Dịch: Phong Bụi “Người khác vẽ đều là bề ngoài của con, chỉ có sư phụ, là vẽ con ở dưới lớp da này.” Đang lúc khách mời đắm chìm trong sắc đẹp, không biết trời trăng gì, mấy người hầu  mang ra mấy chiếc bàn dài ráp thành một hàng, đặt sẵn mười bộ văn phòng tứ bảo. Người đẹp hai người một tổ, đứng ở sau bút mực, cười tủm tỉm nói: “Bữa tiệc hôm nay, được đặt tên là Bách Mỹ, thực ra thì vẫn thiếu. Chư vị kiến thức rộng, hẳn có thể lấp đủ con số một trăm này, đền bù nỗi tiếc nuối trong lòng Vương gia. Nơi này có văn phòng tứ bảo, xin chư vị đừng keo kiệt múa bút, vẽ mỹ nhân tuyệt sắc mà mình đã gặp ra, nếu được Vương gia xem trọng, có thể được thưởng hoàng kim vạn lượng!” Các khách mời một trận xôn xao. Có người hỏi: “Nếu vẽ không ra thì sao?” Người đẹp sắc mặt thay đổi, chế giễu nói: “Mỹ sắc nhiều như vậy, nếu không có ai vừa mắt, vị khách nhân này sao không lên trời cao thưởng mỹ?” Ý nói, nếu vẽ không ra mỹ nhân, cũng thì không cần tiếp tục ở đây nữa. Trần Trí cùng Dung Vận vốn là đứng ở trong góc nhỏ, lúc nàng nói xong lời này, ngược lại có một nửa người ánh mắt nhìn về phía bọn họ. Nguyên nhân không gì khác—— đeo mặt nạ tinh mỹ Đàm Thúc cung cấp, bọn họ chính là những người xinh đẹp nhất nơi này. Thời gian lui về sáng sớm hôm nay, Thang Huyên cùng hai người cùng đến thịnh yến. Đến cửa Đỗ Quyên sơn trang, mới được thông báo Tây Nam Vương xếp đặt yến tiệc nhỏ chiêu đãi Vương Vi Hỷ đại nhân, đặc biệt mời Thang Huyên đi theo, hai vị khách khanh đồng hành có thể vào sân trước thời hạn. Hiện nay Thang Huyên trên danh nghĩa là thuộc hạ của Tây Nam Vương, tất nhiên không có dị nghị, chẳng là ám chỉ Trần Trí cùng Dung Vận mọi việc cẩn thận. Sau khi vào sân Trần Trí tâm thần không yên, mơ hồ cảm thấy mình bỏ quên một chuyện gì đó, cho đến khi Dung Vận hỏi y có phải đang lo lắng Tây Nam Vương liên hiệp triều Yến hay không, mới bừng tỉnh hiểu ra. Vương Vi Hỷ của Triều Yến không phải là quân sư cả ngày lẫn đêm đi theo Thôi Yên sao? Khi mình vẫn là “Trần Ứng Khác”, cũng không ít lần gặp mặt hắn. Cho nên… Hắn đã nhìn thấy mặt thật của mình! Đột nhiên nhớ tới thiếu chút nữa lơ là chuyện đời này, đầu y liền hò hét loạn lên đến mức thiếu chút nữa nổ tung. Dựa vào việc Thôi Yên mất tích hai mươi mấy năm, Vương Vi Hỷ vẫn còn cẩn trọng trông nom giang sơn triều Yến, nếu bị hắn phát hiện, mình tuyệt đối không chỉ đơn giản là ăn không nổi run rẩy đi như vậy. Cũng may Thang Huyên không ở bên cạnh, y lập tức lấy cớ thay quần áo, tìm một chỗ yên tĩnh thay hình đổi dạng một phen. Dung Vận hỏi tới, y giải thích: “Hồ Niệm Tâm bán đứng bức họa của ngươi, khó bảo đảm sẽ không bán đứng ta, ta chẳng qua là phòng ngừa việc chẳng may.” Dung Vận cười nói: “Yên tâm, hắn không có bán đứng Người đâu.” Không đợi hỏi kỹ, các khách mời liền tụ lại về phía bọn họ, một hồi đây kéo kia giật, nói xa nói gần hỏi dò… Không bao lâu, hai mươi vị mỹ nữ xuất hiện, đưa ra yêu cầu mời chúng khách vẽ tranh. Rất nhiều khách mời không phải là chưa từng nhìn thấy người đẹp, mà là kỹ thuật vẽ bình thường, không cách nào vẽ tranh bằng trí nhớ, không thể làm gì khác hơn là lấy tài liệu tại chỗ. Hai mươi vị mỹ nữ được bọn họ ngầm thừa nhận đã lọt vào bách mỹ, không dám hạ bút, dõi mắt bên trong sân, cũng chỉ có Trần Trí cùng Dung Vận dễ coi nhất. Trong lúc nhất thời, lấy bọn họ làm trung tâm, hiện trường bị chia làm ba trận doanh lớn, một phe lấy Trần Trí làm mẫu, một phe lấy Dung Vận làm mục tiêu, còn có một phe dựa vào chân tài thực học, phát huy tự nhiên trên giấy. Trần Trí xếp hàng ở chính giữa, cố ý dựa theo mặt nạ của Dung Vận vẽ một tấm. Y cùng Dung Vận mang mặt nạ  chung sống mấy ngày, thần thái nắm bắt vô cùng chính xác, tuy là cùng một gương mặt, tài nghệ lại cao hơn mấy phần so với người ngoài. Sau khi y vẽ xong, muốn đi nhìn bức họa của Dung Vận vẽ, ai ngờ đối phương đã nộp lên trước một bước rồi. Trần Trí hỏi: “Ngươi vẽ ai?” Dung Vận cười híp mắt nói: “Đương nhiên là Người rồi.” Trần Trí hết sức hài lòng: “Làm tốt lắm.” Dung Vận trực giác y hiểu sai ý, cũng không giải thích, thật vui vẻ đi theo Trần Trí đi qua một bên hóng mát. Mấy người vẽ cuối cùng không phải là quá tự tin vào kỹ thuật vẽ của chính mình, mà là quá không tự tin, có mấy người thậm chí chạy tới mời bọn họ đứng đến trước bàn dài, bị Dung Vận cự tuyệt. Sau khi hai mươi vị mỹ nữ thu xong các bức vẽ, những người bị cự tuyệt kia liền giận dữ bất bình chạy tới mắng bọn họ, cho là bọn họ không trọng đạo nghĩa. Không đợi Dung Vận mở miệng, Trần Trí liền giành nói trước: “Ta cùng chư vị không quen biết, các vị muốn vẽ ta cùng tiểu hữu, ta không ngăn không cản, đã là hết tình hết nghĩa, tại sao lại nói là không trọng đạo nghĩa?” Những người khác liền nói: “Dễ cho người, cũng là dễ cho mình. Chẳng qua là dời vị trí một chút, chuyện nhỏ như vậy cũng không chịu đáp ứng, có thể thấy rõ lòng dạ!” Trần Trí mỉm cười nói: “Dời một chút, có lớn có nhỏ. Ngày xưa Bắc Yến vương xâm lược Nam Tề, cũng chỉ là để dời vị trí mấy ngàn dặm.” “Huynh đài lời ấy sai rồi!” Người đứng xem đột nhiên nhảy ra nói, “Bắc Yến vương hùng tài vĩ lược, trị vì thiên hạ an cư lạc nghiệp, Nam Tề vương ngu ngốc vô vi, quốc dân ba bữa không đủ. Chiến tranh của Bắc Yến đối với Nam Tề há có thể gọi là xâm lược?” Trần Trí lạnh nhạt nói: “Chẳng lẽ trong chiến tranh, giằng co cùng quân đội Bắc Yến không phải là quân đội do bách tính Nam Tề tạo thành sao?” “Đó cũng là đế vương chi mệnh…” Vốn là một trận tranh chí khí, nói càng về sau, lại thành tranh luận về chính nghĩa. Dung Vận thấy Trần Trí càng nói càng nghiêm túc, liền kéo kéo tay áo y, kéo người qua một bên: “Sư phụ, chuyện tiền triều, cần gì phải lý luận thật tình như vậy?” Trần Trí nói: “Dù sao cũng phải có người nói phải trái với những người hồ đồ kia một chút!” Dung Vận nói: “Sư phụ không phải hậu duệ hoàng thất triều Trần sao? Vì sao lời nào cũng nói giúp Nam Tề?” Trần Trí bỗng nhiên trợn mắt nhìn hắn: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy thầy nói không đúng?” Dung Vận nào nỡ để cho sư phụ tức giận, lập tức nói: “Con cũng cảm thấy Bắc Yến vương không đúng!” Nhìn chuyển thế Bắc Yến vương nói Bắc Yến vương không đúng, Trần Trí vừa cảm thấy dở khóc dở cười, lại cảm thấy có sự thống khoái hơn bao giờ hết. Mặc dù khi dễ đối phương không có trí nhớ là không đúng, khi dễ đối phương là trẻ nít lại càng không đúng, nhưng mà… Đúng là khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ. Dung Vận thấy Trần Trí mỉm cười, thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Dáng vẻ sư phụ nghiêm túc gây gổ mới vừa rồi, thật là…” “Thật là cái gì?” “Khí phách lại oai phong!” Thực sự không có lá gan nói đáng sợ, Dung Vận chỉ có thể nói trái với lương tâm. Trần Trí rốt cuộc tỉnh lại một chút: “Ừ, thảo luận những chuyện này cùng bọn họ, đúng là không cần thiết.” Cho dù tranh ra cao thấp thì thế nào, những cái tên kia đều đã bám bụi lịch sử rồi. Chuyển thế rồi, cũng sẽ không còn là người trong cuộc nữa. Bởi vì Trần Trí thuận lợi chuyển ý trung tâm mâu thuẫn, sự chú ý của những khách mời khác ngược lại không đặt ở trên người bọn họ nữa. Sau nửa giờ, hai mươi vị mỹ nữ lần nữa đi ra, tuyên bố kết quả. Các nàng sắp một cái giá bằng gỗ tử đàn, mỗi lần đọc đến một cái tên, liền treo tranh vẽ ở phía trên, mở ra, lần lượt nói về ưu nhược điểm của tranh vẽ cùng tướng mạo nhân vật trong tranh. Mặc dù là mặt giả, nhưng thường xuyên xuất hiện dưới con mắt mọi người, vẫn khiến cho người ta rất là lúng túng. Nhất là người đẹp ở bên cạnh lần nữa lặp lại lời bình: “Ngũ quan anh tuấn, nhưng thiếu sự cương liệt. Mặt mũi thanh tú, nhưng bướng bỉnh bất thuần. Tuy là mỹ nhân, nhưng trong bức họa ít đi mấy phần thần vận.” Đây là đánh giá Dung Vận. Trần Trí thấy người vẽ Dung Vận, mười người có bảy tám người bị đào thải, không khỏi có chút thấp thỏm. Ngược lại là những bức vẽ người khác, phần lớn đều qua cửa. “Bức họa này là do Trình Hy tiên sinh vẽ.” Đang lo âu, bất thình lình bị gọi đến tên. Trần Trí nhìn bức vẽ của mình được đặt ở trên giá chậm rãi mở ra, rốt cuộc có tâm tình xem kết quả khoa cử, vừa sợ thi trượt, lại không nhịn được trông đợi được thành tích tốt. Người đẹp không để cho người chờ lâu, bình tĩnh nói: “Tuy là cùng một vị công tử, nhưng hiếm có bắt được thần vận, một cái nhăn mày một tiếng cười, tất cả trông rất sống động. Qua cửa.” Nghe được hai chữ cuối cùng, Trần Trí trái tim thả lỏng, không khỏi nhìn về phía Dung Vận. Dung Vận cũng đang nhìn y, lúc ánh mắt giao nhau, còn cố ý nhướn mày, dáng vẻ tâm tình rất tốt. Trần Trí tiến tới, thấp giọng hỏi: “Ngươi vui vẻ cái gì?” Dung Vận nói: “Người khác vẽ đều là bề ngoài của con, chỉ có sư phụ, là vẽ con ở dưới lớp da này.” Lời này nói, thật khiến cho người ta nổi da gà. Trần Trí chà xát cánh tay, khóe miệng nhưng không nhịn được nhếch lên. Đến phiên Dung Vận, Trần Trí có chút lo lắng, hắn thì lại rất thản nhiên. Chờ bức họa được mở ra, sắc mặt Trần Trí liền thay đổi. Người trong bức họa chính là y, y chân chính! Y trăm phương ngàn kế che giấu khuôn mặt thật sự, Dung Vận lại cứ như vậy đường hoàng vẽ ra treo lên! Trần Trí vốn là đầu hò hét loạn muốn nổ tung, bây giờ là ngực hò hét muốn nổ tung. Giận muốn nổ tung! Người trong cuộc còn chưa phát giác, khi nghe mỹ nhân đánh giá tướng mạo trong tranh bình thường, còn bất mãn cau mày: “Người này chẳng có mắt nhìn gì cả! Mỹ nhân chủ yếu là coi thần vận, khí độ cùng dáng vẻ, chỉ bàn về khuôn mặt thực quá mức qua loa.” Cũng may mỹ nhân kia lời nói vừa chuyển, còn nói người trong bức họa mặc dù ngũ quan phổ thông, nhưng hiếm có khí độ xuất trần thoát tục, mỹ nhân phân Vận, Cốt, Dung. Vận là đầu, Cốt thứ hai, Dung cuối cùng. Người này quả thật có thể coi là đẹp. Dung Vận lúc này mới hài lòng gật gật đầu: “Coi như có chút mắt nhìn.” “Ngươi qua đây với ta.” Chờ mỹ nhân tuyên bố Dung Vận vượt qua kiểm tra, Trần Trí lập tức kéo hắn qua một bên, dùng thân cây bách che hai người, bắt đầu tính sổ, “Ai cho phép vẽ ta?” Dung Vận ủy khuất nói: “Sư phụ mới vừa còn nói con làm tốt lắm…” “Ta cho rằng ngươi vẽ là mặt nạ.” “Mặt nạ xấu như vậy, làm sao có thể so với sư phụ? Thi nghiêm khắc như vậy, con dĩ nhiên phải toàn lực ứng phó.” Dung Vận ra vẻ thông thạo, “Chẳng may bởi vì thí sinh quá xấu xí, con không được tuyển, vậy đáng tiếc biết bao!” Trần Trí chỉ mặt nạ của mình nói: “Ngươi có nghĩ tới ta tại sao phải mang mặt nạ hay không?” Dung Vận nói: “Nghĩ tới. Sư phụ không phải lo lắng Hồ Niệm Tâm bán đứng bức họa của sư phụ sao? Yên tâm đi, hắn không có. Ngay cả bức họa treo ở trong phòng ngủ của Tây Nam Vương cũng không phải con.” Trần Trí lông mi khẽ giật: “Có ý gì?” Dung Vận nói: “Người của con lần nữa xem lại bức vẽ. Lần đầu tiên bởi vì quá căng thẳng, cho nên không có nhìn chữ, vội vã nhìn mặt người trong bức họa liền trở về báo cáo rồi, chờ sau khi thấy rõ chữ trên bức vẽ, hắn mới biết không phải là con.” Trần Trí hỏi: “Vậy là ai?” Dung Vận nói: “Sư phụ sau khi biết đừng quá giật mình, thật ra là… hoàng đế khai quốc Triều Yến – Thôi Yên.” … Nghe xong, thật là một chút cũng không khiến người ta giật mình. Trần Trí thờ ơ nhìn hắn. Vào lúc đầu khi hắn nói người đó không phải là hắn, trong đầu liền có hai câu trả lời chọn lựa—— Yến Bắc Kiêu và Thôi Yên. Tỷ lệ năm phần mười, quả nhiên đúng rồi. Dung Vận hỏi: “Sư phụ không kỳ quái sao?” Trần Trí nói: “Thấy điều kỳ quái mà không tỏ ra kỳ quái, điều kỳ quái đó tự bại.” Dung Vận: “…” Danh sách khảo hạch toàn bộ ra lò, mấy nhà vui mừng mấy nhà buồn. Những người oán trách Dung Vận và Trần Trí phần lớn dừng bước nơi này. Chẳng qua là bọn họ vừa không quan tâm bách mỹ, cũng không quan tâm vấn đề đạo nghĩa của Dung Vận cùng Trần Trí, một lòng một dạ tranh luận Bắc Yến cùng Nam Tề là đúng hay là sai. Ngay cả người qua cửa được mời vào bên trong sân cũng không thèm để ý. Trần Trí cùng Dung Vận lẫn trong đám người, trôi theo làn sóng. Bên trong sân nhà, là bố cục tứ thủy quy đường, ngay chính giữa để một sân khấu tạm thời dựng lên. Sân khấu ba mặt có chỗ ngồi. Lấy phía bắc làm lưng, phía nam làm vị trí chủ trì. Trần Trí vội vã nhìn lướt qua, Thang Huyên đã ngồi vào vị trí bên phải. Bên tay trái hắn là một người đàn ông trung niên cao lớn. Đối với gương mặt này, y có thể nói hết sức quen thuộc. Đã từng, cha, anh em của Trần Ứng Khác đều có ngũ quan tương tự, cũng coi là phương thức truyền thừa kỳ lạ của triều Trần, cho nên thân phận Tây Nam Vương của Trần Hiên Tương không thể nghi ngờ. Bên tay trái Trần Hiên Tương cũng là một người đàn ông trung niên, nhưng gầy yếu già nua hơn nhiều. Ở trong trí nhớ của Trần Trí, quân sư mặc dù diện mạo không quá bắt mắt, nhưng rất hiểu dưỡng sinh, đừng nói tóc bạc, nếp nhăn trên mặt chỉ khi cau mày mới thấy, hôm nay nhưng tóc trắng, nếp nhăn đều có. Cảm giác được có người nhìn mình, ánh mắt Vương Vi Hỷ quét xuống dưới đài. Trần Trí theo bản năng né tránh. Dung Vận đứng ở bên cạnh y, nhạy cảm nhất, vội hỏi: “Sư phụ sao thế?” Trần Trí nói: “Có chút lạnh.” Dung Vận nhìn trời một chút, mặt trời mùa xuân đang giằng co mong thoát ra từ trong tầng mây mỏng manh, so với một canh giờ trước, lúc này nhiệt độ đã rất ấm áp rồi. Nhưng hắn nhân nhượng quen rồi, lập tức đưa tay đi ôm Trần Trí, muốn làm y ấm áp, bị Trần Trí không dấu vết tránh né. “Trước công chúng…” Trần Trí cho hắn một ánh mắt tự mình hiểu ý. Y hiện tại bắt đầu hoài nghi, mình chỉ rót vào đầu hắn tình yêu nam nữ, tránh nói về đoạn tụ rốt cuộc là đúng hay sai, bởi vì Dung Vận có lúc biểu hiện thật không có sự phòng bị giữa nam và nam. Dung Vận không có đưa tay nữa, nhưng làm bộ bốn phía rất chen chúc, dán sát thân thể mình qua, muốn truyền chút nhiệt độ cơ thể. Trần Trí không thể tránh né, không thể làm gì khác hơn là mặc hắn. Hai mươi vị mỹ nữ rất nhanh chia bọn họ ra vị trí hai bên. Có lẽ đều là những người cùng vượt qua cửa ải chém tướng xông tới, có tình chiến hữu, sau khi vào ngồi mọi người trò chuyện giết thì giờ, ngược lại thẳng thắn hơn nhiều so với trước đó. Trần Trí giờ mới biết được, trong bọn họ có không ít người là quan viên Hồ Quảng. Có quan viên thở dài nói: “Còn coi là quan cái gì, không phải là con côn trùng vâng lời thì chính là con côn trùng hồ đồ, trái phải đều là mệnh côn trùng!” Những người khác vội vàng nháy mắt với gã. Trần Trí cố ý nhắc tới chuyện các huyện bắt đàn ông trai tráng, than thở nói: “Nghe nói là tuyển mỹ nhân cho Vương gia, nhưng mà cách lựa chọn như vậy, lại có thể được bao nhiêu mỹ nhân chân chính chứ?” Quan viên lúc trước oán trách lập tức nói: “Cái gì mà tuyển mỹ nhân, căn bản là treo đầu dê bán thịt chó.” Trần Trí vẫn luôn canh cánh việc Tây Nam Vương muốn nhiều thanh niên trai tráng như vậy, cảm thấy bên trong nhất định không đơn giản, nhưng bản thân nghĩ không ra câu trả lời, thật vất vả mới thấy một người có khả năng biết nội tình, tất nhiên cuốn lấy không tha. Nhưng người nọ bị bạn bè nháy mắt, cũng không dám nói tiếp. Trần Trí đang cảm thấy không có gì thú vị, Bách Mỹ yến bắt đầu. Hai mươi người đẹp kia bắt đầu mang thức ăn lên. Món thứ nhất tên là Long Tỉnh hà nhân (hà nhân : tôm bóc nõn). Con tôm kia ẩn núp ở trong lá trà Long Tỉnh, béo mập đến mức gần như trong suốt, khiến cho người ta thèm nhỏ dãi, lại không đành lòng hạ đũa. Cùng lúc đó, một thiếu nữ đáng yêu mặt tròn mặc váy lụa mỏng thanh thúy như lá trà Long Tỉnh thành thục đi lên trên sân khấu, hành lễ với mọi người. “Con gái Cổ gia ở Hàng Châu, Vân Hương. Thuở nhỏ lấy Long Tỉnh làm thức ăn, thân thể mang mùi trà… Xếp hạng một trăm trên bảng Bách Mỹ.” Lời vừa nói ra, khách mời lúc trước tham gia thi mới biết hai mươi vị mỹ nữ xinh tươi kia lại không phải là nhân vật trên bảng Bách Mỹ. Sau con gái Cổ gia, lại mười mấy vị người đẹp thượng bảng, sau đó chính là đàn ông. Mỗi một người đều có tên họ lai lịch cặn kẽ, Tây Nam Vương đánh giá, cùng với nguyên nhân vào trong danh sách. Điều không bình thường chính là, bởi vì số người đẹp không đủ một trăm, hắn để trống mười một vị trí thứ hạng, cũng không phải chót nhất hoặc trước nhất, mà là rất tự do để trống mấy vị trí. Tỷ như báo xong tên người thứ bảy mươi ba, trực tiếp báo tên người bảy mươi mốt. Mỗi khi có một người lên, liền phối hợp một món ăn, đến người thứ năm mươi mấy, mặc dù mỗi món thức ăn chẳng qua là nếm một miếng, đại đa số người đều có chút ăn không nổi nữa, liền dừng đũa lại, nghiêm túc xem. Sắp tới ban đêm, cuối cùng cũng trình diện đến người thứ ba mươi. Hai mươi vị mỹ nữ liền tạm ngừng biểu diễn, treo quanh sân khấu cùng chỗ ngồi những chiếc đèn lồng vừa to vừa đỏ. Rất nhiều khách mời nhân cơ hội đứng lên hoạt động, ngồi lâu như vậy, chân và lưng cũng thiếu chút nữa tê dại. Hơi nghỉ ngơi, biểu diễn tiếp tục. Phía sau mấy người này, giới thiệu cũng càng ngày càng cặn kẽ, không chỉ nói rõ ràng dáng vẻ bề ngoài, gia thế, còn kể thêm rất nhiều tài nghệ. Trần Trí một mực tò mò Ngô Cửu dựa theo dự tính của Thiên đạo chiếm hạng nhất, ở trên thực tế sẽ đứng thứ mấy. Dẫu sao dựa theo tiên đoán của Thiên đạo, Trần Hiên Tương chọn Dung Vận đứng thứ hai, rất có ý nhục nhã. Nhưng mà lần này… Trần Trí đột nhiên căng thẳng nghĩ: Dung Vận nói bức họa trong phòng ngủ của Trần Hiên Tương không phải mình, mà trong tiên đoán rõ ràng là hắn, đây tột cùng là chỗ nào có vấn đề? Bởi vì suy nghĩ tiên đoán cùng thực tế khác nhau, càng đến mấy tên trên đầu, Trần Trí lại càng căng thẳng. Dung Vận ở bên cạnh nhìn, không nhịn được nắm tay y: “Sư phụ hy vọng ai là đệ nhất?” “Hửm?” “Nhìn sư phụ, còn căng thẳng hơn so với mới vừa rồi bức họa của mình bị trải ra.” Nội tâm Dung Vận nảy sinh sự ghen tị nho nhỏ, vì không biết là ai, lại có thể làm động tới cảm xúc của sư phụ. Trần Trí lại cũng thành thật trả lời: “Ta sợ hắn mang ra một bức họa, rồi nói người đó là ngươi.” Dung Vận sững sốt một chút, cười nói: “Sư phụ kia cảm thấy con sẽ đứng thứ mấy?” Trần Trí muốn nói thứ hai, biểu hiện một chút tài liệu sự như thần của mình, lại sợ Dung Vận khó chịu, huyên náo khiến mình càng khó chịu hơn, cân nhắc thiệt hơn, vẫn là lựa chọn đáp án “Đệ nhất” này. Dung Vận cười cong mắt: “Ở trong tâm khảm của sư phụ, con là đệ nhất sao?” Trần Trí nói: ” Ừ. Tên Ngô Cửu còn chưa bị đọc đến, hạng có thể rất gần trước. Hắn cũng có thể gần trước, huống chi là ngươi.” Lời này ngược lại là thật lòng. Chỉ riêng bàn về dung mạo, Dung Vận so với Ngô Cửu, khoảng cách có thể nói là dài dằng dặc. Dung Vận tâm tình rất tốt, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Sư phụ chớ phân thần, nghiêm túc xem.” Trần Trí: “…” Hạng đã đến trạng thái tranh giải ác liệt cuối cùng Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa, Truyền Lư. Con trai Phòng gia cuối cùng đạt được vị trí thứ tư, lúc đứng ở trên sân khấu, sắc mặt có chút không được tốt, nhưng vẫn nể mặt mũi đi lên cho xong, còn lại một hai ba, không nói người dưới đài căng thẳng, ngay cả Ngô Cửu người cuối cùng đứng ở phía sau đài cũng căng thẳng không thôi. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, bản thân mình có một ngày đứng ở dưới con mắt mọi người với thân phận mỹ nhân, bị người ta bình đầu luận chân. Nhưng bắn cung nào có mũi tên quay đầu lại, đi tới bước ngày hôm nay, coi như nhắm mắt, cũng phải tiếp tục đi xuống. Cũng may hắn đã có con trai, cũng may Tây Nam Vương cũng không ngại đứa bé này, còn nói với hắn, chờ đứa trẻ lớn có thể nhận tới sinh sống cùng nhau —— hắn không thích trẻ con khóc khóc nháo nháo. Ngô Cửu không biết chờ đến khi đứa trẻ lớn lên, mình nên đón tới chỗ nào, nhưng mà, hắn hy vọng là kinh thành, là chỗ cao nhất của cả giang sơn. Làm một người đàn ông, hắn không có thực lực tranh đoạt và dã tâm đứng trên đỉnh thiên hạ, nhưng mà, nếu như chinh phục một người đàn ông khác để có thể có được quyền thế dưới một người, trên vạn người  —— hắn nguyện ý. “Con trai Ngô gia, Cửu công tử… Đứng hàng thứ ba.” Mặc dù không phải là vị trí trong tưởng tượng của hắn, nhưng cũng đã là không tệ. Ít nhất, hắn đã thắng được tất cả đối thủ. Có lẽ, hắn chẳng qua là bại bởi mong đợi cùng tưởng tượng của Tây Nam Vương. Hắn tự tin đi tới trên đài, hướng về bốn phía khẽ mỉm cười, trong lúc giơ tay nhấc chân, nhất phái phong độ thế gia, ngược lại phong độ hơn nhiều so với con trai Phòng gia trước đó đạt vị trí thứ tư liền tỏ thái độ. Quả nhiên, trên mặt Trần Hiên Tương lộ ra vẻ hài lòng. Sau khi Ngô Cửu xuống đài, đang muốn quay về phía sau đài, liền nghe thấy người đẹp vẫn tiếp tục gọi tên: “Thôi Yên, hoàng đế khai quốc triều Yến. Đứng hàng thứ hai.” Không có bất kỳ miêu tả, chẳng qua là giới thiệu rất đơn giản, đưa ra thứ hạng rất đơn giản, nhưng đưa tới sóng to gió lớn không tiếng động. Trừ Trần Hiên Tương cùng Vương Vi Hỷ ra những người khác đều đang xem sắc mặt bọn họ. Xếp hoàng đế vào bảng Bách Mỹ cũng thôi đi, lại còn ngay trước mặt đại thần tâm phúc của đối phương! Cái mặt này thật sự đã đánh lệch hẳn một bên rồi. Vương Vi Hỷ nhìn trên đài chậm rãi mở bức họa ra, dáng vẻ yêu diễm của Thôi Yên giống như một ngọn lửa, đả thương ánh mắt không ít người có mặt nơi đây. Mỹ nhân mới vừa xuất hiện, hoặc anh khí, hoặc quyến rũ, hoặc yêu kiều, hoặc dịu dàng… Tóm lại là người nào người nấy đều có vẻ đẹp riêng, có đặc sắc riêng, chỉ có Thôi Yên trong tranh, tựa như tập hợp hết tất cả những đặc chất này làm một thể, lại đẹp đến mức khó phân biệt được nam nữ, đẹp đến như thể được trời ưu đãi. Dung Vận mặc dù biết dáng dấp Thôi Yên rất giống với mình, ngay cả nội gian phái đi ra cũng lầm, nhưng lúc chân chính nhìn thấy, vẫn cứ hít một hơi khí lạnh. Ngược lại Trần Trí, thấy kết quả sau cùng, lại bình tĩnh trở lại. Người trong bức họa đúng là Thôi Yên, điều này nói rõ mặt của Dung Vận vẫn chưa bị bại lộ, nghĩ lạc quan một chút, chỉ cần lấy bức họa Dung Vận vẽ mình về, hẳn sẽ không để lại bất cứ nhược điểm nào. … Thật là một ý tưởng lạc quan làm cho người hoàn toàn không cách nào lạc quan lên! Vương Vi Hỷ nhìn bức họa, không buồn không vui hỏi: “Vương gia ý gì?” Trần Hiên Tương cười mà như không nói: “Ngưỡng mộ dung mạo vô song của hoàng đế bệ hạ đã lâu, đáng tiếc chỉ có một bức họa, không có duyên chiêm ngưỡng chân nhân mà.” Khắp thiên hạ đều biết Thôi Yên đã chết, chỉ có Vương Vi Hỷ cứng rắn không chịu thừa nhận, dối mình gạt người trông nom cái bí mật thiên hạ đều biết này, mới có câu chuyện cười “Yến hoàng triều không có hoàng đế”. Vương Vi Hỷ ngoài cười trong không cười nói: “Vương gia cần gì phải bi quan, rồi sẽ có cơ hội thôi.”