Phi thăng chi hậu phần 2 - thần ma chi chiến
Chương 30 : Tạo hóa
Đông Hải mênh mông ngập tràn bi thương. Cho đến khi ý thức của Thanh Long nghênh đón sấm sét, hóa thành tro tàn, mọi người vẫn quỳ gối không đứng dậy, dùng phương thức này để tiễn biệt Thanh Long cả đời yên lặng bảo vệ Thái Cổ. Không ai biết trước khi ý thức của Thanh Long mất đi, lễ vật để lại cho Đệ Ngũ Chí Tôn có thể giúp Thái Cổ thêm được mấy phần hi vọng.
Một hồi lâu sau…
- Ai!
Bạch Hổ Chí Tôn đứng thẳng lên, quay lưng về phía mọi người, chỉ nhìn thấy bóng dáng tay áo phất phơ, yên lặng nhìn chăm chú vào Đông Hải phong ba sóng cả trước người. Giờ phút này Đông Hải vẫn cuồng bạo như trước, nhưng bên trong lại mang theo một chút đau thương sầu thảm. Tâm tình của Bạch Hổ Chí Tôn cũng nhấp nhô như sóng cả Đông Hải này.
Trên đời này, có một số người không hề e ngại phát tiết bi thương trong lòng, nhưng có người lại không thể không che giấu sự bi thương, bàng hoàng và mê hoặc đó, cho dù trong lòng bọn họ thật ra cũng mềm yếu như những người bình thường. Mà tất cả những điều này đều do trách nhiệm và gánh nặng trên vai.
Là một nhân vật có quyền lực đỉnh cao tại Thái Cổ, mỗi hành động của Chí Tôn đều sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ nhân tộc Thái Cổ. Bạch Hổ Chí Tôn không thể cho mình bao nhiêu thời gian để phát tiết bi thương.
Hít sâu một hơi, thân thể Bạch Hổ Chí Tôn vươn thẳng, khôi phục lại vẻ ung dung, trấn định và uy nghiêm mà một Chí Tôn cần có.
- Tất cả tộc nhân nghe lệnh!
Vẻ mặt Bạch Hổ Chí Tôn uy nghiêm, mắt hổ như tia chớp quét qua toàn bộ vùng đất. Trên thân thể cao và gầy có một khí tức nhiếp người không giận mà uy, vô hình trung làm cho tâm linh của mọi người ổn định lại.
Bên bờ Đông Hải, những cao thủ Thái Cổ nghe được lời nói của Bạch Hổ Chí Tôn đều tạm thời đè nén bi thương trong lòng, lần lượt ngẩng đầu lên nhìn vào Bạch Hổ Chí Tôn.
Bạch Hổ Chí Tôn lấy lại bình tĩnh, hai tay chắp sau lưng, lớn tiếng nói:
- Mọi người nghe lệnh, lập tức rời khỏi Đông Hải, trở về nơi ẩn cư tu luyện của từng người. Chuyện hôm nay xảy ra ở Đông Hải, tuyệt đối không được nói với bất kỳ ai!
- Bây giờ, lau khô nước mắt của các người, đem bi thương vùi sâu vào đáy lòng. Sau khi rời khỏi Đông Hải, ta yêu cầu các người làm một việc… tuyệt đối không được lộ ra vẻ bi thương và tuyệt vọng. Cho dù trong lòng các người đau đớn thế nào, ta chỉ yêu cầu các người vẫn sinh hoạt bình thường giống như trước khi thánh thú chết đi, không được lộ ra một chút khác thường nào!
- Bất kể trong tương lai Thái Cổ có thất bại hay không, giờ phút này chúng ta vẫn còn sống… còn sống thì còn hi vọng, còn có tương lai. Bây giờ… hãy lập tức rời khỏi Đông Hải!
Giọng nói của Bạch Hổ Chí Tôn vang vọng có lực, kiên quyết không cho cãi lời. Chính sự kiên cường, uy nghiêm và trấn định này đã làm cho mọi người bình tĩnh lại.
Vào thời khắc đặc biệt này, Bạch Hổ Chí Tôn đã đưa ra quyết định vô cùng đơn giản. Nhưng chính mệnh lệnh đơn giản này đã khiến mọi người đang bàng hoàng và mất phương hướng ổn định lại, giống như một ngọn hải đăng trong đêm tối dẫn dắt đám người đang lạc đường.
Đúng vậy, chỉ cần chúng ta còn sống thì còn hi vọng… Mọi người chậm rãi đứng lên, mặc dù trong lòng vẫn nặng nề như trước, nhưng đã không còn bàng hoàng, chỉ yên lặng nhìn về phía ba vị Chí Tôn vái một cái. Bọn họ không nói một lời, ổn định tâm tình lại, sau đó chậm rãi đi ra bên ngoài Đông Hải. Bước chân của mỗi người đều rất chậm. Tất cả đều biết, chỉ cần bước ra khỏi Đông Hải, bọn họ sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn sống cuộc sống bình thường, không thể lộ ra bất kỳ một chút khác lạ nào, nhằm đề phòng bị bọn ma tộc phát hiện ra manh mối. Mọi người đều đi rất chậm, bước chân nặng nề nhưng vô cùng kiên định.
Lúc này Chu Tước và Huyền Vũ cũng đã khôi phục tinh thần lại. Trong số bốn Chí Tôn, Chu Tước thân là phái nữ, cơ hội xuất đầu lộ diện tại Thái Cổ vốn không nhiều lắm. Chỉ sau khi cướp lấy thân thể tử thần của không gian đại thứ nguyên, hóa thân thành Thương Khung Chí Tôn mới bắt đầu đi lại tại Thái Cổ, ban bố một số mệnh lệnh. Còn trước đó, những quyết định trọng đại và mệnh lệnh của Thái Cổ hầu hết đều do Hiên Viên và Bạch Hổ Chí Tôn ban bố. Sau khi Hiên Viên qua đời, trách nhiệm bảo vệ cả Thái Cổ, đưa ra những quyết định và mệnh lệnh quan trọng đều rơi vào Bạch Hổ Chí Tôn.
Về phần Huyền Vũ Chí Tôn… thân là người thừa kế thánh thú Huyền Vũ, tính cách trung hậu, thật thà chất phác khiến cho y rất ít khi mở miệng.
Điều duy nhất mà hai Chí Tôn Huyền Vũ và Chu Tước có thể làm là đứng thẳng lên, yên lặng đi đến sau người Bạch Hổ Chí Tôn, dùng phương thức này lặng lẽ ủng hộ y.
- Huỳnh Hoặc, Quân Thiên Thương, các trưởng lão Bắc Hải và tộc nhân đạt đến cảnh giới Thần cấp hậu kỳ, hãy theo bản tọa trở về Thánh điện, bản tọa có chuyện cần thương lượng. Cổ Vu và Thánh Giả… nếu như không ngại, ta hi vọng các người cũng sẽ đi cùng!
Bạch Hổ Chí Tôn xoay người lại, nhìn đám người Huỳnh Hoặc nói. Từ trong giọng nói của y, mọi người cảm giác được một sự kiên cường và quyết đoán, giống như chỉ trong chốc lát đã thoát khỏi đau buồn vì cái chết của Thanh Long.
Trong lòng Thánh Giả hơi dao động, không khỏi dâng lên một sự sùng kính. Pháp võ tranh đấu đã là chuyện xảy ra rất lâu. Bốn Chí Tôn và sư phụ của y là Pháp Tổ Phục Hy vốn có địa vị ngang nhau. Hôm nay Pháp Tổ qua đời, y đã trở thành người lãnh đạo cao nhất của pháp tu, nhưng luận về danh vọng hay sức ảnh hưởng vẫn không thể nào đạt đến mức độ như Chí Tôn được.
Thánh Giả hơi khom người nói:
- Thanh Long chết đi, Thái Cổ đang lúc biến động. Nếu như có việc gì cần pháp tu chúng ta ra sức, xin Chí Tôn cứ việc phân phó… Hôm nay, bất kể là pháp tu hay võ tu đều không có gì khác biệt.
- Trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, chúng ta đã tránh vào vũ trụ hư không. Lần này… chúng ta sẽ không trốn tránh nữa.
Thở dài một hơi, ánh mắt Thánh Giả nhìn vào Phong Vân Vô Kỵ sắc mặt tái nhợt đã hôn mê, thấp giọng lẩm bẩm:
- Chỉ hi vọng Vô Kỵ có thể tỉnh lại nhanh một chút…
Cửu tinh liên châu, cuộc chiến thần ma. Hôm nay trên trời đã có bảy ngôi sao, thời gian đến cửu tinh liên châu không còn xa. Nếu muốn giành thắng lợi trong cuộc chiến thần ma, Thái Cổ cần phải cố gắng đoàn kết tất cả lực lượng.
Pháp võ muốn liên hợp, nhân tuyển tốt nhất đứng ở trung gian chính là Phong Vân Vô Kỵ. Về mặt võ tu, Phong Vân Vô Kỵ đã là Đệ Ngũ Chí Tôn, đứng vào hàng ngũ cao tầng của Thái Cổ. Còn về mặt pháp tu, mặc dù Phong Vân Vô Kỵ tu luyện pháp thuật không nhiều lắm, nhưng lại là Tân Tổ của pháp tu do Pháp Tổ Phục Hy tự mình chỉ định, địa vị còn cao hơn cả Thánh Giả.
Pháp Tổ Phục Hy ở trong hư không bày bố bát quái, suy diễn thành thần, khả năng này ngay cả Chí Tôn cũng không có được. Chỉ bằng điểm này, địa vị của Pháp Tổ Phục Hy đã khiến cho tất cả pháp tu sùng bái và tin tưởng một cách vô điều kiện. Mà năng lực suy diễn dự đoán của Pháp Tổ càng làm cho mọi người hoàn toàn tin tưởng vào phán đoán của y.
Pháp tu và võ tu, Phong Vân Vô Kỵ là cầu nối tốt nhất giữa hai thế lực này, nhưng hiện giờ hắn vẫn còn đang ngủ say.
Lo lắng nhìn Phong Vân Vô Kỵ nằm trong lòng Thánh Giả, Bạch Hổ Chí Tôn nghiêm nghị nói:
- Hiện giờ Quang Ám Chủ Thần rời đi chưa lâu, Thái Cổ gặp phải biến động lớn, tất cả đều phải tòng quyền. Chủ Thần thứ mười bốn xuất thế, thần thức của Vô Kỵ còn không hoàn chỉnh… Chúng ta mới ngủ say không lâu đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Huỳnh Hoặc và đại trưởng lão Bắc Hải hãy theo bản tọa đến Thánh sơn, bản tọa có chuyện muốn hỏi các người!
Nói xong những lời này, Bạch Hổ Chí Tôn liền vung tay áo một cái, hóa thành một vệt cầu vồng kinh thiên bay về hướng Thánh sơn đã được chuyển đến Kiếm vực. Ở phía sau, Chu Tước và Huyền Vũ liếc mắt nhìn mọi người, sau đó bay lên trời theo sát Bạch Hổ Chí Tôn. Cổ Vu và Thánh Giả nhìn nhau một cái, cũng ôm theo Phong Vân Vô Kỵ bị hôn mê bay đến Thánh sơn. Trên thực tế, trong lòng moi người đều có rất nhiều vấn đề, ví dụ như vì sao các Chí Tôn lại xuất hiện sớm hơn dự tính rất nhiều, những điều này không ai biết cả.
Chỉ chốc lát sau, Đông Hải cuối cùng đã trở nên trống rỗng. Từ ngày này trở đi, trong năm tháng dài đằng đẵng không hề có người đi đến Đông Hải. Nơi này được xem như một nghĩa địa to lớn, dùng để biểu lộ sự thương cảm đối với Thanh Long, không ai đành lòng đến quấy nhiễu nơi Thanh Long nghỉ ngơi này.
Sau khi trở lại Thánh sơn, Bạch Hổ Chí Tôn liên tiếp ban bố mấy mệnh lệnh, triệu hồi nhân viên Thánh điện lúc trước được phái đi ngăn cản Ma Giới tấn công, đồng thời khiến cho Thái Cổ ổn định lại. Không thể không nói, sự tồn tại của Chí Tôn ở Thái Cổ quả thật có ảnh hưởng rất lớn. Chỉ cần vài mệnh lệnh đơn giản, Thái Cổ dường như lại trở về thời kỳ trước khi Thanh Long chết đi. Chỉ bằng vào danh vọng và uy tín này, Kiếm Thần còn chưa thể đạt đến được.
Sau khi ban bố một loạt mệnh lệnh trấn an lòng người, Bạch Hổ Chí Tôn liền khoanh chân ngồi xuống trước cửa lớn trống trải của Thánh điện, nhắm mắt minh tư, lặng lẽ chờ mọi người trở về. Thỉnh thoảng chân mày của y hơi nhíu lại, có lúc lại nhướng lên mấy cái, lộ ra sự lo lắng chôn sâu trong lòng. Thanh Long về trời, cuối cùng để lại thánh lực hùng hậu cho Phong Vân Vô Kỵ, nhưng dù sao cũng không giống như bản thân Thanh Long. Phong Vân Vô Kỵ hình như đã tu luyện được Thần Long biến của Hiên Viên, nhưng hôm nay Thanh Long đã chết, cũng không ai biết Thần Long biến còn có thể phát huy được mấy phần uy lực.
Trừ chuyện này ra, còn có một việc khiến cho trong lòng Bạch Hổ Chí Tôn cảm thấy nặng nề. Mà những chuyện này, cũng chỉ có cao thủ Thần cấp hậu kỳ trong đại chiến thần ma tương lai mới có tư cách biết được. Đối với Bạch Hổ Chí Tôn, chuyện này cần phải nói cho những những tộc nhân trung thành này hiểu rõ, để sau này bọn họ có thể nhận biết chính xác và rõ ràng đối với toàn bộ chiến sự.
Mỗi phương pháp lướt đi giữa hư không đều không giống nhau, Sau khi những tiếng xé gió từ trên trời rơi xuống, tiếng bước chân lác đác cuối cùng dừng lại, Bạch Hổ Chí Tôn mới mở mắt ra.
- Huỳnh Hoặc, bây giờ hãy kể lại từ đầu đến cuối những chuyện đã xảy ra tại Thái Cổ trong thời gian ta không có mặt. Quan trọng nhất là, vì sao Vô Kỵ lại trở nên như vậy?
Bạch Hổ Chí Tôn nói, đồng thời liếc nhìn Phong Vân Vô Kỵ ở đối diện Thánh sơn, đang được Phượng Phi vẻ mặt tiều tụy chiếu cố.
- Vâng thưa Chí Tôn!
Huỳnh Hoặc đứng trước Bạch Hổ Chí Tôn hai trượng, thi lễ một cái, sau đó kể lại từ đầu đến cuối những chuyện mà mình biết cho Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ nghe. Về phần những chuyện mà y cũng không rõ, lại do Thánh Giả và Cổ Vu bổ sung thêm.
Sau khi nghe mọi người kể lại xong, Bạch Hổ Chí Tôn nhắm mắt lại, hai dải lụa từ bên tóc mai màu trắng rũ xuống, phất phơ trong gió nhẹ. Không ai biết y đang nghĩ gì.
Một hồi lâu sau, Bạch Hổ Chí Tôn mới mở mắt ra, bùi ngùi thở dài nói:
- Đúng là ý trời. Theo như kế hoạch ban đầu của bọn ta, bên trong có Vô Kỵ điều hành, bên ngoài có Đế Thích Thiên và đám Thanh Long võ sĩ bảo vệ, Thái Cổ có thể duy trì đến ngày cửu tinh liên châu mà không xảy ra chuyện gì. Với năng lực của Vô Kỵ, cho dù là vương triều đại đế hay Hắc Ám Quân Chủ đều không thể chống lại được. Hơn nữa Vô Kỵ còn được Thanh Long chấp nhận, với sự trợ giúp này thì có thể bảo vệ Thái Cổ bình yên vô sự đến khi bọn ta xuất quan. Nhưng không ngờ Chủ Thần thứ mười bốn lại xuất thế ngang trời, làm rối loạn tất cả kế hoạch.
Lúc trước Công Tôn Chỉ Thương cấu kết với Ma Giới tấn công vào Thái Cổ, thức tỉnh ba Chí Tôn đang ngủ say, làm cho kế hoạch của Chí Tôn dùng phương pháp ngủ say để chữa thương sắp thành lại bại. Sau khi ba người Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ Chí Tôn cùng thương lượng, đã quyết định mở ra một không gian trong trời cao dùng làm nơi chữa thương, nhằm bảo vệ lẫn nhau. Dựa theo kế hoạch ban đầu của ba Chí Tôn, đến lúc cửu tinh liên châu, chẳng những thương thế của ba người trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên sẽ khỏi hẳn, hơn nữa công lực còn cao thêm một bậc, có khả năng đạt đến cấp bậc như Hiên Viên, không cần mượn lực lượng của thánh thú, chỉ dựa vào thân thể hóa thân thành rồng lớn vạn dặm. Đây cũng là do bốn Chí Tôn nghĩ đến chuyện bản thể của bốn thánh thú vốn yếu ớt, đồng thời lực lượng thánh thú không thể rời quá xa Thái Cổ, nhằm để trong chiến tranh tương lai, mở rộng lực lượng tác chiến của thánh thú đến một phạm vi rộng lớn hơn.
Nhưng mà trước đây không lâu, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ lại từ trong nhập định thức tỉnh. Ba người thình lình phát hiện, ngày xuất quan lại sớm hơn rất nhiều so với dự liệu. Mà sự xuất quan trước thời hạn này đã trả giá bằng việc không thể gia tăng năng lực. Nói cách khác, thương thế của ba Chí Tôn đã được chữa trị hoàn toàn, nhưng vì bị Chủ Thần thứ mười bốn chỉ huy đại quân Ma Giới tấn công vào Thái Cổ, quấy nhiễu giấc ngủ, khiến cho công pháp mà ba người tu luyện đã thất bại trong gang tấc, không thể đạt đến cấp bậc như dự tính ban đầu.
Từ trong nhập định thức tỉnh, ba người cũng không có thời gian kiểm tra tình huống trên người, liền thông qua cảm ứng giữa thánh thú, phát hiện Thanh Long đang gặp nguy hiểm đến tính mạng. Trong lúc vội vàng, bọn họ không có thời gian suy tính, lập tức từ nơi ngủ say chạy đến vùng trời Đông Hải, vừa vặn đến kịp thời điểm mấu chốt, cùng Vô Kỵ hợp thành Tứ Tượng đại trận khiến cho Quang Ám chư thần hoảng sợ bỏ chạy.
- Lần này chắc hẳn các người đã chú ý tới. Mặc dù Chủ Thần thứ mười bốn còn chưa ngồi lên ngôi vị của thần, nhưng Tứ Tượng đại trận lại không thể tiêu diệt hắn, ngược lại còn để cho hắn chạy thoát. Không chỉ như vậy, lúc ta cùng với Chu Tước, Huyền Vũ và Đệ Ngũ Chí Tôn thi triển Tứ Tượng đại trận, thình lình phát hiện, thánh lực của thánh thú đánh vào trên người Chủ Thần thứ mười bốn lại chỉ có thể phát huy được ba bốn phần.
- A!
Tất cả mọi người đều động dung. Lực lượng của bốn thánh thú không thể phát huy hoàn toàn, đây có lẽ là lần đầu tiên từ khi Thái Cổ có thánh thú tới nay.
Bạch Hổ Chí Tôn dùng ánh mắt khiến mọi người bình tĩnh lại, sau đó nói tiếp:
- Chư vị, lần này triệu tập các người là muốn tuyên bố một chuyện. Khi cửu tinh liên châu, kẻ địch mà chúng ta phải đối mặt e rằng không phải là chư thần, mà là Chủ Thần thứ mười bốn đã không còn sợ hãi Tứ Tượng đại trận. Thậm chí, rất có khả năng chúng ta phải đối mặt với Chủ Thần thứ mười bốn và chư thần liên thủ.
Vẻ mặt Cổ Vu và Thánh Giả giật giật hai cái. Thật ra hai người đã sớm có suy đoán đối với kết luận này, nhưng hầu hết những người khác vẫn kinh hãi không thôi. Cố đè nén sự khiếp sợ trong lòng, mọi người tiếp tục lắng nghe Bạch Hổ Chí Tôn nói.
- Ta cùng với Chu Tước và Huyền Vũ thảo luận một chút suy nghĩ trong lòng, cuối cùng đã đưa ra nguyên nhân khiến Chủ Thần thứ mười bốn không sợ hãi lực lượng thánh thú. Chủ Thần thứ mười bốn đã từng bị bình hành pháp tắc ảnh hưởng, cho nên không sợ lực lượng tứ tượng. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho hắn có thể ung dung chạy thoát khỏi Tứ Tượng đại trận, chứ không phải do Tứ Tượng đại trận không hoàn chỉnh như suy nghĩ của chư vị.
- Chu Tước, những gì còn lại ngài hãy nói cho bọn họ biết đi!
Chu Tước gật đầu, trên người mặc một bộ phượng bào đỏ rực, tóc búi theo kiểu cung đình. Mắt phượng quét qua đỉnh núi, sau đó vẻ mặt trịnh trọng nói:
- Ta cùng với Bạch Hổ và Huyền Vũ, ba Chí Tôn đã được thánh thú chấp nhận trăm triệu năm. Thời gian được thánh thú chấp nhận càng dài, mức độ dung hợp càng sâu, hiểu biết đối với nguồn gốc những chuyện xảy ra trong xa xăm lại càng nhiều. Sau khi đánh một trận với Chủ Thần thứ mười bốn, chúng ta cơ bản đã hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
Chu Tước dừng một chút, sau đó tiếp tục nói:
- Tại hỗn độn ban đầu, Hắc Ám chư thần sinh ra ở vực sâu bóng tối, Quang Minh chư thần sinh ra ở hải dương ánh sáng, còn Chủ Thần thứ mười bốn lại sinh ra trong hải dương hỗn độn. Bởi vì hắn quá cường đại, đã phá vỡ cấp bậc năng lực của Chủ Thần, cho nên dưới tác dụng của chúa tể toàn vũ trụ là bình hành pháp tắc, sự ra đời của hắn đã bị ngăn cản. Như chư vị đã biết, chiếc đầu của hắn bị trấn áp ở Thái Cổ, còn thân thể thì bị chư thần phong ấn. Đây là lần đầu tiên Chủ Thần thứ mười bốn bị bình hành pháp tắc gây ảnh hưởng.
- Lần thứ hai chính là ở bộ tộc thủ hộ. Bộ tộc thủ hộ do Đế Thích Thiên dẫn dắt đã trấn áp chiếc đầu của Chủ Thần thứ mười bốn hàng tỉ năm, trả giá bằng việc hao tổn tộc nhân, khiến cho thần lực trong chiếc đầu của Chủ Thần thứ mười bốn gần như hao hết. Vì vậy mới khiến cho Chủ Thần thứ mười bốn mặc dù có thực lực vượt trên vô số sinh linh trong vũ trụ, nhưng vẫn còn kém xa cảnh giới của Chủ Thần. Nhưng có được thì phải có mất, chiếc đầu của Chủ Thần thứ mười bốn ở Thái Cổ hàng tỉ năm, đã thấm nhuần khí tức của thánh thú, khiến cho hắn dần dần có khả năng đề kháng đối với thánh lực. Nếu không phải thời gian Chủ Thần thứ mười bốn dung hợp với chiếc đầu còn quá ngắn, uy lực mà bốn thánh thú có thể phát huy e rằng còn chưa được ba bốn phần.
- Hai lần tiếp xúc với lực lượng bình hành đã khiến cho tác dụng của Tứ Tượng đại trận đối với Chủ Thần thứ mười bốn giảm đi rất nhiều. Lần sau khi gặp lại, rất có thể hắn đã đạt đến mức độ không cần đếm xỉa tới Tứ Tượng đại trận. Đến lúc đó, toàn bộ Thái Cổ không người nào có thể ngăn cản được hắn.
Bạch Hổ Chí Tôn tiếp lời Chu Tước, gương mặt vì ngủ say đã lâu nên có phần trắng bệch, gần như tái nhợt.
- A!
Thánh sơn an tĩnh bỗng bộc phát ra những tiếng kêu kinh hãi. Sắc mặt Cổ Vu và Thánh Giả không ngừng biến đổi, hai người mặc dù đã nghĩ đến tình hình nghiêm trọng, nhưng không ngờ tình hình do Chí Tôn nói ra lại nguy cấp đến mức này.
- Không thể nào!
Vẻ mặc đại trưởng lão Bắc Hải kích động, đột nhiên vươn người dậy, ánh mắt lấp lóe nhìn Bạch Hổ Chí Tôn, đôi môi run rẩy nói:
- Chí Tôn, đây chẳng qua là suy đoán đúng không?... Bốn thánh thú chỉ có thể phát huy được ba bốn phần năng lực, cũng có thể là vì chiến giáp trên người hắn… Chí Tôn đại nhân?
Lời nói của đại trưởng lão Bắc Hải cũng gần như đại biểu cho suy nghĩ trong lòng của tất cả cao thủ Thần cấp hậu kỳ trên Thánh sơn.
Bạch Hổ Chí Tôn im lặng, sau đó thở dài một tiếng, nói:
- Đại trưởng lão, ta hiểu được cảm nhận của người, nhưng… e rằng chuyện chính là như vậy…
- Càng nghiêm trọng hơn, biến hóa của Thanh Long lúc trước rất có thể đã khiến cho chư thần chú ý. Nếu như tin tức thánh thú qua đời bị Chủ Thần biết được, tiếp theo chúng ta sẽ phải đối mặt với Quang Ám chư thần không còn sợ hãi Tứ Tượng đại trận. Nếu như tin tức tiết lộ ra, chân thân của Chủ Thần rời khỏi vực sâu bóng tối và hải dương ánh sáng, không gian Thái Cổ bị hủy diệt chỉ là chuyện trong nháy mắt.
- Lần này triệu tập các người đến, thứ nhất là muốn nói cho các người biết những khó khăn mà chúng ta phải đối mặt, nhưng quan trọng hơn là làm thế nào để vượt qua cửa ải trước mắt. Từ trước tới nay, trong các tộc chỉ có nhân tộc chúng ta là không có Chủ Thần. Nhưng bởi vì sự tồn tại của Tứ Tượng đại trận, Chủ Thần cũng không dám tùy tiện tiến vào Thái Cổ, cho nên chúng ta mới có thể may mắn tiếp tục sinh tồn. Hiện giờ quan trọng nhất chính là nghĩ biện pháp lừa gạt chư thần, ít nhất không để cho bọn chúng nghi ngờ Thái Cổ. Cho nên…
Nói đến đây, vẻ mặt Bạch Hổ Chí Tôn nghiêm lại, lớn tiếng nói:
- Chư vị tộc nhân Thái Cổ nghe lệnh!
- Từ lúc này trở đi, phàm là nhân tộc Thái Cổ ta, chỉ cần thực lực đạt đến Thần cấp hậu kỳ thì hãy lập tức tập hợp đến Thánh sơn, gia nhập vào cuộc càn quét yêu ma ở ven rìa Ma Giới và Thái Cổ. Lúc cần thiết có thể xâm nhập vào sâu trong Ma Giới. Cần phải gây nên uy hiếp và khủng hoảng lớn nhất cho Ma Giới, để bọn chúng không có thời gian chú ý đến Thái Cổ, nhằm che giấu tin tức thánh thú đã qua đời, cho đến khi Vô Kỵ tỉnh lại. Lần hành động này bất kể thời gian, bất kể cái giá, cũng bất kể hậu quả…
- Rõ!
Trên Thánh sơn to lớn, bóng người dày đặc quỳ sát xuống. Mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng vào thời khắc này lại không ai lên tiếng hỏi.
- Đi đi!
Bạch Hổ Chí Tôn lạnh lùng nói, đồng thời vung tay lên. Từ đỉnh núi đến chân núi, đông đảo cao thủ Thần cấp hậu kỳ liền ào ào rời khỏi Thánh sơn.
“Ầm ầm ầm!”
Hư không rung động. Sau khi rời khỏi Thánh sơn một khoảng cách nhất định, từng tên cao thủ Thần cấp hậu kỳ liền trực tiếp phá vỡ không gian, hóa thành một hư ảnh nhàn nhạt biến mất khỏi không gian Thái Cổ.
- Nếu đã muốn chiến tranh, vậy thì hãy làm cho nó mãnh liệt một chút.
Bạch Hổ Chí Tôn lặng lẽ nhìn đám cao thủ Thần cấp hậu kỳ không nói một lời, phá vỡ không gian rời đi, lẩm bẩm nói.
- Cửu tinh còn chưa hội tụ… đây xem như là bắt đầu của chiến tranh sao?
Chu Tước xuất thần nhìn về nơi xa nói.
- Cửu tinh đã không còn quan trọng nữa. Nếu như Chủ Thần phát hiện Thái Cổ đã mất đi Tứ Tượng đại trận che chở, một khắc sau chính là lúc nhân tộc dẫn đầu rút khỏi cuộc chiến thần ma lần thứ hai. Hiện giờ…
Ánh mắt Bạch Hổ Chí Tôn lướt qua hư không, nhìn vào Thái Cổ Kiếm Thần không nhúc nhích trên đỉnh Kiếm các:
- Trong võ đạo của Thái Cổ, chỉ hai người có tư cách trở thành thần, một là Pháp Tổ Phục Hy đã qua đời, còn một người khác chính là Hiên Viên huynh đã chết. Nếu như Đế Thích Thiên không phải là tộc trưởng của bộ tộc thủ hộ, nếu y không bị Chủ Thần thứ mười bốn giết chết, y cũng có thể xem như là người thứ ba. Ba người chúng ta mặc dù là Chí Tôn, nhưng vĩnh viễn cũng khó có khả năng trở thành Chủ Thần, hơn nữa cũng không có đủ thời gian cho chúng ta. Hiện giờ… chỉ có thể trông mong vào Vô Kỵ thôi…
Cổ Vu và Thánh Giả ở bên cạnh nghe ba vị Chí Tôn nói chuyện nhỏ tiếng gần như lẩm bẩm, trong lòng vô cùng chấn động. Mặc dù bọn họ biết ba vị Chí Tôn rất coi trọng Phong Vân Vô Kỵ, nhưng cũng không nghĩ tới lại đến mức như vậy.
- Con đường mà hắn đi hoàn toàn khác với chúng ta. Nếu như trong chúng ta thật sự có người có thể trở thành Chủ Thần… vậy thì cũng chỉ có hắn…
Huyền Vũ Chí Tôn lạnh nhạt nói.
Giọng điệu của ba vị Chí Tôn rất bình thản, không nghe được chút dao động nào, nhưng Cổ Vu, Thánh Giả và Huỳnh Hoặc lại sinh ra một cảm giác kỳ lạ. Bề ngoài Chí Tôn có vẻ như đang thảo luận chuyện này, nhưng trên thực tế lại giống như đang thảo luận một chuyện cực kỳ quan trọng khác, nhưng mỗi người lại cảm nhận được ba vị Chí Tôn chỉ đang thảo luận chuyện này.
Bọn họ lại không biết, vào giờ khắc này, trong mấy câu nói có vẻ bình thường của ba vị Chí Tôn, vận mệnh của Thái Cổ đã bắt đầu thay đổi.
- Thánh Giả, Cổ Vu! Vô Kỵ… xin giao cho các người chiếu cố. Bây giờ đã đến lúc cần bọn ta ra tay rồi.
Bạch Hổ Chí Tôn đứng dậy. Chu Tước và Huyền Vũ ở bên cạnh cũng đứng lên.
- Không dám làm phiền Chí Tôn!
- Đi thôi!
Thân hình Bạch Hổ Chí Tôn chợt lóe lên, hóa thành một vệt cầu vồng trắng kinh thiên bay về hướng bầu trời phía tây.
- Chu Tước, nên đi thôi…
Thấy Chu Tước bên cạnh vẫn xuất thần nhìn lên Kiếm các, nơi Phượng Phi đang cẩn thận lau chùi khóe miệng giúp Vô Kỵ, Huyền Vũ Chí Tôn quay đầu lại nhắc nhở.
Chu Tước Chí Tôn ngẩn ngơ, cuối cùng khôi phục tinh thần lại, trong mắt thoáng hiện lên vẻ ảm đạm, sau đó kiên nghị nói:
- Đi thôi!
Bóng sáng chợt lóe lên trên đỉnh Thánh sơn, hai người Chu Tước và Huyền Vũ lần lượt hóa thành cầu vồng bay đi.
Tại nơi tiếp giáp giữa Ma Giới và Thái Cổ.
- Gào!
Những vòng sóng gợn to lớn từ trong hư không khoách triển ra. Tại trung tâm sóng gợn, một con Bạch Hổ to lớn gầm lên, từ trong hư không lao ra, hóa thành một vệt cầu vồng trắng thẳng tắp trên mặt đất Ma Giới âm u. Nơi vệt cầu vồng trắng kia đi qua, đông đảo yêu ma trên mặt đất không kịp kêu lên một tiếng đã ào ào hóa thành tro bụi.
- Kéc!
Trong tiếng phượng kêu réo rắt, thánh thú Chu Tước xé gió bay ra, thân thể ưu nhã ung dung lướt qua phía trên vùng đất Ma Giới. Sau đó bầu trời phương đông Ma Giới bỗng hóa thành một mảng đỏ rực, ánh lửa hừng hực biến nơi này thành một vùng đất địa ngục.
- Gừ!
Tại nơi cách Chu Tước mấy chục vạn dặm, khi thánh thú Huyền Vũ to lớn mang theo nước biếc ào ạt xuất hiện nơi chân trời, toàn bộ yêu ma trên mặt đất đều run rẩy.
- Bốn Chí Tôn đã tấn công vào Ma Giới…
- Nhân tộc Thái Cổ tấn công Ma Giới…
- Chạy mau…
Tại khu vực giữa ba thánh thú, những tên cao thủ Thần cấp hậu kỳ như khách độc hành xuất hiện trên vùng trời Ma Giới. Cả người bọn họ bao bọc trong áo bào đen rộng thùng thình, phát ra khí tức như hàn băng trăm triệu năm không thay đổi, trong tay cầm đao kiếm hoặc là để không, cũng không nói một lời nào. Mỗi lần xuất hiện giữa đại quân yêu ma, bọn họ đều giơ một tay lên như tia chớp, sau đó một vầng ánh sáng lĩnh vực nở rộ ra giữa đại quân, từng vầng nối tiếp nhau.
Đám yêu ma không thể ngờ, cuộc phản công đến từ nhân tộc Thái Cổ lại kịch liệt và nhanh chóng như vậy. Khi rất nhiều yêu ma còn đang hoài nghi tin tức Chủ Thần thứ mười bốn chiến bại tại Thái Cổ là thật hay giả, đại quân nhân tộc Thái Cổ do bốn Chí Tôn lãnh đạo đã tiến vào đến Ma Giới.
Không có tuyên bố, cũng không có bất kỳ dấu hiệu gì, chỉ có hành động bá đạo và tàn khốc. Đại quân đến từ Thái Cổ giống như một cỗ máy giết chóc vô hình, như thủy triều lặng lẽ tràn về trung ương Ma Giới, khí thế không thể ngăn cản được.
Không có bao nhiêu yêu ma chú ý đến, trong đại quân Thái Cổ vốn không có nhiều cao thủ Thái Cổ bình thường, cũng không có thánh thú Thanh Long. Dưới thế công của đại quân Thái Cổ như chẻ tre, hoàn toàn áp đảo, trong đầu đám yêu ma chỉ kịp thoáng qua một ý niệm, đó là chạy trốn.
Lửa lớn hừng hực thiêu đốt phương đông Ma Giới, ngày đêm không tắt. Nơi ba thánh thú đi qua lưu lại thi hài khắp nơi, rất nhiều yêu ma không trốn kịp lần lượt bị thánh lực của thánh thú giết chết. Trong không gian rộng lớn, từng luồng thần thức cường đại trải rộng ra, sau khi công lực đạt tới Thần cấp hậu kỳ thì cũng không còn bị ảnh hưởng bởi không gian Ma Giới nữa.
Những cao thủ Thần cấp hậu kỳ đến từ Thái Cổ lơ lửng trong hư không, thần thức của bọn họ giống như mắt lưới nhỏ bé nhất vung khắp phương đông Ma Giới. Ý thức của bọn họ lãnh khốc và bình tĩnh, hành động tàn nhẫn và quả quyết, không có bất kỳ động tác dư thừa nào. Đám cao thủ Thần cấp hậu kỳ được chia làm hai nhóm, một nhóm đi theo Chí Tôn tấn công Ma Giới, còn một nhóm khác đi sau, lùng giết tất cả cá lọt lưới, để bảo đảm nơi ba hánh thú đi qua không còn bất kỳ sinh linh Ma Giới nào.
Toàn bộ Ma Giới đều chấn động, tất cả thế lực đều bị chấn nhiếp vì Thái Cổ chủ động tấn công một cách khác thường. Mạnh như Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp cũng vội vàng triệu hồi quân đoàn đọa lạc thiên sứ. Phạm vi đóng quân của đám Đọa lạc thiên sứ đã từ đông nam Ma Giới mênh mông thu hẹp lại thành một đoàn, tiếp giáp với trung ương Ma Giới.
Nếu không phải di động Chúng Ma điện cần tiêu hao rất nhiều năng lượng, có lẽ Lộ Tây Pháp đã dời cả thế lực quân đoàn đọa lạc thiên sứ về phía sau.
Mạnh như Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp, đối mặt với thế công của ba Chí Tôn liên thủ cũng chỉ có thể co cụm trong Chúng Ma điện, không dám ham chiến, càng đừng nhắc tới những yêu ma khác. Những quân đoàn không ngừng thu hẹp lại, cố gắng tiến về tây bắc Ma Giới nơi ở của Chủ Thần thứ mười bốn.
Tại Ma Giới, hai chữ “loài người” vốn là đại biểu cho sự yếu ớt và thức ăn. Đám yêu ma không thể ngờ, khi chủng tộc này nổi giận thì lực lượng của bọn họ lại kinh người như vậy. Toàn bộ Ma Giới đều cảm thấy hít thở không thông.
Mà tại tây bắc Ma Giới, trong sương mù dày đặc, một bóng ma to lớn đội trời đạp đất từ xa xa ngóng nhìn trận chiến, căn bản không có ý tham gia vào. Khi vô số yêu ma đang chờ mong Chủ Thần thứ mười bốn đánh lui cuộc tấn công của nhân tộc Thái Cổ, phản ứng của Chủ Thần thứ mười bốn lại khiến cho lời đồn cuối cùng được chứng thực, Chủ Thần thứ mười bốn đúng là đã chiến bại tại Thái Cổ.
Tại Ma Giới, lòng ma hoảng loạn. oOo
Trong lúc ba Chí Tôn dẫn theo đông đảo cao thủ Thần cấp hậu kỳ tấn công vào Ma Giới, nhằm để đánh lừa tai mắt…
Tại một góc vũ trụ tối đen, Ám Cát Cổ Đức lủi thủi bước đi, trên gương mặt anh tuấn l1uc này hiện lên đủ loại thần sắc lo lắng. Hai hàng lông mi dài thỉnh thoảng nhíu lại, biểu thị sự do dự chôn giấu trong lòng của vị thiên tài Ma Giới ngày xưa này.
Từ khi rời khỏi Ma Tổ Xi Vưu đến nay đã qua một đoạn thời gian. Dựa vào thủ hạ của Ma Tổ và thanh danh của mình, chỉ trong thời gian ngắn Ám Cát Cổ Đức đã tập hợp được một đội quân trong vũ trụ mênh mông. Có điều dù là quy mô hay chất lượng, đội quân này đều không thể khiến cho hắn hài lòng.
Sau khi Hoàng do Địch Tư Mã Sâm và Dĩ Tát kết hợp lại, dẫn theo đại quân của quốc độ Quang Ám do đông đảo ác ma lưu lạc trong vũ trụ tạo thành, vượt qua tầng tầng hư không hàng lâm đến Ma Giới, số lượng ác ma lưu lạc trong vũ trụ hư không đã giảm đi rất nhiều. Hơn nữa, sau khi Hoàng cường đại và đông đảo ác ma ác ma lưu lạc trong vũ trụ bị tiêu diệt tại không gian Ma Giới, tin tức này đã truyền đến trong vũ trụ hư không tối đen. Ám Cát Cổ Đức muốn triệu tập một lực lượng có thể vượt qua đại quân của quốc độ Quang Ám càng khó khăn hơn, gần như là chuyện không thể.
Cho dù có thủ hạ cũ của Ma Tổ trợ giúp, nhưng đám ác ma lưu lạc trong vũ trụ lại trốn vào sâu trong hàng tỉ không gian. Bọn chúng dường như không muốn gia nhập vào trong chiến tranh tàn khốc tại Ma Giới, điều này khiến cho Ám Cát Cổ Đức bực bội không thôi. Không có một đội quân đội cường đại thì làm sao có chỗ đứng ở Ma Giới? Hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến Cửu U đại quân do An Đức Liệt dùng phương pháp bí mật huấn luyện, trong lòng Ám Cát Cổ Đức liền phát lạnh. Cho dù mình có tập hợp được ác ma lưu lạc trong vũ trụ nhiều hơn nữa, thâm chí tất cả đều là ác ma lĩnh chủ, e rằng cũng rất khó so với Cửu U đại quân sau lưng An Đức Liệt gần như liên tục sinh ra.
“Nếu như có được Hủy Thiên Diệt Địa đại ma công của Ma Tổ thì tốt rồi.” - Trong xa xăm, Ám Cát Cổ Đức đột nhiên ngẩng đầu lên, tay phải đang rũ xuống bên người nắm lại thật chặt, phát ra tiếng lốp đốp. Chia linh hồn ra làm chín, dung nhập vào cửu tinh, mượn lực lượng hùng hậu vượt qua tưởng tượng của thần ma, đạt đến cảnh giới bất tử bất diệt, đây là chuyện làm người ta điên cuồng đến thế nào.
Cặp mắt của Ám Cát Cổ Đức phát ra ánh sáng khát khao trong bầu trời đêm đen nhánh, nhưng ánh sáng này rất nhanh phai nhạt đi. Ma Tổ lại làm sao có thể truyền loại công pháp đỉnh cao này cho mình, y chịu ra tay cứu mình đã là bất ngờ rồi. Ám Cát Cổ Đức hơi chán nản, lại cúi đầu xuống.
Trong bóng tối, những vẫn thạch hình dáng kỳ lạ vẽ nên những đường cong hoàn mỹ trong khoảng hư không này. Trước cửu tinh liên châu, những vẫn thạch này chính là những ngôi sao lấp lánh trong bầu trời, còn bây giờ bọn chúng chỉ có thể yên lặng chuyển động trong bóng tối.
Bước chân Ám Cát Cổ Đức di động, như ngựa trời lướt qua tầng tầng hư không, rơi vào trên một khối vẫn thạch cách đó không xa. Mũi chân nhún nhẹ một cái, lại nhảy lên lần nữa, bay vút về phía xa.
Đã rất lâu không đi đến Ma Giới. Kế hoạch ban đầu của Ám Cát Cổ Đức là tiến vào Ma Giới trước thời hạn, dò xét một chút tình hình chiến tranh của “huyết tinh song quân vương”. Ở trong vũ trụ hư không, vấn đề lớn nhất chính là rất khó kịp thời biết được tin tức của Ma Giới. Tin tức cuối cùng mà hắn nhận được là cuộc chiến “huyết tinh song quân vương” đã đến thời khắc mấu chốt. Còn về phần Chủ Thần thứ mười bốn xuất thế ngang trời, tin tức đã sớm từ trong miệng đám ác ma lưu lạc truyền khắp hư không. Chính tin tức này đã khiến cho Ám Cát Cổ Đức từ trong bóng tối thấy được hi vọng.
Nhưng kỳ quái là tuyến đường hiện giờ của Ám Cát Cổ Đức cũng không đi đến không gian Ma Giới. Khi đi được nửa đường, trong xa xăm bỗng có một cảm giác kỳ lạ kêu gọi, dẫn dắt hắn đến nơi này. Đây là một khoảng vũ trụ hư không cực kỳ vắng vẻ.
“Chắc hẳn là hướng này.” - Quan sát khoảng hư không tối đen này một vòng, Ám Cát Cổ Đức xác định phương hướng một chút, sau đó lại tiến về phía trước. Ở trong đầu, loại cảm giác kêu gọi kia càng lúc càng mãnh liệt. Hắn có thể cảm nhận được, nguồn gốc của tiếng kêu dẫn hắn từ hướng Ma Giới đến cái góc vắng vẻ này đã không còn xa nữa.
Tiếp tục lướt qua phía trên những vẫn thạch, cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng một giọng nói cực kỳ suy yếu, dường như lúc nào cũng có thể chết đi vang lên trong đầu Ám Cát Cổ Đức: “Khục khục… Ám Cát Cổ Đức… khục khục… bản tọa… chờ ngươi đã lâu rồi.”
“Ong!”
Trong đầu Ám Cát Cổ Đức kêu vang một tiếng, biển ý thức rung động, bước chân đột nhiên dừng lại. Hắn lơ lửng trên một khối vẫn thạch đen kịt, kêu lên thất thanh:
- An Đức Liệt?
Mặc dù giọng nói kia già hơn rất nhiều so với nhị hoàng tử An Đức Liệt trong ấn tượng của Ám Cát Cổ Đức, trong đó thậm chí còn mang theo tiếng thều thào như nến tàn trong gió, nhưng trong vẻ suy yếu cực độ vẫn lộ ra sự hưng phấn và điên cuồng, giống như nhị hoàng tử An Đức Liệt mà Ám Cát Cổ Đức từng biết.
Trong hư không mênh mông hoàn toàn tối đen, chỉ có tiếng vẫn thạch xuyên qua trong bóng tối. Ánh mắt Ám Cát Cổ Đức quét qua khắp tinh vực, lại không phát hiện tung tích bất kỳ yêu ma nào. Nhưng rất nhanh, ánh mắt của hắn liền tập trung vào một khối vẫn thạch đơn độc ở chân trời không hề chuyển động.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Ám Cát Cổ Đức, khối vẫn thạch kia bỗng xoay tròn. Theo sự chuyển động này, hư không chung quanh vẫn thạch trăm trượng bỗng giống như sống lại. Trong ánh mắt kinh hãi của Ám Cát Cổ Đức, hư không trong phạm vi trăm trượng đột nhiên kêu lên răng rắc, sau đó rạn nứt sụp đổ. Những vết nứt hư không to lớn như mạng nhện từ chung quanh khối vẫn thạch kia kéo dài về bốn phương. Ở phía bên kia vẫn thạch là một thân thể lớn bằng một người, giống như một con bươm bướm gặp phải mạng nhện, dính vào giữa khoảng hư không sụp đổ này.
Hình tượng anh tuấn tà dị, bá đạo ác độc trước đây đã hoàn toàn không tìm được trên người nhị hoàng tử An Đức Liệt. Giờ phút này, xuất hiện trước mặt Ám Cát Cổ Đức là một hình người đầu tóc rối loạn, toàn thân máu thịt đầm đìa, nhiều chỗ chỉ còn lại một chút da thịt nối liền với xương.
Năng lực khôi phục của yêu ma vốn rất mạnh mẽ. Là một yêu ma cao cấp, năng lực tự hồi phục của An Đức Liệt càng kinh người. Nhưng Ám Cát Cổ Đức lại phát hiện, trên thân thể máu thịt đầm đìa của An Đức Liệt, mỗi khi máu thịt mới sinh ra, có dấu hiệu khôi phục lại, những mảnh thịt này lại nhanh chóng tự động tan vỡ. Dưới những mảnh thịt tan vỡ này đều có những tia sương đen tràn ra, dường như chính những tia sương đen nhìn có vẻ mong manh này đã ngăn cản An Đức Liệt hồi phục.
Không chỉ như vậy, Ám Cát Cổ Đức đứng ở phía xa càng sinh ra một cảm giác quái dị. Hư không quanh người An Đức Liệt trong phạm vi trăm trượng giống như một trái tim nhảy lên, không ngừng đập đều. Năng lực tự động khôi phục của không gian khiến cho những vết nứt không gian này có dấu hiệu khép vào, nhưng một lực lượng còn mạnh mẽ hơn lại không ngừng phá vỡ khoảng hư không này, từ đó khiến cho nó liên tục biến đổi giữa hợp lại và tan vỡ.
- An Đức Liệt, sao ngươi lại ở đây?
Sau khi sự kinh ngạc ban đầu qua đi, trong lòng Ám Cát Cổ Đức nhanh chóng cẩn thận, dừng bước đứng xa xa nhìn An Đức Liệt, lên tiếng hỏi.
- Ta à? Khục khục...
Ở phía xa, An Đức Liệt dính vào vẫn thạch chậm rãi ngẩng đầu lên. Dưới mái tóc rối loạn, cặp mắt tà ác nhìn về hướng Ám Cát Cổ Đức, sau đó cơn ho kịch liệt khiến cho hắn không khỏi cúi đầu xuống. Lúc ho khan, từ cổ họng, xương mối và bắp thịt rách nát của hắn không ngừng tỏa ra những tia sương đen kỳ dị. Những mảnh thịt lác đác trên bộ xương của hắn vừa dính vào đám sương đen tà dị này, liền nhanh chóng khô héo giống như bị đốt cháy:
- Ám Cát Cổ Đức, ngươi còn đang nghi ngờ sao? Với năng lực của ta mà phải dùng đến mánh khóe như vậy để lừa người sao?
Ám Cát Cổ Đức nghe được, tâm tình lại không hề buông lỏng. Mặc dù linh hồn của An Đức Liệt rõ ràng càng lúc càng suy yếu, nhưng hắn lại không dám xem thường chút nào. Tuy tu vi có thể không bằng Lộ Tây Pháp, nhưng sự âm hiểm của An Đức Liệt lại không hề thua kém. Hơi định thần lại, Ám Cát Cổ Đức phát hiện, trong cơ thể An Đức Liệt lại có một lực lượng hủy diệt làm người ta hoảng sợ biến sắc, chính lượng hủy diệt cường đại này đã hoàn toàn phá hủy khả năng khôi phục mạnh mẽ của An Đức Liệt.
“Đao kình… đó là một luồng đao kình.” – Hư không quanh người An Đức Liệt trăm trượng không ngừng sụp đổ, sau đó lại khép vào, khiến cho Ám Cát Cổ Đức thấp thoáng nhìn thấy lực lượng của một đao bá đạo kia.
Chân mày Ám Cát Cổ Đức nhướng lên mấy cái. Từ trong lưồng đao ý kia, hắn cảm nhận được một ý chí hủy diệt trời đất không gì không phá được, khiến cho hắn kinh hãi không thôi. Trong xa xôi, Ám Cát Cổ Đức giống như nhìn thấy một đao kia xé tan hư không, như khai trời mở đất chém vào người An Đức Liệt.
Nhìn khắp vũ trụ, người có thể gây tổn thương cho An Đức Liệt chỉ đếm được trên đầu ngón tay, có thể ép hắn đến mức này lại càng ít hơn. Mà tại Ma Giới, nhân tuyển duy nhất chỉ có…
- Không thể nào!
Ám Cát Cổ Đức kêu lên.
- Không sai, chính là hắn…
An Đức Liệt hung ác nói:
- Bản tọa không nghĩ tới… khục khục… hắn lại ẩn giấu sâu như thế, tu luyện ma công bá đạo vô song như vậy!
- Kiếp Ma Đạo… quả nhiên lợi hại… ha ha ha…
Trong mắt An Đức Liệt đột nhiên phát ra ánh sáng nóng rực, cả người lộ ra vẻ điên cuồng, từ xa nhìn Ám Cát Cổ Đức, kêu lên:
- Ám Cát Cổ Đức, chúng ta hãy giao dịch đi!
“Vù!”
Ám Cát Cổ Đức không hề nghĩ ngợi, bàn chân nhún một cái, liền hóa thành một dòng ảnh bắn ngược về phía sau mấy ngàn trượng, cho đến khi phát hiện An Đức Liệt cũng không có gì khác thường, lúc này mới dừng lại.
- Hừ, ngươi đang lo lắng ta đoạt xá thân thể ngươi sao?
An Đức Liệt dường như đã nhìn thấu tâm tư của Ám Cát Cổ Đức.
Những đại ma đầu của Ma Giới không thiếu những công pháp thần bí đoạt xá đổi thân thể, mặc dù ít người biết, nhưng cũng không phải là không có. Ít nhất, nếu như An Đức Liệt có thể thông gia một loại cảm giác kêu gọi huyền diệu, dẫn mình đến cái góc vũ trụ vắng vẻ này, cũng đủ khiến cho Ám Cát Cổ Đức nổi lên phòng bị. Huống hồ giữa hai người vốn không có giao tình gì. Điều khiến cho Ám Cát Cổ Đức nghi ngờ nhất là An Đức Liệt đã trúng đao kình nhưng vẫn còn sống. Mặc dù chỉ nhìn thấy kình lực còn sót lại của đao chiêu do đối phương phát ra, nhưng chỉ với tàn kình đáng sợ này, Ám Cát Cổ Đức tự đánh giá một khi trúng chiêu, toàn bộ sinh cơ sẽ diệt tuyệt, không thể nào gắng gượng trong thời gian dài giống như An Đức Liệt. Ám Cát Cổ Đức cảm giác được rõ ràng, dưới bề ngoài suy yếu của An Đức Liệt còn ẩn chứa một lực lượng cường đại và kỳ dị khác, chính lực lượng này đã kéo linh hồn An Đức Liệt đang bên bờ tan vỡ trở về.
- Ta không thể tin ngươi.
Lấy lại bình tĩnh, Ám Cát Cổ Đức dứt khoát cự tuyệt đề nghị An Đức Liệt:
- Nói cho ta biết, tiếng kêu gọi trong đầu ta là thế nào? Ngươi đã động tay động chân gì với ta?
Ám Cát Cổ Đức vốn không hi vọng nhận được câu trả lời từ An Đức Liệt, nhưng phản ứng của An Đức Liệt lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
- Ha ha ha…
An Đức Liệt cười lớn, ngẩng đầu lên, trên gương mặt xấu xí nặn ra một nụ cười:
- Ta biết ngươi là một kẻ đa nghi, Ám Cát Cổ Đức… khục khục… ngươi hãy nhìn cái này một chút…
An Đức Liệt nói xong, đột nhiên ngửa cổ lên. Sau mái tóc rối loạn của hắn, một chùm sương mù từ trong hư không bừng lên, sau đó một tờ giao ước đầy vết nứt hiện lên trong hư không.
“A!” - Trong lòng Ám Cát Cổ Đức giật mình, rốt cuộc đã hiểu vì sao An Đức Liệt trúng phải công kích bá đạo vô song như thế, lại có thể kéo dài hơi tàn cho đến nay. Lực lượng duy trì linh hồn An Đức Liệt, khiến cho thân thể tàn phá không bị hủy diệt trong chớp mắt, chính là đến từ tờ giao ước hiện lên trong linh hồn hắn này. Tờ giao ước này mặc dù đã bị hư hỏng rất nhiều, gần như tan vỡ, nhưng hiệu lực của giao ước thì vẫn còn.
Nếu như Bổn Tôn có ở đây, nhất định sẽ rất hứng thú phát hiện, chính tờ giao ước linh hồn của An Đức Liệt ký kết với đám Cửu U Ma Thần dưới Cửu U này đã xuyên qua tầng tầng hư không, rút ra từng tia năng lượng từ trong linh hồn đám Cửu U Ma Thần, tu bổ vết thương hủy diệt trên người hắn.
- Đây là giao ước mà ta ký kết với đội quân Cửu U Ma Thần cường đại nhất dưới trướng Chủ Thần thứ mười bốn trong truyền thuyết… chính nhờ thứ này, khiến cho ta có thể kéo dài hơi tàn đến nay… khục khục…
An Đức Liệt ho khan kịch liệt, trong miệng không ngừng phun ra từng ngụm máu tươi, vừa bị hắn nhổ ra lập tức hóa thành những tia sương đen tan rã trong không khí:
- Linh hồn của ta đã hoàn toàn bị tổn hại, căn bản không cách nào đoạt xá thân thể ngươi. Cho dù có đoạt xá, sớm muộn gì cũng sẽ bị Kiếp Ma Đạo của chủ nhân Sát Lục hủy diệt.
Thần sắc của An Đức Liệt càng lúc càng xám xịt. Lúc trước dường như hắn vẫn luôn dùng phương pháp ngủ say, để tránh cho thân thể bị phá hủy bởi đao kình kinh khủng của Kiếp Ma Đạo thức thứ tám. Nhưng từ sau khi hắn thức tỉnh, đao kình của Kiếp Ma Đạo lại nhanh chóng bộc phát. Đao kình kinh khủng này có thể không ngừng hấp thu tất cả năng lượng đen tối trong vũ trụ, cho đến khi hoàn toàn phá hủy linh hồn đối phương mới thôi.
- Có phải ngươi cảm thấy kỳ quái, vì sao rõ ràng ta rất hư nhược, nhưng vẫn có thể điều khiển được hành động của ngươi?
Ám Cát Cổ Đức dùng sự lạnh nhạt để trả lời An Đức Liệt:
- Ta nhớ rõ, Ma Tổ Xi Vưu đã lấy lại linh hồn của ta từ trong biển ý thức của ngươi.
- Hừ… vậy ngươi có biết thế nào gọi là ác ma thuần tuý hay không?
Giống như đáp lại lời nói của An Đức Liệt, hai chiếc cánh ác ma rách nát từ sau lưng hắn vươn ra, sau khi giãn ra một chút lại tan rã trong hư không. Tổn thương do Kiếp Ma Đạo gây nên với hắn thật sự quá lớn:
- Cửu U Ma Thần chính là ác ma thuần tuý nhất trong trời đất này. Là một yêu ma chẳng lẽ ngươi không biết, chỉ cần là thứ mà ác ma tiếp xúc qua, bọn chúng sẽ lưu lại dấu ấn của mình sao?... Cho dù ngươi đã lấy lại bộ phận linh hồn bị lời thề máu nguyền rủa khống chế, nhưng vẫn không cách nào thoát được cảm ứng của ác ma…
- Ám Cát Cổ Đức… chúng ta hãy giao dịch đi! Chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta sẽ giao cho ngươi năng lượng to lớn của ta, Cửu U ma công, còn có đám Cửu U Ma Thần cường đại của của Ma Giới… bọn chúng sẽ trở thành trợ thủ mạnh mẽ nhất của ngươi… khục khục... Đừng hoài nghi nữa… ngươi là một thiên tài, ta tin ngươi sẽ đưa ra phán đoán chính xác…
- Ngươi muốn gì?
Sau khi trầm mặc một lúc, Ám Cát Cổ Đức cuối cùng đã tin lần này An Đức Liệt quả thật không có bất kỳ âm mưu nào, cho dù có cũng không cần dùng loại phương thức thấp kém như vậy.
- Muốn gì à?
An Đức Liệt lẩm bẩm nói nhỏ một câu, đột nhiên vẻ mặt hung ác ngẩng đầu lên, hai cánh tay mở ra, hét lên như điên cuồng:
- Ta muốn loài người cả Thái Cổ phải chôn theo ta… Ta biết, Phong Vân Vô Kỵ, cường giả mắt bạc mạnh đến biến thái xuất hiện trong vương triều, còn có chủ nhân Sát Lục… bọn chúng vốn chỉ là một người. Ta biết… bọn chúng chỉ là một người, bọn chúng không thể gạt được ta…
- Kiếm Thần ta đánh không lại, tên mắt bạc kia ta cũng đánh không lại, không ngờ cuối cùng, ngay cả một hóa thân nhỏ yếu của hắn tại Ma Giới ta cũng đánh không lại… Nếu đã đánh không lại bọn chúng, vậy thì ta sẽ khiến cho bọn chúng phải đau đớn!
Những mảng thịt trên khuôn mặt trần trụi của An Đức Liệt nhúc nhích, dưới bắp thịt hiện lên màu đỏ, ánh mắt của hắn sáng ngời, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng:
- Gốc rễ của bọn chúng là nhân tộc, không có cách nào giết chết bọn chúng, vậy thì hãy giết chết tộc nhân của bọn chúng… An Đức Liệt, ta muốn ngươi dùng danh nghĩa của Chủ Thần thứ mười bốn để thề, ngươi sẽ trở thành chủ soái của ma tộc ta tấn công Thái Cổ. Sau khi cửu tinh hội tụ, ta muốn ngươi dùng một tỉ hài cốt nhân tộc làm một ngôi mộ mai táng cho bản tọa… bất kể là loài người của Thái Cổ hay là loài người trong không gian vũ trụ bình thường…
- Ngươi còn do dự cái gì? Không phải Kiếm Thần cũng là kẻ địch của ngươi sao? Không phải ngươi cũng thất bại trong tay hắn sao? … Nói đi, tên hèn nhát ngươi, ngươi còn do dự cái gì?… Mặc dù ngươi là thiên tài của Ma Giới, nhưng về điểm này ngươi vĩnh viễn cũng không sánh bằng ta… An Đức Liệt ta cho dù chết, cũng phải khiến cho nhân loại cường đại nhất giữa vũ trụ này phải đau đớn vì ta… cho dù ta chết… bọn chúng cũng đừng mơ tưởng được yên…
- Ngươi còn đang suy nghĩ sao? … Xem tờ giao ước này một chút, chỉ cần ngươi và ta hợp lại làm một, quân đoàn Cửu U Ma Thần cường đại phía sau giao ước này sẽ là của ngươi… Lực lượng của Chủ Thần thứ mười bốn đang không ngừng lớn mạnh, chỉ cần như vậy, tất cả Cửu U Ma Thần, bao gồm cả ngươi cũng sẽ càng ngày càng mạnh… Ám Cát Cổ Đức?
An Đức Liệt gào lên. Ở phía sau hắn, không gian trong phạm vi trăm trượng như biển rộng nhấp nhô dao động kịch liệt. Những vết nứt không gian như mạng nhện lan về bốn phương tám hướng, giống như những chiếc miệng rộng không ngừng cắn nuốt năng lượng sinh mệnh của An Đức Liệt.
- Phải làm như thế nào?
Ám Cát Cổ Đức ngẩng đầu lên, lạnh nhạt hỏi.
Trong hư không đột nhiên yên lặng. Một hồi lâu sau, giọng nói của An Đức Liệt mới vang lên lần nữa, có điều lần này đã ít đi một phần điên cuồng, nhiều thêm một phần trấn định:
- Ngươi cứ làm theo lời ta nói…
Cũng không biết trải qua bao lâu, sau khi khí tức cuối cùng của An Đức Liệt hoàn toàn biến mất trong khoảng vũ trụ này, trong đầu Ám Cát Cổ Đức đã có thêm một tờ giao ước màu xám. Mang theo tâm tình phức tạp, hắn từ trong bóng tối bước ra, bay về hướng không gian Ma Giới.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
117 chương
382 chương
62 chương
223 chương
30 chương
1600 chương