Phì Lũ Đại Náo Dị Giới
Chương 32 : Tuyết Sơn Lang Vương
Sau khi rời khỏi căn phòng thuê, dùng điểm tâm ở đại sảnh xong, Dương Kiệt đã rời khỏi quán trọ đi thẳng về cửa thành bắc, chuẩn bị đi thẳng vào Thiên Sơn để thám hiểm.
Hoàn toàn không chú ý khi anh ta vừa rời khỏi quán trọ, đã có hai cặp mắt lén lút theo dõi từ xa, nhìn thấy anh ta định rời khỏi thành Tang Ngư, một trong hai tên quay sang đồng đội nói:
“ Mau quay về báo với đại ca mục tiêu đã xuất hiện, tao sẽ lén lén theo đuôi hắn, trên đường để lại ký hiệu để mọi người đuổi theo.”
“ Được rồi, tao sẽ đi báo ngay, hãy thận trọng đấy, đừng để mục tiêu phát hiện.”
Tên đồng đội khẽ ngật đầu, nhanh chóng quay người chạy về báo tin cho tên “ đại ca” trong miệng tên lúc nãy.
Tên còn lại nhanh nhẹn đi theo phía sau Dương Kiệt, giữ khoảng cách nhất định, cách bám đuôi vô cùng thuần thục, tuyệt đối là chuyên nghiệp trên lãnh vực này.
Ít ra Dương Kiệt hoàn toàn không biết rằng mình đã lọt vào tầm ngắm của người khác, ung dung tự tại vừa đi vừa huýt sáo rời khỏi thành Ngư Tang.
Từ thành Ngư Tang đi tới Thiên Sơn không quá xa, chỉ khoảng một khắc giờ di chuyển của một tiên thiên, chỉ trong chốc lát đã đi tới chân núi lối vào núi Thiên Sơn.
“ Tới đây, tới đây, tổ đội cần thêm ba tiên thiên tầng thứ 3 trở lên, trong đội có kẻ mạnh tầng thứ 7 làm chủ lực. Thu nhập phân chia rõ ràng, chỉ chờ thêm hai khắc giờ nữa thôi đấy, đừng bỏ qua cơ hội ngàn năm hiếm gặp này.”
“ Đội Phi Hổ cần kẻ mạnh tiên thiên tầng thứ 5 trở lên, không giới hạn người, có kẻ mạnh chân nguyên làm chủ lực, sẽ đi sâu vào trong Thiên Sơn thám hiểm, có yêu cầu xin liên hệ tại hạ để đăng ký.”
“ Đội Hoàng Long cần …..”
Vừa đi tới lối vào Thiên Sơn, Dương Kiệt đã phát hiện vô số người đang tụ năm tụ bảy hò hét chèo kéo lẫn nhau, đưa ra những lời đề nghị tổ đội để đi vào Thiên Sơn thám hiểm.
Bản thân Dương Kiệt mặc bộ trang phục Thánh Hỏa Tông cũng nhận được không ít lời mời gọi tổ đội của những người ở lối vào.
Chỉ là thực lực của những người này không cao, rải rác từ tiên thiên tầng thứ 3 ~ tầng thứ 6, thực lực thậm chí còn không bằng bản thân, có tổ đội cũng chẳng giúp ích được gì cả, không chừng lúc chiến đấu còn bắt mình phải gánh luôn phần của người ta, ngoài ra còn phải chia bớt thu nhập, tất nhiên là không bao giờ đồng ý rồi.
Còn những tổ đội lớn mạnh hơn thì xem thường Dương Kiệt chỉ mới tiên thiên tầng thứ 2, chẳng ai thèm rước một cậu ấm về trở thành gánh nặng cho mình cả, vả lại những tổ đội như thế luôn tiềm ẩn vô số nguy hiểm, vì đại đa số đều là những người không quen biết, ai mà biết được trong đó có những tổ đội ngụy trang thu hút người gia nhập, đợi khi đi sâu vào trong lập tức trở mặt giết người cướp của không chứ?
Cho dù không như thế, nhưng đôi khi vì thu nhập phân chia không công bằng, thậm chí có thể đâm sau lưng lẫn nhau.
Nghĩ tới vấn đề đó, nên Dương Kiệt quyết định tự mình đi vào trong thám hiểm mà không tổ đội với ai cả.
“ Thế nào rồi tiểu Tý, mục tiêu đang ở đâu?” Tên đàn ông nãy giờ vẫn âm thầm bám theo Dương Kiệt đứng ở khoảng trống xung quanh không có người giả vờ ngó nghiêng ngó ngược như tìm kiếm ai đó, lâu lâu lại dùng ánh mắt quét về phía Dương Kiệt để không đánh mất mục tiêu.
Đột nhiên phía sau lưng vang lên một giọng nói khàn khàn khó nghe.
‘ Đại ca.” Tên được gọi là tiểu Tý quay đầu lại phát hiện đồng đội đã theo dấu ký hiệu đuổi kịp tới đây, vui mừng khôn xiết, khẽ dùng ánh mắt liếc về phía Dương Kiệt vừa nói nhỏ: “ Chính là con heo mập đó thưa đại ca.”
“ Đệ tử ngoại môn của Thánh Hỏa Tông?” Tên “ đại ca” quét đôi mắt chim ưng về phía Dương Kiệt, nhìn thấy bộ trang phục trên người anh ta, đôi lông mày khẽ díu chặt lại lộ ra vẻ khó xử.
“ Đúng thế, con heo mập này tuyệt đối là một con dê béo bở, từ lúc hắn rời khỏi Vạn Bảo Các, đệ đã âm thầm đi theo phía sau theo dõi từ lâu, phát hiện hắn đi tới gần cả chục thương hội để giao dịch, tài sản trên người tuyệt đối không ít, thậm chí đệ còn đích thân nhìn thấy đã mua gần 100 viên luyện khí đan mà không nháy mắt. linh thạch trên người tuyệt đối phải trên cả chục triệu chứ không ít đâu.” Tên phụ trách đi báo tin lúc nãy ghé sát bên tai nói nhỏ với tên “ đại ca”.
Tiểu Tý vẫn còn chút lý trí, lộ ra vẻ do dự nói: “ Chỉ là, con heo mập đó là đệ tử ngoại môn, nếu chúng ta ra tay với hắn, để chuyện này lộ ra ngoài, khắp U châu này không còn đất sống cho chúng ta đâu.”
“ Nhưng mà con dê béo bở như thế này, nếu như để vuột mất, không biết khi nào mới có cơ hội ngàn năm hiếm gặp này đấy.” tên báo tin lộ ra vẻ bất cam.
“ Cứ âm thầm đi theo phía sau hắn trước đã. Để xem hắn có gia nhập tổ đội nào không, nếu có thì xem tổ đội đó có lớn mạnh không, lớn mạnh thì chúng ta âm thầm mai phục ở xung quanh, chờ đợi cơ hội sẽ ra tay, còn nếu chỉ là một tổ đội yếu đuối, đợi tới chốn không người, trực tiếp ra tay giết người diệt khẩu, phi tang xác của chúng xong, chắc chắn sẽ không ai biết được việc chúng ta làm, cùng lắm làm xong vụ này, có đủ số linh thạch để sống xa hoa suốt đời, chúng ta rời khỏi U Châu đi tới Thanh Châu mà sống, lo gì.”
Tên đại ca suy ngẫm một hồi, đôi mắt chim ưng lóe qua tia sáng sắc lạnh, lạnh lạnh nói.
Bản thân tên đại ca là tiên thiên tầng thứ 10, hoàn toàn có tư cách nói như thế này.
Ngoài ra, hai tên tiểu đệ cũng không tệ, một tên là tầng thứ 6, một tên tầng thứ 5, chỉ cần không gặp phải những tổ đội quá lớn mạnh, hoàn toàn có thể làm gỏi hết cả một tiểu đội yếu ớt.
“ Đúng thế, đúng thế, đại ca quả thật chí lý.” Tên báo tin vui mừng phấn khích khi nghe thấy đại ca đồng ý ra tay.
Tên tiểu Tý cắn chặt răng nói: “ Thôi được, làm thôi.”
Sau khi thống nhất quyết định, cả ba tiếp tục theo dõi Dương Kiệt từ phía xa.
Nhìn thấy anh ta bắt đầu đi thẳng vào Thiên Sơn một mình, đôi mắt của cả ba rực sáng, không ngờ ngay cả trời cũng đứng về phía mình, con heo mập ngu xuẩn đó đi một mình mà không tổ đội với ai cả, làm thế chẳng khác nào tự đưa cổ ra để mình cứa sao?
Vội vã âm thầm bám theo phía sau lưng, bộ dạng giống như những tổ đội khác đi vào trong Thiên Sơn thám hiểm vậy, không gây chú ý tới những người ở xung quanh.
“ Ắt xì ~~! Sao mà lạnh thế này, ngay cả lớp mỡ dày của mình cũng chịu không thấu, cũng may là trước khi vào đây đã mua sẵn bộ đồ giữ ấm, nếu không thì e rằng lúc này bị đóng băng mất tiêu rồi.” Dương Kiệt vừa đi vừa dùng tay xoa mạnh lên khủy tay, hòng xua đi cơn giá lạnh khó chịu ở Thiên Sơn, chỉ là càng lên cao, hàn khí càng trở nên đáng sợ, hai lớp áo ấm trên người đã bắt đầu có dấu hiệu chịu không thấu rồi.
“ Không biết thuần dương công của mình có tác dụng giữ ấm không ta?” Thử vận hành chân khí trong cơ thể chạy khắp cơ thể để xua đi hàn khí, phát hiện có tác dụng, vui mừng khôn xiết, lập tức gia tăng sự di chuyển của chân khí trong người, cơ thể trở nên ấm áp hơn rất nhiều, không còn cảm thấy quá lạnh nữa.
“ Không ngừng vận hành chân khí để chống cái lạnh, đây cũng là một cách tu luyện chăng?”
Không đi theo dòng người mà rẽ sang hướng khác di chuyển, đi chung đám đông tuy an toàn nhưng thu hoạch chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng trầm trọng.
Nhìn thấy Dương Kiệt đi theo hướng không có người, ba tên lưu manh ở phía sau vui mừng khôn xiết, không ngừng cảm ơn trời phật đã phù hộ cho mình.
Trên đường càng lúc càng lên cao, Dương Kiệt đã phát hiện không ít linh thảo mọc trên đường, tuy chỉ là những loại linh thảo rẻ tiền, nhưng là người tuân theo phương châm thà giết nhầm chứ không bỏ sót của mình, vui mừng phấn khích như lượm được vàng càn quét hết tất cả những thứ nhìn thấy trên đường, ngay cả những linh thảo chỉ có giá vài viên linh thạch cũng không tha.
Khiến ba tên bám đuôi ở phía sau không kềm được thầm nghĩ: “ Rốt cuộc mình có theo nhầm người không vậy, ngay cả những thứ rác rưởi cũng vơ sạch, chẳng có chút dáng vẻ gì một cậu ấm sở hữu tài sản khổng lồ cả.”
“ Thiên Sơn Tuyết Liên ~~!!” Đi hết nửa ngày trời, cuối cùng thì cũng đã tìm thấy mục tiêu của mình, chỉ thấy một đóa tuyết liên màu trắng như tuyết, năm cành nở rộ, linh khí bốc lên ngùi ngụt nằm dưới một góc cây thông chọc trời.
Dương Kiệt cố gắng kềm nén lại nỗi kích động trong lòng, đưa mắt quét qua xung quanh gần đóa Thiên Sơn tuyết liên, phát hiện gần mười con ma thú cấp 2 trung cấp có hình dáng giống như con sói, toàn thân phủ đầy lớp lông cứng mày trăng lai than, tròng mắt đỏ rực như máu không ngừng phóng ra những tia sáng khát máu đang nằm bảo hộ ở gần đó.
Tuyết Sơn Lang!!
Loại ma thú khát máu sói tập thể ở núi Thiên Sơn, có thuộc tính gió và băng, vũ khí không những là những chiếc răng nanh và móng vuốt sắc nhọn, còn có thể thi triễn bổn mệnh thần thông triệu hồi những cơn gió lốc đáng sợ và mũi tên băng tấn công kẻ địch, thực lực có thể sánh ngang với tiên thiên tầng thứ 6, nhưng ngay cả một võ sĩ tiên thiên tầng thứ 8 cũng không dám đụng vào.
Nếu chỉ là một con thì không có gì đáng sợ, nhưng vì khi giao chiến không chỉ đối mặt với một mà là nhiều con cùng một lúc, cho dù tiên thiên cấp 8 chỉ cần sơ hở chút cũng có thể trở thành điểm tâm của chúng.
Tiên thiên tầng thứ 8 khác sợ chúng, nhưng không có nghĩa là Dương Kiệt sợ chúng, bộc lộ hết thực lực của mình, ngay cả một tiên thiên tầng thứ 9 cũng có thể đánh bại, huống chi là chỉ là mười con Tuyết Sơn Lang chứ?
Nếu chúng có trên vài chục con thì còn phải quay đầu bỏ chạy, còn mười con ư?
Chuyện nhỏ.
“ Võ hồn, xuất hiện ~~~!!” Ở nơi như thế này không cần thiết phải che giấu thực lực gì cả, trực tiếp triệu hồi võ hồn Huyền Vũ cấp 3 của mình ra, sức chiến đấu lập tức sánh ngang với một tiên thiên tầng thứ 8, Huyền Thiết chùy xuất hiện trong tay, tung người lên không trung, một chiêu Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp bổ thẳng vào nơi mười con Tuyết Sơn Lang đang nằm.
Lũ Tuyết Sơn Lang đã nhìn thấy Dương Kiệt từ lâu, nếu như là ngày thường, đã lao tới vây lấy anh ta sau đó lao vào xé xác hưởng thụ rồi, nhưng vì phải bảo hộ Thiên Sơn tuyết liên chờ đợi vua sói dẫn theo một đám thuộc hạ đi săn mồi quay về mới phục dụng, nên chỉ đứng chôn chân tại chỗ không tấn công, lúc này nhìn thấy kẻ địch dám chủ động tấn công mình, phẫn nộ tột cùng, hú lên những tiếng hú ghê rợn, trực tiếp thi triễn bổn mệnh thần thông triệu hồi những cơn gió lốc đáng sợ bắn thẳng về phía Dương Kiệt.
Rầm ~~~!! Rầm ~~~!! Rầm ~~~!! …..
Cây chùy dạng khí va đập vào những cơn gió lốc do lũ Tuyết Sơn Lang bắn tới, lập tức đánh tan những cơn gió lốc thô to bằng cơ thể của hai người đàn ông trưởng thành cộng lại, tiếp tục giáng thẳng xuống nơi những con sói đang đứng.
Rầm ~~~~~~~~~!!
Tuyết Sơn Lang tuy trí tuệ không cao, nhưng hiểu rõ tuyệt đối không thể dùng cơ thể của mình hứng chịu chiêu đòn của Dương Kiệt, lập tức phân tán nhảy lùi ra xa né đòn.
Nhưng cũng có hai con né đòn không kịp, trực tiếp hứng trọn quả chùy khí vào người, miệng rú lên những tiếng gào thét đầy đau khổ, xương cốt trong cơ thể gần như bị gãy vụn hết, cơ thể thậm chí bị đè bẹp dúm, chết ngay dưới cái hố sâu gần nửa mét do chiêu đánh của Dương Kiệt gây ra.
“ Cái gì? Sao con heo mập đó mạnh thế??” Tiểu Tý và tên đồng bọn quan sát ở phía xa giật mình hoảng hốt khi nhìn thấy chiêu tấn công của Dương Kiệt.
Đôi mắt của tên đại ca lóe qua tia sáng bất ngờ, nhưng vẫn tỏ vẻ thản nhiên dửng dưng, vì hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được uy lực của chiêu tấn công lúc nãy hoàn toàn không đủ tư cách lọt vào mắt mình, chỉ cần vẫy tay một cái là có thể hóa giải một cách dễ dàng.
Hú ~~~~~!! Hú ~~~~~!! Hú ~~~~~!! ….
Những con Tuyết Sơn Lang né tránh được đòn tấn công của Dương Kiệt nhìn thấy đồng bọn bị chết một cách thê thảm, không những không sợ hãi, đôi mắt của chúng còn lộ ra những tia sáng khát máu điên cuồng, cùng rú lên một tiếng,nhanh chóng phân tán ra tạo thành vòng vây vây lấy xung quanh Dương Kiệt, cơ thể nhanh như mũi tên xé gió lao tới tấn công Dương Kiệt đang từ trên không đáp xuống mặt đất sau chiêu đánh của mình.
“ Tới đây nào cưng ~~~!!” Dương Kiệt không những không sợ hãi, mà còn phấn khích vô cùng, lúc nãy giết chết hai con Tuyết Sơn Lang nhận được hơn 30000 điểm kinh nghiệm, nghĩa là một con lên tới 15000 điểm, giết sạch lũ sói này xong, con đường thăng cấp lại tiến thêm một bước nữa.
Cơ thể tựa như cái chong chóng xoay tròn trên mặt đất, Huyền Thiết chùy không ngừng quét, đập vào những con Tuyết Sơn Lang đang liền mình lao tới tấn công mình, không một con nào có thể áp sát được tới khoảng cách một mét, đều bị cây chùy đánh bay ra xa.
Pằng ~~~!! Pằng ~~~!! Pằng ~~~!!....
Hú ~~~!! Hú ~~~!! Hú ~~~!!....
Những con Tuyết Sơn Lang bị đánh bay ra xa nhanh chóng đứng bật dậy, khẽ vẫy vẫy cái đầu vài cái, lại tiếp tục hùng hổ lao tới tấn công kẻ địch, hoàn toàn không có vẻ sợ hãi gì cả.
Đó chính là điểm đánh sợ của chúng, nếu như không thể một chiêu dứt điểm sinh mạng của chúng, chúng sẽ tấn công dồn dập liên miên không ngớt, không cho đối thủ có cơ hội nghỉ ngơi hồi sức.
Chíu ~~~!! Chíu ~~~!! Chíu ~~~!!....
Nhìn thấy đánh sáp lá cà không xong, lũ Tuyết Sơn Lang không trực tiếp lao tới áp sát kẻ địch nữa, mà bắt đầu áp dụng chiến thuật tấn công từ xa, những cây tên băng từ trong miệng chúng phun bắn ra, tựa như mưa tên từ tứ phía bắn thẳng về phía Dương Kiệt, không cho anh ta cơ hội né tránh.
“ Huyền Vũ hộ thể ~~!” Thi triễn bổn mệnh thần thông của võ hồn, trên cơ thể Dương Kiệt lập tức hình thành một lớp giáp bảo hộ dạng khí màu vàng kim, những cây tên băng bắn thẳng vào lớp giáp bảo hộ, lập tức bị vỡ tan ra, không gây được chút thương tích gì cho anh ta cả.
Dương Kiệt tựa như thiên binh giáng trần, mặc cho những cây tên băng không ngừng bắn vào cơ thể, vẫy múa Huyền Thiết chùy lao tới càn quét lũ Tuyết Sơn Lang.
Lần này Dương Kiệt không dùng chùy tấn công đầu chúng như mình thường làm, mà trực tiếp quét thẳng vào bộ phận eo hoặc xương cột sống của chúng. Đầu bằng thép, eo bằng đậu hũ, đó là đặc tính của loài sói.
Pằng ~~~~!! Crack ~~~!!
Mặc cho những chiếc móng vuốt và răng hàm sắc nhọn chạm vào cơ thể, Dương Kiệt sử dụng chiến thuật dùng thương đổi thương, nhắm lấy một con Tuyết Sơn Lang ở gần nhất, vung chùy đập thẳng vào xương cột sống của nó, con sói xấu số chỉ kịp rú lên một tiếng đầy đau khổ, xương cột sống bị vỡ, rơi ngã xuống đất co giật liên hồi, nhưng không tài nào đứng dậy được nữa.
“ Có tác dụng ~~~!!” Nhìn thấy chiến thuật của mình thu được hiệu quả tích cực, không còn gì phải do dự nữa, tiếp tục dùng thương đổi thương, chỉ là chúng bị đánh trọng thương, còn Dương Kiệt vẫn bình an vô sự, không ngừng tấn công vùng eo và xương cột sống của chúng.
Pằng ~~~~!! Crack ~~~!!
Rú ~~~!!
Pằng ~~~~!! Crack ~~~!!
Rú ~~~!!
Pằng ~~~~!! Crack ~~~!!
……
Chưa đầy năm phút đồng hồ, những con Tuyết Sơn Lang còn lại trở thành tàn phế dưới tay Dương Kiệt, nằm hấp hối trên mặt đất, không còn đủ sức đứng dậy tiếp tục tấn công nữa.
Thi triễn giới vương quyền X 3 tăng thêm sức mạnh của bản thân, mỗi con tặng cho một chùy vào đầu vỡ tung ra như quả dưa bị đập vỡ, kết liễu cuộc đời của chúng, chuyển hóa thành điểm kinh nghiệm cho bản thân.
Ngồi ngã mông xuống đất hít thở một cách dồn dập sau khi trận chiến kết thúc, trên môi mang theo nụ cười chiến thắng, từ trong túi càn khôn lấy ra một viên ích khí đan bỏ vào miệng nhau, dùng để phục hồi lại chân khí đã tiêu hao trong trận chiến.
“ Đại ca, con heo mập đó đang trong giai đoạn hồi phục, chúng ta ra tay được chưa?” Tiểu Tý nhìn thấy Dương Kiệt tỏ vẻ mệt mỏi sau trận chiến, tuy hơi bất ngờ với thực lực của anh ta, nhưng nghĩ tới thực lực đáng sợ của đại ca mình, đặc biệt là con mồi đang trong trạng thái mệt mỏi yếu ớt, vô cùng phấn khích lên tiếng nói.
Tên đồng bọn cũng mang theo vẻ háo hức nhìn chằm chằm vào tên đại ca, vũ khí đã cầm sẵn trên tay, chỉ chờ đợi mệnh lệnh của đại ca ban xuống, lập tức lao ra phang thây đối phương ngay lập tức.
Đôi mắt của tên đại ca lóe qua tia sáng bí hiểm, đang chuẩn bị hạ lệnh ra tay, đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, lập tức ra hiệu tạm ngưng hành động, lạnh lạnh nói: “ Không cần phải vội, sắp có chuyện hay nữa rồi đấy.”
“ Ý của đại ca là …”
Rú ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Những tiếng hú vang động trời đất vang lên, Dương Kiệt và ba tên lưu manh vội vã quay đầu nhìn về hướng vừa phát ra tiếng hú kéo dài.
Chỉ thấy một đội Tuyết Sơn Lang gần cả trăm con xếp thành hàng ngang đang từ phía xa từ từ tiến tới, đặc biệt dẫn đầu bầy sói là một con Tuyết Sơn Lang có thể tích to hơn gấp đôi so với những con khác, trên trán có một vạch lông hình lưỡi liềm màu than, đang dùng ánh mắt đầy thù hận và khát máu nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt đang ngồi phục hồi chân khí ở giữa vòng xác của những con Tuyết Sơn Lang đã bị anh ta trảm sát.
Ngoài ra, khi quan sát nơi đóa Thiên Sơn tuyết liên dưới góc cây thông, phát hiện chẳng thấy bóng dáng của đóa Thiên Sơn tuyết liên đâu cả, điều đó càng khiến vua sói trở nên phẫn nộ hơn bao giờ hết.
Gào lên một tiếng đầy căm phẫn, đám thuộc hạ ở phía sau lập tức hình thành thế chuẩn bị tấn công.
Trong lúc giao chiến, Dương Kiệt đã âm thầm sử dụng Càn Khôn Tháp thu lượm đóa Thiên Sơn tuyết liên đó vào trong không gian ảo rồi.
Bầy Tuyết Sơn Lang có sự thống trị của một con Lang Vương!!
Một bầy sói chưa chắc đáng sợ, nhưng nếu như trong bầy sói có một con vua sói thống lĩnh, sức chiến đấu chắc chắn sẽ đáng sợ hơn gấp nhiều lần.
Đặc iệt là con vua sói là đã là một con ma thú cấp 3 sơ cấp, tương đương với thực lực của kẻ mạnh chân nguyên tầng thứ 3 trở lên.
Dương Kiệt không tự chủ nuốt mạnh miếng nước bọt vào cổ họng.
Không chỉ anh ta, ngay cả tên đại ca có cảnh giới tiên thiên tầng thứ 10 cũng cảm thấy tê hết cái đầu, toàn thân run lên cầm cập, hận không thể quay đầu bỏ chạy ngay tức khắc.
Mẹ kiếp! Cái gì mà dê béo hay không dê béo, gặp phải bầy sói có vua sói thống lĩnh, còn dám ở lại chuẩn bị hôi của, có mười cái mạng cũng không đủ chết, bỏ chạy mới là thượng sách.
Thậm chí tên đại ca có chút hối hận vì đã bám đuôi Dương Kiệt để giết người cướp của.
Nếu như để bầy sói phát hiện ra mình, chắc chắn không thể nhìn thấy mặt trời mọc của ngày mai nữa rồi.
“ May quá, may quá, chúng không để ý tới mình.” Nhìn thấy bầy sói chỉ dán chặt đôi mắt đầy thù hận và khát máu về phía Dương Kiệt, tên đại ca thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vã quay người chuẩn bị dẫn theo hai tên tiểu đệ bỏ chạy khỏi nơi này càng sớm càng tốt, phát hiện hai tên tiểu dệ đã sợ tới nỗi ngồi ngã mông xuống đất, khuôn mặt không còn tý huyết sắc, thầm chửi rủa một câu, sau đó kéo lấy cả hai đứng dậy rồi bỏ chạy.
Crack ~~~!!
Tên đại ca kéo lấy hai tên tiểu đệ định bỏ chạy khỏi trốn nguy hiểm, ai ngờ một trong hai tên xui xẻo vừa chạy được vài bước giẫm phải một cành cây trên mặt đất, phát ra tiếng gãy vụn, lập tức thu hút tầm nhìn của Dương Kiệt và vua sói.
Cả ba vẫn giữ nguyên tư thế chạy nhưng cơ cứng như khúc gỗ không nhúc nhích được bước nào cả, tên đại ca có thể muốn rút vũ khí ra chém chết tên tiểu đệ trời đánh của mình. Giờ thì tốt rồi,muốn chạy cũng chạy không được rồi.
“ Ba vị cứu tinh, đây nè, đây nè, mau tới cứu em, lũ sói định ăn thịt em nè ~~!!” Dương Kiệt tựa như người rơi xuống sông nhìn thấy cái phao, không phải một cái mà là ba cái, không ngừng vẫy tay hò hét ra hiệu cho đối phương tới cứu mình.
“ Cứu tinh? Cứu cái đầu mày á! Bọn tao muốn mày chết còn không kịp, ở đó mà đi cứu mày. Mày la hét cho to vào chi vậy, sợ lũ sói không nghe thấy sao!!”
Tên đại ca có chút muốn phóng tới bóp cổ chết tên trời đánh định lôi theo mình vào chỗ chết, nhưng rốt cuộc không dám động đậy bước nào, bộ không thấy hơn cả trăm cặp mắt sói đang dán chặt về phía mình sao?
Dám tiếp tục bỏ chạy chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên của chúng cho mà xem.
Dương Kiệt phấn khích lao tới ôm choàng lấy cả tên đại ca, vừa bật khóc vừa phấn khích nói: “ Ba vị đại ca, ba vị đúng tia nắng trong lòng em, xuất hiện kịp lúc soi sáng cho con đường em đi, em không có gì đáng giá bằng tấm thân ngọc ngà này, nguyện được đền đáp cho ơn cứu mạng của ba vị đại ca bằng cách hiến thân cho ba vị, được chứ?”
Nói xong, không quên phóng ánh mắt đưa tình về phía ba người, khiến cả nhóm không kềm được ớn lạnh xương sống run bắn người lên, hai tên tiểu đệ vội vã né ra giữ khoảng cách với con heo mập “ biến thái ” này.
“ Biến ~~~!!” Tên đại ca sắc mặt trầm đen như than, dùng tay đẩy Dương Kiệt ra xa, đôi lông mày díu chặt lại, trong đầu đang không ngừng suy tính tìm cách thoát khỏi cơn nguy hiểm này.
“ Vâng, vâng, em biến ngay, em sẽ nhường lại đất diễn cho ba vị đại ca ngay lập tức, tạm biệt.”
Nói xong, dưới cặp mắt ngơ ngác của cả ba và cả trăm con sói, quay đầu bỏ chạy thục mạng khỏi hiện trường.
Việc ba tên này âm thầm bám đuôi mình, Dương Kiệt đã phát hiện từ lúc vừa đi vào Thiên Sơn, nhưng vẫn giả vờ tỏ vẻ không biết để chờ xem chúng muốn gì.
Đó là lý do vì sao lúc nãy giao chiến anh ta chỉ triệu hồi võ hồn mà không thi triễn bí pháp giới vương quyền để đánh nhanh diệt gọn, mục đích là không muốn để chúng nắm rõ thực lực của bản thân.
Sau trận giao chiến, giả vờ tỏ vẻ mệt mỏi cần hồi phục chân khí là để dụ con cá cắn câu.
Ai ngờ kế hoạch không theo kịp biến hóa, vua sói dẫn theo đám thuộc hạ xuất hiện, Dương Kiệt còn đang suy tính làm sao biến chúng thành bia đỡ đạn để mình có cơ hội bỏ trốn, ai ngờ chúng không cẩn thận tự lộ hành tung, sau đó tất nhiên là xuất hiện màn “ trao thân” kinh điển kia rồi, lợi dụng tên đại ca đẩy mình ra khoảng cách xa, sau đó quay đầu bỏ chạy, để lại ba tên kia cho lũ Tuyết Sơn Lang xử lý.
Gào ~~~~!!
“ Chặn hắn lại ~~!!”
Ai ngờ kế hoạch của Dương Kiệt một lần nữa đổ bể, Vua sói và tên đại ca cùng gào thét lên khi nhìn thấy Dương Kiệt bỏ chạy như tên bắn, không chỉ người mà cả trăm con sói phóng theo rượt đuổi phía sau lưng anh ta.
Người rượt theo vì căm hận anh ta lôi mình vào chốn nguy hiểm, đã vậy còn định dùng mình làm bia đỡ đạn nữa chứ, còn lũ Tuyết Lang Sơn rượt theo tất nhiên là vì mùi máu tươi của đồng bọn còn dính đầy trên người anh ta, không rượt anh ta thì rượt ai đây?
Còn ba tên loài người kia, xử lý xong kẻ thù giải quyết tới chúng cũng chưa muộn mà.
Và thế là xuất hiện màn rượt đuổi kinh điển này. Nếu như có người ở gần đó nhìn thấy, chắc chắn sẽ vô cùng cảm thán cảnh kỳ quan ngàn năm hiếm gặp này.
“ Mẹ kiếp, rốt cuộc là mình làm qua chuyện tày trời gì mà cả người lẫn thú quay sang rượt mình thế này?” Dương Kiệt khóc không thành tiếng, mặc cho tiếng gào thét đầy căm phẫn vang lên ở phía sau, cắm đầu bỏ chạy thục mạng về phía trước.
“ Mãng xà xuất động ~~~!!” Một con trăn dạng khí dài gần cả trăm mét từ trong lòng bàn tay của tên đội trưởng phóng thích ra, bắn thẳng vào lưng của Dương Kiệt đang bỏ chạy ở phía trước, dự tính muốn đánh trọng thương đối phương, để lũ sói tập trung trả thù, còn mình thừa cơ bỏ chạy.
Chiêu đánh do một tiên thiên tầng thứ 10 thi triễn ra uy lực kinh người, chỉ trong chốc lát đã phóng tới sau lưng Dương Kiệt, trúng chiêu đó vào người,cho dù có võ hồn hộ thể, không chết cũng bị trọng thương.
Càn Khôn tháp ~~~!!
Pằng ~~~!!
Con trăn khí bắn thẳng vào Càn Khôn Tháp, khiến thân tháp lung lay dữ dội, thậm chí trên bề mặt xuất hiện nhiều vết nứt, thế nhưng đã hoàn toàn hấp thụ gần hết uy lực của cú chưởng của tên đại ca, phần còn lại bắn thẳng vào lưng Dương Kiệt, chỉ khiến anh ta bị đẩy bay ngã về phía trước, chỉ trong chốc lát đã lòm chòm bò dậy tiếp tục bỏ chạy, thậm chí chính lực đẩy đó đã giúp Dương Kiệt tạo thêm khoảng cách nhất định đối với quân đoàn rượt đuổi phía sau.
Gào ~~~~~!!
Vua sói tỏ vẻ không hài lòng khi tên đại ca không những không ngăn lại được đối phương mà còn giúp Dương Kiệt tạo khoảng cách xa hơn nữa, quyết định tự mình ra tay, cơ thể tựa như tên bắn phóng thẳng về hướng Dương Kiệt đang bỏ chạy.
Ba tên lưu manh nhìn thấy vua sói ra tay, vội vã né sang một bên, đồng thời định thừa cơ bỏ chạy.
“ Mẹ kiếp, không gian ảo đã chế tạo xong chưa hệ thống, con vua sói đã ra tay rồi kìa!!!” Dương Kiệt đã có thể cảm nhận thấy hơi thở tanh thối của con vua sói đã phả tới sau ngáy, bối rối vô cùng, trong lòng không ngừng liên lạc với hệ thống.
“ Thời gian đếm ngược hoàn thành không gian ảo 10, 9, 8 …..”
Gào ~~~~~!!!
Dương Kiệt giật mình hoảng hốt quay đầu lại nhìn, phát hiện con vua sói đã tới ngay sau lưng, miệng đầy răng nanh sắc nhọn đã há to ra chuẩn bị táp thẳng vào đầu của anh ta, thậm chí có thể nhìn thấy máu thịt còn dính đầy trên đấy, hơi thở của nó phà thẳng vào mặt, Dương Kiệt chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hít thở không được.
“ 1, 0 ~~!! Không gian ảo đã được hoàn thành, chủ nhân đã có thể ẩn trốn vào trong đó!!” Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bên tai vang lên giọng nói như tiếng hát trên thiên đàng của hệ thống, cơ thể của Dương Kiệt đột nhiên biến mất khi răng nanh của con vua sói đã gần như chạm trúng vào.
Cạch ~~~~!!
Hai hàm răng của vua sói va đập vào nhau, vang lên tiếng cắn xé rợn cả người, nhưng rốt cuộc nó chỉ ngậm trúng không khí, còn Dương Kiệt tựa như bị bốc hơi, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Gào ~~~~~~~~~~!!
Vua sói gào lên một tiếng đầy phẫn nộ, kẻ thù gần như ngay trước miệng mà đột nhiên biến mất, khiến nó căm phẫn vô cùng, quay đầu liếc nhìn xung quanh, cho dù tìm mòn mỏi con mắt, cũng chẳng thấy bóng dáng của Dương Kiệt đâu cả.
Cuối cùng quay sang nhìn vào bóng lưng của ba tên lưu manh đang bỏ chạy thục mạnh ở phía xa, có chỗ để trút cơn giận, tất nhiên là không thể bỏ qua rồi, gào lên một tiếng, phóng thẳng về hướng ba tên xấu số đang bỏ chạy thục mạng, một bữa tiệc đẫm máu bắt đầu.
“ Á ~~~~!”
“ Không, con không muốn chết, má ơi hãy cứu con ~~~!!”
“ Muốn tao chết mày cũng không được yên thân, mãng xà xuất động, chiến, chiến, chiến ~~~~!!”
Gào ~~~~~~!!!
“ Ta hận ~~~~~~~~~~~~~~~!!” Đó chính là câu gào thét cuối cùng trước khi nằm gọn trong bụng của con vua sói của tên đại ca.
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
20 chương
167 chương
13 chương
84 chương
8 chương
73 chương
24 chương