Phì Thê Phi Thất
Chương 13
CHƯƠNG 12 – Mong muốn mối tình đầu
Hoa Phủ
Hoa Phi Thất tỉnh lại, đập vào mắt là một cảnh tượng quỷ dị như sau:
Mông Nghi như hiếu tử quỳ trước giường, ân cần châm trà rót nước lau mồ hôi đút thuốc, trên mặt ngoại trừ những vết bầm và vết cào kì quái ra còn có kiểu cười như mưu đồ xấu thành công. Cả người như đi vào cõi thần tiên, câu sau không ứng câu trước. Đôi mắt rình mò cổ quái nhìn chằm chằm cái bụng của hắn đã hơn hai canh giờ. (sao ngươi biết hắn nhìn ngươi 2 canh giờ? giả vờ ngất a?)
Ác hàn, ai tới nói cho hắn chuyện gì xảy ra?
Rất nhanh, người phụ trách giải quyết nghi hoặc xuất hiện.
“Nương!”
Hoa mẫu mỉm cười xoa xoa đầu Hoa Phi Thất, đá Mông Nghi còn đang đờ ra một cước, ý bảo y đi ra ngoài. Mông Nghi khôi phục tinh thần, liền bản thủ bản cước (vụng về) khép cửa lại, ra bên ngoài lại tiếp tục đờ đẫn.
“Đứa nhỏ này, xem ngươi về sau còn dám tuyệt thực hay không.”
“Không dám đâu mà.” Hoa Phi Thất làm nũng.
Hoa mẫu thở dài, nói lời thấm thía: “Từ này về sau tuyệt đối không thể lặp lại loại chuyện này, thân thể ngươi bây giờ không còn giống trước kia nữa.”
Hoa mẫu liếc hắn, mãnh lực xỉ vào trán hắn một cái: “Tử tiểu hài tử, ta bình thường nói như thế nào, ngươi đem toàn bộ xem như gió thổi bên tai.” Nàng càng nghĩ càng giận, liền ngắt gương mặt béo mập của Hoa Phi Thất một cái: “Nam tử có đặc thù của Tường Phượng Tộc chúng ta là bảo vật, bởi vậy việc các tộc tranh dành nam tử Tường Phượng Tộc kéo dài đã hơn trăm năm, càng ngày càng có xảy ra nhiều vụ hạ dược, cường bạo, dù sao ai lại không hi vọng trong gia tộc xuất hiện một nhân vật đại tài lưu truyền sử sách!”
Nói đến chổ hạ dược, cường bạo, sắc mặt Hoa Phi Thất lập tức biến đổi. Hoa mẫu không có phát hiện, tiếp tục nói: “Đề bảo vệ nam tử đặc thù của Tưởng Phượng Tộc, đồng thời bảo đảm các tộc cạnh tranh công bằng, một trăm năm trước Thái Hậu hạ chỉ, ngoại từ tộc từ của Tường Phượng Tộc, cấm các địa phương khác lưu trữ thư phượng hoa, nghiêm cấm cấp thư phượng hoa cho nam hài! Từ đó về sau, tộc ta cũng có một quy định bất thành văn, nam hài Tường Phượng Tộc không được cùng nam tử khác phát sinh quan hệ thể xác.” Hoa mẫu yêu thương liên tục vuốt ve gương mặt tái nhợt của Hoa Phi Thất, lại nói: “Cục cưng, sao ngươi lại dại dột như vậy…”
“Ngài, ngài, đã biết?” Hoa Phi Thất lắp bắp, ngực chính là đem Mông Nghi thiên đao vạn quả, hỗn đản, không tuân thủ quy ước! Cư nhiên khai ra ta!
Hoa mẫu trừng mắt phượng, cửu âm bạch cốt trảo bắt lấy vành tai của Hoa Phi Thất: “Ta còn không biết, làm cho bụng lớn như vậy, ta có thể nào không biết!” Hoa Phi Thất vốn đang ai nha nha than đau, lỗ tai thu được lời này, lập tức quên mất việc cần xin tha thứ. Sửng sốt tại chỗ.
“Ta nói ngươi biết, nhà chúng ta lần này thật mất mặt, có đứa con trai đặc thù, lại bị truyền ra là đã mang thai. Quả thực là gièm pha tệ hại nhất từ lúc Thái Hậu chấp chính tới nay.” Hoa mẫu chỉ vào mũi Hoa Phi Thất, tràn ngập ý cảnh cáo mắng: “Ta cảnh cáo ngươi, ba ngày sau, lập tức kết hôn, bằng không, nói lầm bầm!!”
“Ngài là nói…ta” Hoa Phi Thất hoài nghi chức năng đại não có vấn đề hay không, nghe lầm. Hắn run run đưa tay chỉ chính mình: “Ta…là đặc thù?”
“Nói lời vô ích!”
Ta là đặc thù?
Ta là đặc thù!
Ta là đặc thù.
Không phải Lam Tuyên?
Hoa Phi Thất hoảng hốt câm nín thật lâu, tâm từ từ phiêu dật nơi nào, thời gian mỹ hảo trước đây quay trở lại trong trí hắn.
Chuyện này có nghĩa ta có tư cách đoạt lại Tử Sơ?!!!!
Hoa Phi Thất hung phấn muốn nhảy dựng lên.
Hoa mẫu vừa thấy hắn như vậy đã biết ngay hắn đang suy nghĩ chuyện gì, không do dự mà dội cho một gáo nước lạnh.
“Ngươi tốt nhất là đừng có tưởng tượng, ba ngày sau ta đem ngươi gả cho Mông Nghi!”
“Vì sao!” Hoa Phi Thất ngạc nhiên.
“Vì sao, ngươi còn hỏi ta vì sao!” Hoa mẫu nổi giận, nhưng nhìn thấy gương mặt ảm đạm của Hoa Phi Thất lại nhẹ dạ: “Ta biết ngươi thích Nguyên Tử Sơ. Thế nhưng…nghe lời ta!”
“Ta không muốn!!!” Hoa Phi Thất như phát điên, nhìn Hoa mẫu cuồng khiếu: “Ta đợi nhiều năm như vậy, chịu đựng lâu như vậy…Thật vất vả, đây là cơ hội đoạt lại Tử Sơ mà ông trời đã ban cho ta…vì sao muốn ta cùng…kết hôn, ta không muốn…ta đáng lẽ không nên mang hài tử…”
Ba!
Còn chưa nói xong, một thanh âm thanh thúy vang lên, má phải của Hoa Phi Thất bị Hoa mẫu tát một cái, giống như gáo nước dập tắt ngọn lửa mãnh liệt trong lòng.
Hồi lâu.
“Tỉnh chưa!” Hoa mẫu âm trầm hỏi.
Hoa Phi Thất gật đầu, sắc mặt trở nên ảm đạm. Hắn chậm rãi quay về giường, ngơ ngác nhìn vách tường, đè lên con kiến nhỏ đang bò trên đó (tự kỉ?!)
“Tốt, hài tử Hoa gia chúng ta cũng không phải loại người trốn tránh trách nhiệm.” Hoa mẫu ngồi trên giường, gỡ những lọn tóc rối cho Hoa Phi Thất: “Hài tử vô tội, không ai có quyền cướp đi quyền lợi của hắn, hắn cần có phụ thân.”
“Ngươi thích Nguyên Tử Sơ, thế nhưng hắn có đồng dạng thích ngươi hay không? Hiện tại đích thật là một cơ hội, thế nhưng nếu hắn vì lý do này mà cùng ngươi thành thân, như vậy cũng đủ biết hắn là loại người như thế nào, cái hắn cần chính là nam tử có “đặc thù” sinh sản của Tường Phượng Tộc. Nói vậy, ngươi có thể hạnh phúc hay sao?” Hoa Phi Thất cả người run rẩy, Hoa mẫu biết mình nói trúng, tiếp tục cố gắng: “Mông Nghi là một hán tử chất phác, không biết nặng nhẹ, không biết lấy lòng kẻ khác, lớn lên như hùng (gấu)…”
Uy uy, không cần phải chửi bới người ta đến mức này.
Hoa Phi Thất vẻ mặt hắc tuyến, bất mãn liếc Hoa mẫu. Hoa mẫu bật cười, xem ra nhi tử đối với Mông Nghi không hoàn tàn là vô cảm, lòng cũng thoái mái hẳn ra.
“Thế nhưng, y thành thật, y thích ngươi. Ta không biết các ngươi bắt đầu như thế nào, thế nhưng ngươi ngẫm lại, hai tháng nay là ai quan tâm chăm sóc ngươi chu đáo? Ai đối với ngươi hỏi han ân cần? Ai đối với ngươi hữu cầu tất ứng (có yêu cầu thì đáp ứng)? Coi như là chuộc tội, cũng không càn tốt như vậy. Chính ngươi trong lòng minh bạch.”
Hoa Phi Thất im lặng, chính xác, trước khi biết hắn có đặc thù, Mông Nghi đã bày tỏ ý muốn thú hắn. Sau ủy khuất ở hộ viện, cặp mắt kia cũng chưa bao giờ ly khai hắn. Ánh mắt y dần dần toát ra ái mộ hắn không phải không biết, chỉ là vờ như không biết, dựa vào đó tác uy tác phúc, không cố kỵ mà sai sử Mông Nghi rất nhiều chuyện y không muốn làm, như vào phòng bếp, làm gián điệp…
Hiện tại chỉ cần hắn mở miệng nói không muốn tiểu hài tử này, cũng không sợ Mông Nghi sẽ không đáp ứng, chỉ là thầm lặng thương tâm thật lâu…
“Cục cưng, ái tình đều là từ sủng mà ra. Việc này chủ động hay bị động khác nhau rất lớn. Mọi người trong Hoa gia chúng ta đều kiêu căng, chuyện sủng người khác, chúng ta không làm, được người khác sủng mới là đạo lý của Hoa gia chúng ta.”
Hoa mẫu nháy mắt nói. Hoa Phi Thất bật cười, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.
“Tình nguyện yêu người thích mình, cũng không yêu người mình thất. Làm ngược lại thì phải chịu khổ…”
Hoa Phi Thất gật đầu. Hắn không thích chịu khổ.
Thế nhưng nước mắt không khống chế được, lã chã rơi xuống. Xem như là lời tạm biệt giấc mộng hoa lệ về mối tình đầu của hắn.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
72 chương
12 chương
6 chương
18 chương
104 chương