Phi Thương Bất Phú
Chương 2
Bắc Kinh năm 2013, ta là cậu chủ trẻ nhà họ Nguyễn tên Dân. Dân trong chữ Nhân Dân, cha ta giải thích rằng, chúng ta không phải đơn thuần phục vụ lý tưởng tốt đẹp vì nhân dân mà tạo ra hàng chục vạn việc làm mà vì nhân dân là nơi kiếm cơm tốt nhất. Cha ta sinh trong gia đình phú quý nhưng lại được rèn luyện gắt gao trong hoàn cảnh khắc nghiệt nên hiểu và quý trọng đồng tiền như thế nào. Cha dạy ta làm ăn từ lúc 10 tuổi. Mới 10 tuổi ta đã phải tự học ở nhà, cũng cha đi học kinh doanh. Cha dạy ta phải dấu nụ cười và thất vọng vào trong khiến cho mọi người không đoán được tâm tư của mình. Cha ta không thích ta chơi đá cầu, đá bóng mà nhốt ta ở nhà với computer với két sắt và tiền bạc. Ta ban đầu kháng cự nhưng cha ta dẫn ta đến nhà thờ tổ, nhìn lên bức hình của cụ tổ nhà ta mà ưỡn ngực tự hào rằng:
- Cụ tổ nhà ta từ bần hàn đi lên rất quý trọng đồng tiền, làm lên nghiệp lớn đến mấy đời sau con cháu không phải chịu lời nguyền “không ai giàu ba họ không ai khó ba đời”. Nếu chúng ta không biết phát huy thì con chẳng có xe đẹp để đi, chẳng giày đẹp mà tán các bạn gái, chẳng có game mà chơi. Đồng tiền giống như chìa khóa cho mọi ước muốn. Nếu con không yêu tiền thì không yêu bản thân mình, Không yêu bản thân mình tức là sẽ suốt ngày chịu phạt.
Nghe đến chịu phạt ta thất kinh gật đầu lia lịa. Từ đó ta tập yêu tiền và đến năm 24 tuổi ta thực sự là người đam mê tiền. Bất quá tiền cũng có phiền toái, giờ ta ko tán gái và gái tán mà gái tán thì thật là đau đầu a. Gái tán khiến ta không thể tập trung vào yêu tiền được. Vì vậy, 24 tuổi cậu chủ trẻ đẹp trai, tuấn tú không để tâm đến con gái. Có người thầm khen ngợi cậu chủ trẻ có chí khí, có người thầm than lạnh quá thì cô đơn, có người thì nhòa lệ hay là cậu ấy chỉ thích nam nhân. Ta sớm thấy những tin này thật phù phiếm nên chẳng để ý. Mánh khóe trên thương trường ta đã thuộc làu làu, thủ đoạn thì có thừa vì vậy tiền vào cũng chẳng phải là ít. Năm nay ta sẽ đại thắng. Ngồi trên chiếc xe sang trọng dài đen bóng sang trọng ta cảm thấy khoan khoái, thỉnh thoảng nhâm nhi ly rượu boocdo những năm 1890 ta mới cảm thấy thật tao nhã. Ta nghĩ rằng ta sẽ duy trì sự kếch xù này đến đời chút chút ta như cụ tổ nhà mình. Tắc đường!!! Hôm nay có vụ gì mà phía trên đông ứ lại. Ta khinh thường chẳng để ý, dù gì hôm nay ta cũng xuất phát sớm nên thư thái chờ đợi. Đột nhiên, người lái xe cho ta quay lại nhìn với ánh mắt khác lạ. Ta ngạc nhiên, hắn không phải lái xe của ta, hắn nhìn ta chăm chú rồi đột nhiên cầm con dao nhỏ vừa bấm còi vừa đâm liên tiếp vào bụng ta, tiếng ồn của xe trong giờ tắc đường cản tiếng thét của ta. Ta không thể hiểu nổi tại sao trong giờ phút ấy ta lại không chống cự. Trước khi ta có cảm giác không chịu đựng nổi thì bất giác nhìn chai rượu đắt tiền mà than rằng “uống rượu trong mọi trường hợp đều không tốt”. Ta định giả chết vì có lẽ tên tài xe sẽ nhân lúc tắc đường mà bỏ chạy, ta cố sức bình sinh chịu đựng nghe thấy gã gọi điện thoại cho ai đó báo cáo:
- Đã làm xong…thuốc mê hàng hiệu, tan vào rượu đảm bảo ko ai phân biệt được…đâm rồi…nhiều nhát…chắc chắn sẽ chết…được rồi tôi sẽ kiểm tra lại, tắc đường này làm tốt lắm…
Vậy là có người muốn giết ta, đoạt mạng và chắc chắn đoạt tiền của ta. Ta định nằm một chút thì thấy tên tài xế rướn ra sau kiểm tra ta, thấy ta vẫn còn thở…liên cho ta kết thúc cuộc đời như thế.
Ta không biết bao lâu rồi ta mới tỉnh lại. Ta cảm thấy đau nhức toàn thân như nằm trên mấy thanh gỗ, mũi ta hoạt động trước đôi mắt. Ta cảm thấy thực sự không thoải mái, mùi hôi bốc lên khiến ta choáng váng, xung quanh thì có tiếng lẩm bẩm của ai đó. Ta thầm nghĩ bệnh viện nào mà tệ hại thế này…Mắt ta mở…mở rất to…càng ngày càng mở to…Cái tên lái xe bỏ mình ở đâu thế này, chẳng nhẽ hắn lột hết đồ và xe, ngốc quá, giết ta xong thì còn trộm cái gì, ko phải càng để cảnh sát nghi ngờ sao. Ta tâm trạng như vậy mà vẫn nghĩ được mà cái tên ngốc đấy không nghĩ được. Ta bất giác ngó xung quanh, thấy nơi ta nằm đúng là một ngôi miếu đổ nát, bẩn thỉu hôi hám không chịu được. Ta đang mơ màng định dậy tìm người cứu thì thấy một lão bà quần áo rách rưới bẩn thỉu, mặt mũi đen đúa trông rất tởm đang ba hoa chân tay:
- Tỉnh rồi, tiểu nha đầu tỉnh rồi, làm bà bà sợ phát khiếp
Ta nhất thời không hiểu, giương mắt nhìn bà, bà ta nói với ai thế, tiểu cô nương nào thế. Hay là ta đã nằm cạnh cô nào. Mà cách xưng hô thật kì lạ. Thấy ánh mắt ta khó hiểu bà ta chạm vào người ta:
- Tiểu nha đầu bị ngã từ trên cây xuống, ông ngươi bảo ta trông ngươi, ông ngươi đang hái ít thuốc và xin ít thức ăn…ko sao đâu.
Ta hất tay bà ta ra, hất hàm hỏi:
- Bà nói hồ đồ gì thế, đây là đâu? Đưa ta ra khỏi chỗ này, ta sẽ thưởng tiền
Bà ta ngạc nhiên nhìn ta, rồi véo ta một cái rõ đau vào đùi:
- Người tỉnh chưa, nói với ngươi đấy, ôi khổ, chẳng đập cái gì xuống, đập đúng đầu rồi, nếu người có tiền thì đã vác đi đại phu rồi
- Ta tạm thời vậy thôi, ngươi không biết ta là ai đâu
- Ngươi á, ngươi là tiểu nha đầu của lão ăn mày họ Chu, ngươi cứ ngây ngốc sao thế, haizzz,
Trên thương trường ta đã luyện được một bộ công phu đó là không thèm để tâm đến những kẻ ăn nói hồ đồ, vì vậy vịn tay ngồi dậy, sờ bụng thấy vết thương đã lành, sờ ngực thấy tìm đập bình ổn. Sống rồi, sống là tốt rồi. Bất chợt hai tay ta bóp bóp, ta bóp trái, bóp phải, rồi cẩn thận đưa tay xuống dưới quần. Sau đó nói vài câu A A 1 tiếng. giọng khàn khàn nhưng ko giống giọng ta, so với nam thì hơi yếu, nữ thì hơi mạnh. Ta chừng mắt nhìn lão bà bà đang ra cửa đón lão ăn mày:
- Ông vào mà xem cháu ông hỏng rồi, đầu hỏng rồi, kì quặc lắm, lại còn nói cứu là thưởng tiền…tiền đấy
Lão chạy ngay chỗ ta. Ta đang ko tin vào bàn tay mình, ngẩng lên nhìn lão có ý hỏi, ta làm sao vậy. lão nhìn ta:
- Ôi tiểu nha đầu, tại ta hại cháu, bắt cháu luyện võ bay…ai dè ngã đau như vậy.
Ta nhìn thấy cách ăn vận của lão, rồi nhìn ta, rồi lại nắn bóp lần nữa, ta im lặng, ta muốn nghe 1 điều xác nhận. Ta tuy đang mơ hồ thấy được một cái gì đó khủng khiếp nhưng vẫn muốn xác nhận là ko phải:
- Ta là nữ
- Haizzz, ôi tiểu nha đầu của ta nó bị điên rồi, nó tưởng mình là ai cơ chứ…tại ta bắt cháu học như con trai…ta sai rồi
- Ta làm nghề gì?
- Ôi nó hỏi làm nghề gì, chúng ta làm cái bang, được phó bang chủ ân sủng cho xin ở chỗ quán nhà mụ Trương béo nhiều đồ ăn…hu hu…ngươi nhớ đấy, ơn bang chủ ta nhắc ngươi ko quên rồi…ôi cái đầu hư rồi
Bất quá ta hỏi 1 câu mà lão nói dài làm gì, ta nhẹ nhàng nhắc thanh gỗ ta đang gối đập vào đầu ta một cái rồi ngất lịm. Ta yên tâm, chỉ là mơ thôi, chỉ là mơ thôi. Nhưng đến giờ tỉnh rồi, chuẩn bị mở mắt ra nào, ta ngửi thấy mùi thơm của thức ăn…thế chứ…có mùi khác rồi. Ta mở mắt…thất thần…vẫn khung cảnh cũ…vẫn người cũ…Ta nhất thời khổ sở…thanh gỗ cũng bị lấy mất. Ta bật dậy mặt lạnh ngắt.
- Cháu ta tỉnh rồi, sao lại tự đập đầu thế…muốn nhớ lại cứ để ta đập cho…lại đây ăn đi
Ta loạng choạng chạy ra sân, ngẩng mặt lên trời hét lên mấy tiếng:
- Cái khốn nạn gì thế này, trời ơi là trời
Tiếng hét kinh động đến chim chóc, cây cốc, đến lão ăn ăn mày…Ta quỳ sụp xuống. Ta là nam nhân tuấn dật giờ lại là tiểu nha đầu bẩn thỉu. Ta giàu có cao sang giờ là tên ăn mày nhem nhuốm. Ta khóc lóc như chưa được khóc, khóc chào đón số mệnh như đứa trẻ sơ sinh bị vứt bỏ nơi rừng sâu. Bụp…ta lại ngất. Lão ăn mày bên cạnh chép miệng:
- Giờ ngất vẫn hơn…chẹp chẹp
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
1204 chương
78 chương
33 chương
130 chương
12 chương
120 chương