Dịch: Phong Bụi
“Ở trong mắt ngươi, ta là một yêu quái sao?”
Trần Trí không muốn đi lắm. Mới đi ngoại tình trở lại, liền bị bắt gian, tâm tình lên xuống có chút lớn, thật vất vả dựa vào “Thẳng thắn sẽ khoan hồng, bán đứng tiểu tam” mới còn sống, lại phải đội sao đội trăng đi ra ngoài, y cảm thấy vô cùng mệt mỏi, trực tiếp nói lời trong lòng ra miệng: “Ta không muốn đi…”
Thôi Yên nhìn y mất hết hứng thú, cũng cảm thấy mất hứng, đang muốn nói “Vậy thì thôi”, liền nghe Trần Trí lại tự động nói tiếp: “Nhưng cũng phải đi, đúng không?”
Thôi Yên không nhịn được nhéo mặt y một cái: “Ngươi làm sao một chút cũng không nhớ kỹ chứ?”
Nhéo xong chỉ thấy Trần Trí đứng như bị sét đánh.
…
Nghe nói tử huyệt của mỗi người đều không giống nhau, có người ở Hội âm, cũng có người ở bách Hội, của y không phải là ở trên mặt chứ? Nhưng nhìn dáng vẻ không nghiêm túc, không biết xấu hổ của y lúc bình thường, lại không giống như vậy lắm. (Bụi: Hội âm là một huyệt ở phần thân dưới, vị trí có chút nhạy cảm, không tiện nói ra đây, Bách hội là trên đỉnh đầu)
Thôi Yên nhẹ nhàng vuốt ve hai cái ở chỗ vừa nhéo: “Sao thế?”
Lúc lâu, miệng Trần Trí run lẩy bẩy phun ra một câu: “Phong thủy luân lưu chuyển.”
Nhớ năm đó, một khuôn mặt tròn vo, trắng noãn đặt trước mặt y, mặc y chà đạp, y không quý trọng, nhất quyết giữ vững vẻ dè dặt của người trưởng thành, không xuống tay hết mức, hôm nay, phong thủy luân lưu chuyển, Thiên đạo luân hồi, người bị chà đạp đến phiên mình, nội tâm lại cảm thấy có chút… thoải mái?
Trần Trí trợn mắt nhìn tay hắn, giả vờ ra vẻ không vui nói: “Không có việc gì đừng dùng yêu thuật lung tung!”
Thôi Yên: “?”
Hai người xách đèn lồng, đi trong đêm.
Ban đêm gió lạnh thổi vào mặt, khiến cho Thôi Yên không nhịn được hắt hơi một cái, vừa quay đầu lại, lại thấy Trần Trí mặt đầy khiếp sợ nhìn hắn.
Thôi Yên bất đắc dĩ hỏi: “Lại sao thế?”
“Ngươi vừa hắt hơi.”
“… Cho nên?”
“Ngươi cũng sẽ hắt hơi.”
Thôi Yên không hiểu nổi: “Chẳng lẽ ngươi sẽ không?”
Đúng là sẽ không, y là thần tiên có thân vàng đại công đức viên mãn, bách độc bất xâm, vạn tà bất nhập, định trước thọ cùng thiên địa, nhưng… Trần Trí hỏi: “Ngươi không phải yêu quái sao, yêu quái cũng sẽ bị bệnh sao?” Y nghĩ là: Yêu đan vô dụng như vậy, giữ lại cũng là hại nhiều hơn lợi, tốt hơn hết là thúc đẩy việc lấy yêu đan càng sớm càng tốt.
Thôi Yên sắc mặt lập tức thay đổi, giọng trở nên hết sức nguy hiểm: “Ở trong mắt ngươi, ta là một yêu quái sao?”
…
Nuốt một viên yêu đan, tức nửa người nửa yêu, không phải yêu nhân chính là nhân yêu, “Yêu quái” đã là xưng hô rất tôn trọng rồi.
Trần Trí sau khi thành tiên, cái nhìn đối với yêu quái, người phàm, thần tiên, giống như cái nhìn lúc làm người đối với triều Trần, nước La Sát, quần thể tộc không giống nhau mà thôi, không có gì phân chia cao thấp.
Nhưng Thôi Yên hiển nhiên là không cảm kích, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Trần Trí một hồi, thấy y mờ mịt không đáp, phất tay áo bỏ đi.
Trần Trí khoác tấm áo khoác rộng thùng thình ở phía sau đuổi theo hai bước: “Tại sao đi trở về? Là đi lầm đường sao? Ngươi đi đâu đấy? Này!”
Thôi Yên càng đi càng nhanh, cuối cùng, trực tiếp hóa thành một luồng khói xanh, biến mất ở cuối hành lang dài.
Trần Trí đứng ngây tại chỗ một lúc, cảm thấy thời vận năm nay bất lợi, tốt hơn là tìm nơi tránh đi trước một chút.
Cả một hoàng cung lớn như vậy… Không có xe, đi xa rất mệt mỏi. Trần Trí suy nghĩ một chút, hay là thuận đường đi Dưỡng Tâm điện cách đây không xa.
Binh sĩ giáp đen thủ ở bên cạnh quan sát thấy vậy lập tức trở về bẩm báo Thôi Yên.
Thôi Yên đang trên đường trở về, đã từ tức giận đến lòng lạnh lẽo.
Từ trước còn nửa tin nửa ngờ đối với lời phó thác giang sơn của Trần Trí, hiện tại đã phủ định toàn bộ rồi.
Thử hỏi, có ai lại đem thứ bản thân mình coi trọng giao phó cho một “Yêu quái” chứ? Nghĩ lại một đao trên điện lúc đó, đến nụ hôn độ khí về sau, chỗ nào cũng lộ ra sự quỷ dị, nếu không phải mình bị mê hoặc bởi cục diện hiện tại, bị hoa ngôn xảo ngữ của Trần Trí che mắt, sao có thể đến giờ mới nhận rõ?
Cho đến khi binh sĩ giáp đen trả lời Trần Trí đã đi Dưỡng Tâm điện, Thôi Yên mới thoáng tỉnh táo lại.
Nếu đối phương ban đầu lòng đã mang địch ý, mình còn phụ họa hùa theo cũng vô dụng, ngược lại không bằng mạnh bạo.
Hắn lạnh lùng nói: “Cho gọi Khương Di tới.”
Đến Dưỡng Tâm điện, Trần Trí không nhịn được muốn nhìn một chút vườn Tiên Thảo. Từ sau khi hoa quỳnh “chết”, nơi đó đã là chốn thương tâm của y, không còn gì đáng để lưu luyến nữa rồi —— dù sao thứ y muốn nuôi sống, làm thế nào cũng không sống nổi; thứ y không cần nuôi sống, nuôi hay không nuôi cũng đều sống.
Y đẩy cửa ra —— liền chứng kiến kỳ tích.
Vườn Tiên Thảo cỏ dại mọc um tùm bị đủ các loại hoa tươi nhét đầy ắp, mùi thơm khắp vườn như thể mùi của một giấc mộng đẹp. Đặt ở vị trí dễ thấy nhất trên kệ hoa, bất ngờ là ba chậu hoa quỳnh tinh thần phấn chấn.
Y không dám tin mở to mắt, nhìn lên nhìn xuống nhìn trái nhìn phải, thật là không biết nên nhìn chỗ nào, dù sao thì nhìn chỗ nào cũng thấy đẹp!
Một binh sĩ giáp đen xuất hiện ở sau lưng y, sâu kín nói: “Đây là Thiên sư đặc biệt chuẩn bị cho Bệ hạ.”
Trần Trí nhận ra chính là người không nhận hối lộ lần đó: “Những hoa này từ đâu tới.”
Binh sĩ giáp đen không nhận hối lộ xoay người đi, sau một lát, lại kêu một binh sĩ giáp đen tới.
Trần Trí ở trong bụi hoa ngắm hoa, thuận miệng hỏi: “Những hoa này là hoa gì vậy?”
Binh sĩ giáp đen bị gọi tới chỉ một khoảnh bên trái nói: “Đây là hoa của Âm Sơn công.”
Trần Trí: “?”
Khoảnh bên phải: “Đây là hoa của Du Dương bá.”
Trần Trí: “…”
Khoảnh trung gian: “Đây là hoa của Đồng Xuyên hầu.”
…
Cho nên, Niên Vô Hà nói bọn họ ba người bị tịch thu tài sản, ngay cả tổ trạch đều không giữ được, hoàn toàn là do y rồi?
Nếu đã là do y, vậy y không cần cô phụ tấm lòng tốt này rồi.
Trần Trí dự định ngủ luôn ở chỗ này.
Hai binh sĩ giáp đen thấy vậy, đều không nói gì, xoay người đi bên ngoài túm một đám trở lại, đem y từ dưới đất công kênh lên liền chạy.
Trần Trí: “?”
Tối nay sao lại dài đăng đẵng như vậy? Những tình tiết lên trầm xuống bổng mãi không kết thúc, bao giờ mới đến đoạn cuối?
Sau đó, y đi ra liền thấy Thôi Yên.
Thôi Yên tóc tai bù xù đứng ở chỗ bóng tối bên căn phòng, lặng lẽ như xử nữ, không nói một lời.
Trần Trí không nhịn được thầm nhủ ở trong lòng: Dáng dấp đẹp như thế, nhìn thế nào trông cũng giống ma.
Đối với việc hắn phất tay áo bỏ đi lúc trước, Trần Trí cũng đã tự kiểm điểm, cảm thấy “yêu quái” cái tên gọi này có thể bị ngộ nhận là lời mắng chửi, liền nói: “Ta lúc trước không phải cố ý. Ngươi người mang yêu đan, ta không nghĩ ra những cách gọi khác dễ nghe hơn.”
Thôi Yên giận cười: “Chẳng lẽ trong tai ngươi, yêu quái rất dễ nghe sao?”
Trần Trí nói: “Cũng không khó nghe mà. Không tin ngươi nghe thử ‘yêu nhân’ ‘nhân yêu’ … Có cảm thấy ‘yêu quái’ nghe thuận tai hơn không.”
Thôi Yên giơ tay lên dùng ngón cái và ngón trỏ nhéo hai gò má y: “Im miệng.”
Mặc dù hắn nói như vậy, Trần Trí vẫn muốn nhắc nhở một câu: “Thật ra thì, động tác này không hữu dụng bằng việc che miệng.”
Thôi Yên xách cánh tay y đi về phía Đại điện.
Còn gây rối nữa, trời sắp sáng đến nơi rồi. Trần Trí thuận theo đi theo, chuẩn bị nằm xuống ngủ một giấc thật ngon, nhưng sau khi bước qua ngưỡng cửa, thấy hai hàng binh sĩ giáp đen cầm đao mà đứng, liền biết một đêm rất dài này còn lâu mới đến hồi cuối.
Thôi Yên mặt lạnh đi tới bên cạnh bàn, từ trong ngực móc ra một chai thuốc, đổ ra một viên đặt lên bàn: “Uống đi.”
Trần Trí tò mò cầm lên: “Cái gì đây?”
Thôi Yên mỉm cười nói: “Dĩ nhiên là thứ tốt dưỡng khí bổ máu…”
Lời còn chưa dứt, Trần Trí liền uống luôn. Dù sao thân thể y không tốt lên mà cũng không xấu đi được, lúc nào cũng duy trì tiêu chuẩn ổn định.
Uống xong, Thôi Yên còn bắt y há miệng ra kiểm tra.
Sau đó…
Một đám người cứ như vậy lặng lẽ đứng.
Trần Trí lặng lẽ kéo ghế ra, thấy hắn không phản ứng, liền đặt mông ngồi xuống.
Thôi Yên bất ngờ nói: “Ai cho phép ngươi ngồi?”
…
Trần Trí lại đứng lên.
Thôi Yên kéo ghế đến bên cạnh mình ngồi xuống, sau đó tà mị cười với y nói: “Muốn ngồi sao? Ngồi trên người ta này… ha!”
Trần Trí vô cùng thẳng thắn ngồi xuống, lại bởi vì nguyên nhân góc độ, người bị ngồi cảm giác không tốt đẹp lắm.
Thôi Yên nâng cái mông y điều chỉnh vị trí một chút, hai người cứ như vậy im lặng ngồi.
Trời mơ hồ xuất hiện chút màu xam xám.
Trần Trí ngáp một cái, lại ngáp một cái, không nhịn được hỏi: “Còn phải ngồi bao lâu?”
Thôi Yên cắn răng, đổ hết đan dược còn dư trong bình ra cho y: “Uống hết đi.”
Trần Trí nhìn hắn một cái, đang định uống, lại bị Thôi Yên túm tay lại, thu một nửa trở về.
“Uống đi.”
Trần Trí không nói hai lời, một hơi nuốt vào.
Thôi Yên đặt tay phải lên bàn, tựa như một tấm bình phong, đặt ở sau lưng Trần Trí.
Nhưng mà, thời gian nửa chén trà qua đi, một chén trà qua đi, nửa nén hương qua đi, một nén hương qua đi… Trần Trí gật gù càng lúc càng thường xuyên, nhưng vẫn không hề phát ra tiếng kêu đau trong dự trù.
Thôi Yên không kềm chế được đứng lên.
“A!” Trần Trí không kịp đề phòng, lập tức ngã nhào xuống đất, rất nhanh đứng dậy ngay ngắn.
Thôi Yên nhìn y, giận không chỗ phát tiết, hồi lâu mới nói: “Không có sao chứ?”
Trần Trí lắc đầu.
Thôi Yên gật đầu một cái: “Sớm nghỉ ngơi một chút.”
…
Đã không còn sớm rồi.
Trần Trí bất đắc dĩ than thở.
Binh sĩ giáp đen thối lui như nước chảy, cùng rời đi còn có Thôi Yên. Hắn không có gọi Trần Trí cùng đi, tựa hồ thầm chấp nhận y tối nay ngủ tại nơi này.
Sau khi chờ tất cả mọi người đều đi khỏi, Trần Trí lại thở dài.
Không nghi ngờ gì, thứ Thôi Yên mới vừa rồi cho y uống, tất nhiên là Thống triệt phi tâm đan mà Khương Di đề cập tới.
Trước sau chưa quá nửa giờ, liền có sự thay đổi lớn như vậy, gần như không có bất kỳ suy nghĩ cặn kẽ gì, nói là ảnh hưởng do một tiếng “yêu quái” mang tới, chẳng bằng nói là do hắn sau khi khô kiệt kiên nhẫn, rốt cuộc đã lột bỏ lớp ngụy trang.
Nhưng…
Thôi Yên như vậy dễ tiếp nhận hơn!
Vừa nghĩ tới không cần phải đối mặt với người bán hàng lão luyện nổi da gà nữa, Trần Trí cảm thấy ngày mai sau khi tỉnh dậy, nhất định rực rỡ ánh mặt trời!
Vạn vạn không ngờ tới, khi y tỉnh lại, đối mặt chính là ánh mắt ôn nhu muốn nói lại thôi của Thôi Yên.
…
Nhất định là y chưa tỉnh ngủ!
Trần Trí trở mình, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Thôi Yên sắc mặt hơi đen, nhưng ngay lập tức đổi trở lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai y, ôn nhu nói: “Rời giường thôi, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
Trần Trí nắm chăn quay đầu, nhìn hắn một lúc mới nói: “Ta có thể uống thêm một lò Thống triệt phi tâm đan.” Lần này y nhất định sẽ phối hợp biểu diễn! Tuyệt đối sẽ không bởi vì buồn ngủ mà tiêu cực làm biếng. Cho thêm một cơ hội nữa đi mà! Đại sư!
Thôi Yên bật cười nói: “Nói bậy nói bạ cái gì, ta làm sao nỡ để cho ngươi ăn thứ này.”
Trần Trí nói: “… Ngươi suy nghĩ thêm chút nữa đi, có lời gì khác muốn nói hay không?”
Thôi Yên vén chăn lên, kéo y đứng dậy mặc quần áo.
Trần Trí tùy hắn giày vò, chờ sau khi ăn mặc chỉnh tề, lòng đầy mong đợi nhìn về phía đồ ăn sáng.
Trứng gà bánh bao canh ngô hết sức bình thường.
“Không thích?” Thôi Yên không hề bỏ lỡ nét mất mác trong mắt y, “Ta mang ngươi đi ra ngoài ăn.”
Trên đường ra khỏi cung, Thôi Yên không ngừng lảm nhảm giới thiệu thức ăn ngon của Thái Nguyên, giọng điệu thân mật so với trước đó chỉ có hơn chứ không có kém, tựa như đêm qua kẻ trở mặt không nhận người chẳng qua sự tưởng tượng của một mình Trần Trí.
Lần này ngồi là xe ngựa phổ thông, khi dừng ở trước một tửu lâu, cũng không gây sự chú ý lắm.
Binh sĩ giáp đen sung làm phu xe theo tiểu nhị dắt ngựa đi về hậu viện, Thôi Yên dẫn Trần Trí lên lầu.
“Ta đã nghe ngóng được rằng, đồ ăn sáng của nơi này nổi danh gần xa.” Thôi Yên vừa nói, vừa giúp Trần Trí rửa đũa.
Trần Trí nói: “Thật ra thì ta không kén ăn.”
Thôi Yên nói: “Không kén ăn chẳng qua là tính cách không thích thể hiện ra. Con người đều có thất tình lục dục, hỉ nộ ai lạc, luôn sẽ có thứ bản thân thích hơn.” Dừng một chút, “Hoặc là, ngươi cũng không phải người?”
Sớm biết với bụng dạ nhỏ nhen của Thôi, làm sao có thể không so đo?
Chẳng qua chỉ là một câu buột miệng “yêu quái”, liền chỉnh cả một bình Thống triệt phi tâm đan tới. Ăn bữa ăn sáng này của hắn, không biết lại phải trả cái giá gì.
Trần Trí thầm thở dài một hơi nói: “Ngươi nói không sai! Ta là yêu quái! Yêu nhân! Nhân yêu! Ngươi thích nói thế nào cứ tự nhiên, đừng khách khí.”
Thôi Yên nhìn y chăm chăm một hồi, hơi nghiêng đầu, bộc lộ ra biểu cảm bị tổn thương: “Ta nuốt yêu đan, là do khi còn trẻ dốt nát, ngươi cần gì phải mượn cơ hội châm chọc chứ?”
Y không có!
Y thật oan uổng mà!
Trần Trí lấy đầu cướp bàn!
Thôi Yên đưa tay để ở giữa trán y cùng mặt bàn, giọng ôn nhu nói: “Bàn này mặc dù không cứng, nhưng không biết bao nhiêu người đã dùng qua, bẩn rất. Mau dậy đi.”
Ngại y đụng không đủ cứng sao?
Trần Trí đỡ trán.
Thôi Yên miễn cưỡng rơi vào hồi tưởng: “Ta tuy là con Thái thú, nhưng bởi vì mẹ đẻ mất sớm, mà chịu đủ sự hành hạ của mẹ kế. Bề nổi nhìn áo cơm không thiếu thốn, thật ra thì ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, thua thiệt rất nhiều. Mẹ kế mời một đạo sĩ về nhà, lấy ra một viên đan đỏ tươi, nói là đan dược kéo dài tuổi thọ, ta tin là thật, nhớ tới trong ngực mình có một viên đan không biết từ đâu tới, ánh sáng màu đỏ tươi, so với viên của đạo sĩ còn lớn hơn chút, cho là đan dược đại bổ, liền tự tiện ăn. Ai ngờ, lại là một viên yêu đan, nếu không phải ta mạng lớn, chỉ sợ đã sớm chết từ lâu rồi.”
Trần Trí: “…”
Đây là bày trò hung hãn không thấy hiệu quả, bày trò dễ thương không được thừa nhận, cho nên bắt đầu giở cảnh thảm thương sao?
Nhưng mà, không thể không nói, Thôi Yên lần này bày trò đúng rồi. Hắn sở dĩ không biết về yêu đan, là bị ngọc Vong ưu tiêu trừ tất cả trí nhớ có liên quan đến mình. Căn nguyên nguồn gốc… Vẫn là lỗi của mình!
Có điều, hiếm thấy Thôi Yên nhắc tới quá khứ của mình, Trần Trí thuận nước đẩy thuyền hỏi tiếp: “Sau đó thì sao? Ngươi uống yêu đan, có trở ngại gì đối với tính mạng không?”
Thôi Yên lặng lẽ than thở: “Ta uống yêu đan, thân thể xảy ra biến hóa, bị đạo sĩ mẹ kế mời tới phát hiện. Hắn vốn muốn giết ta lấy đan, ngược lại bị ta gây thương tích, sau đó liền bị ta khống chế. Đạo sĩ đó chính là Khương Di.”
Hắn tuy nói hời hợt, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra sự nguy hiểm lúc đó.
Trần Trí thuận thế nói: “Yêu đan dù sao cũng là yêu vật, vẫn nên sớm sớm trừ tận gốc thì tốt hơn.”
Thôi Yên cười khổ nói: “Ta sao lại không muốn chứ, nếu không ta vì sao lại cố chấp với long khí đến vậy.”
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
19 chương
90 chương
14 chương
59 chương
81 chương
126 chương