo nàng. Tiểu Thịnh Tử thở dài trong lòng, việc này chỉ có thể do các chủ tử tự mình giải quyết mà thôi. Tất nhiên là các phi tần không biết mâu thuẫn của đôi tình lữ, các nàng ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta một lát, không biết tại sao yến hội lại kết thúc nhanh như vậy, còn vài phi tần chưa dâng lễ vật mà… Tình quý tần nhìn đến ngẩng người, có phải là Hoàng thượng quá để ý đến Tích phi không? Các nàng khó nén được hoảng hốt, chắc chắn Tích phi càng khó chấp nhận. Nhưng các nàng che dấu thần tình, Hoàng thượng nắm tay kéo Tích phi ra ngoài là trách cứ nàng không hiểu chuyện hay là an ủi nàng? Tình quý tần hy vọng là vế trước, nhưng nàng biết chắc đó là vế sau. Vì biết trước nên mới khó chịu, kiếp trước nàng không có hy vọng xa vời được sủng ái bởi vì nàng chưa từng thấy qua. Nàng không biết Hoàng thượng cũng giống người thường, yêu người khác, cũng có thất tình lục dục. Nàng cho rằng Lục Nhạc Dao đã được sủng ái nhất rồi, ngày đêm ân sủng, không ngừng tấn thăng chức vị, nàng cho rằng đó là sủng ái. Đáng tiếc lại có một loại sủng ái khác, Hoàng thượng sẽ vì Tích phi lo sợ, thấp thỏm, thiên vị, khẩn trương, nhìn thấy nàng liền cười, trước mặt mọi người ôm lấy nàng. Lục Nhạc Dao được sủng ái thì nàng ghen tỵ, Tích phi được sủng ái nàng lại chẳng ghen tỵ nổi, bởi vì biết cả đời này nàng sẽ không chiếm được. Lục Nhạc Dao bị luân phiên đả kích đã không còn khí lực, nàng ép buộc đến, ép buộc đi chính là vì muốn Hoàng thượng thích nàng, nhưng rõ ràng là Hoàng thượng ngày càng phiền chán nàng. Giờ Hoàng thượng đã có hoàng trưởng tử, có người mình thích, mấy tháng sau lại có thêm đứa nhỏ. Hoàng thượng tấn chức là Tích phi là vì nàng có công hoài long tự, vậy lúc nàng sinh con có phải là lại có cớ tấn thăng không? --- ------ ----------Mây---- ------ ------ ------ ----- Quý U cũng không trở lại An Hòa điện, Thích Bạch thấy nàng cúi đầu lau nước mắt, nóng nảy ôm nàng về Thân Hiền điện, Quý U sợ ngã nên không dám giãy dụa, chỉ yên lặng để hắn ôm đi. Lúc tắm rửa, thay y phục cả hai đều không nói chuyện, Thích Bạch không dám nói, còn Quý U không muốn nói. Quý U biết nàng cố tình gây sự, nhưng trong lòng nàng quả thực không thoải mái, đứa nhỏ đã sớm có rồi, sinh ra là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng hôm nay, Quý U không nhịn được, ghen… Đầu tiên Thích Bạch gọi hai thị vệ kia đến hỏi chi tiết, nhưng vẫn nhớ rõ Quý U đang ở trong nội thất nên hắn hỏi rất nhanh. Hai người đó báo lại tin, vì sao Mộng lương đệ sinh non thì họ không biết gì, ngay cả tình trạng của Mộng lương đệ cũng không rõ, đứa nhỏ vừa được sinh ra Hoàng hậu đã phân phó bọn họ thúc ngựa đến báo tin cho Hoàng thượng. Thích Bạch gật đầu, lúc rời cung hắn đã phái ám vệ theo sát Hoàng hậu, đến cùng thì tình huống trong cung ra sao, hắn cần chờ ám vệ báo cáo mới được.