Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 23 : Kỷ lục vô tiền khoáng hậu

Dương Kiệt có chút bất ngờ khi trong phòng xuất hiện thêm một người đàn ông khác, dùng ánh mắt tò mò hiếu kỳ quan sát đánh giá người đàn ông đó. Và Triệu trưởng lão cũng quan sát toàn thân trên dưới anh ta, cả hai cứ thế đưa mắt nhìn nhau không nói nên lời nào cả. “ To gan, còn không mau mau tới chào hỏi Triệu trưởng lão.” Lê Minh Tân cảm thấy thời cơ đã tới, vội vã lên tiếng quát tháo Dương Kiệt. Triệu trưởng lão khẽ díu mày với thái độ của Lê Minh Tân, còn Dương Kiệt trực tiếp quét ánh mắt sắc lạnh về phía hắn, lạnh lạnh nói: “ Vị sư huynh này oai phong quá nhỉ? Ngay cả Triệu trưởng lão còn chưa lên tiếng trách mắng, mà sư huynh đã nhảy ra quát tháo sư đệ rồi, chẳng lẽ sư huynh có quyền lực lớn hơn cả Triệu trưởng lão, có thể thay mặt trưởng lão quyết định mọi việc.” Nghe xong câu nói của Dương Kiệt, Lê Minh Tân đã chảy đầy mồ hôi lạnh, phát hiện ánh mắt lạnh lùng của Triệu trưởng lão khi nhìn vào mình, lập tức cảm thấy không hay, vội vã lên tiếng phân trần: “ Tầm bậy, ta chỉ là ….” “ Thôi đủ rồi, chuyện đó để sang một bên, lão phu có việc cần hỏi Dương Kiệt.” Triệu trưởng lão không để Lê Minh Tân giải thích, quay sang Dương Kiệt mang theo vẻ mặt ôn hòa hỏi: “ Dương Kiệt, nói cho ta biết, cậu đã phải dừng bước ở gian phòng số sáu, đúng không?” “ Cái gì? Dừng bước ở gian phòng số sáu, vậy có nghĩ là ….” Lê Minh Tân lập tức hiểu rõ nguyên nhân vì sao kinh động cả Triệu trưởng lão phải chạy tới nơi này. Thì ra là thế, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, vì những gian phòng trước đó, hắn đã trực tiếp can thiệp gây khó dễ cho Dương Kiệt, nếu như Dương Kiệt thưa lên cho Triệu trưởng lão, chắc chắn mình sẽ bị xử phạt không nhẹ, nếu như là một đệ tử tầm thường, Triệu trưởng lão không thèm quan tâm thì muốn làm gì thì làm, nhưng bây giờ Dương Kiệt đã vượt qua cả gian phòng số năm, dừng bước ở gian phòng số sáu, điều đó đồng nghĩa với gì, hắn ta biết rõ, chắc chắn Triệu trưởng lão sẽ nhúng tay vào, và tới lúc đó thì…. Lê Minh Tân không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, đồng thời thầm vả vào miệng mình vài cái, ai biểu đã làm sai quy trình mà còn muốn chà đạp chọt Dương Kiệt thêm vài nhát nữa. “ Bẩm trưởng lão, đệ tử đã may mắn hơn, vượt qua luôn cả gian phòng số sáu rồi ạ.” Dương Kiệt biết rõ không thể che giấu, nên thành thật thừa nhận,thậm chí anh ta cũng không có ý che giấu, vì càng chứng tỏ mình có giá trị, sẽ càng nhận được sự chú ý và đào tạo ở cấp trên trong tông môn, sau này những người muốn đ-ng tới mình, cũng phải suy nghĩ kỹ lại. Điểm hình là tên Lê Minh Tân này, lúc này nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm không yên của hắn, lập tức hiểu rõ điều gì đã xảy ra. “ Cái gì? Vượt qua luôn cả gian phòng số sáu?” Cả Triệu trưởng lão và Lê Minh Tân cùng kêu thét lên vì kinh ngạc. Triệu trưởng lão nhanh chóng từ trong kinh ngạc bừng tỉnh lại, tuy vẫn còn có chút khó tin nhưng càng nhìn Dương Kiệt càng cảm thấy hài lòng, ông ta không nghĩ rằng Dương Kiệt dám nói dối, vì quá trình thử thách của đệ tử đều được ghi nhớ lại, chỉ cần kiểm tra lại hình ảnh quá trình thử thách, lập tức có thể tìm ra câu trả lời. Vả lại, Triệu trưởng lão đã đạt tới cảnh giới tông sư cấp 6, nghĩa là cao hơn tới 21 cấp so với Dương Kiệt, nên bí pháp kiểm thức thực đã vô tác dụng đối với ông ta, cảnh giới tiên thiên tầng thứ 5 đã phơi bày trước mặt ông ta, nên khi biết rõ thực lực của Dương Kiệt, cộng thêm chút thủ đoạn và may mắn, có thể vượt qua gian phòng số sáu cũng không phải là chuyện không thể. Chỉ là ông ta nghĩ hoài nghĩ không thấu, một tên đệ tử tạp vụ, có thể trong mộtv thời gian ngắn đạt tới cảnh giới tiên thiên tầng thứ 5 sao? Chắc đã có được cơ duyên không nhỏ khi đi thí luyện trong khu rừng ma thú rồi nhỉ? “ Không thể nào, không thể nào như thế được, chẳng lẽ có gian lận trong này.” Lê Minh Tân tựa như người mất hồn, miệng không ngừng lẩm bẩm nói. Hoàn toàn không nhận ra rằng những câu nói của hắn đã lọt hết vào tai của Triệu trưởng lão, sắc mặt của ông ta càng lúc càng khó coi, càng lúc càng cảm thấy bất mãn với tên chấp thị này. Gian lận, mày thử vào trong đó gian lận cho tao xem thử coi. Lời nói của hắn không chỉ nghi ngờ Dương Kiệt, thậm chí còn nghi ngờ cả sự công bằng và năng lực của tông môn, sau vụ việc này không chết cũng thân tàn ma dại. “ Bẩm Triệu trưởng lão, đệ tử có một việc muốn hỏi ạ.” Dương Kiệt cũng không có ý định tha cho tên Lê Minh Tân này, quyết định bồi thêm một cú cho hắn xuống đáy bùn luôn. Quả nhiên, nghe thấy Dương Kiệt có việc muốn hỏi Triệu trưởng lão, Lê Minh Tân từ trong cơn hoang mang bừng tỉnh lại, sắc mặt tái mét không ngừng phóng ánh mắt van xin về phía anh ta. “ Chuyện gì cứ hỏi.” Mặc kệ ánh mắt van xin của Lê Minh Tân, Dương Kiệt chắp tay lạnh lạnh hỏi: “ Xin hỏi trưởng lão, vì sao đệ tử thử thách trong gian phòng thứ nhất phải một lúc đối phó với năm con rối tiên thiên tầng thứ 1, gian phòng thứ hai là ba tiên thiên tầng thứ 2, phòng thứ ba là ba tiên thiên tầng thứ 3, ý của đệ tử là, chẳng lẽ tiêu chuẩn thử thách của đệ tử tạp vụ lại cao tới mức độ thế sao? chẳng lẽ thực lực của đệ tử tạp vụ còn đáng sợ hơn cả đệ tử ngoại môn, có thể chiến đấu cùng một lúc với nhiều đối thủ cùng cấp hay trên cấp như thế?” Vừa nói vừa phóng ánh mắt đầy khiêu khích về phía Lê Minh Tân. Dương Kiệt không phải thánh mẫu, cũng không phải phật tử từ bi rộng lượng, người ta tát má bên phải của mình còn đưa má bên trái cho hắn tái luôn, những ai đắc tội với anh ta, đều tìm cách trả thù ngay tức khắc, cái gì quân tử trả thù mười năm chưa muộn gì đó chỉ là nhảm nhí, bố mày có thù sẽ trả ngay tức khắc, thậm chí trả lại gấp mười lần, trăm lần. Quả nhiên, nghe xong lời nói của Dương Kiệt, sắc mặt của Triệu trưởng lão đã trầm đen như than, quét ánh mắt sắc lạnh về phía Lê Minh Tân đang toàn thân run rẩy, sắc mặt tái mét, lập tức hiểu rõ những lời nói của Dương Kiệt không phải là vô căn cứ, xem như có sự lạm dụng quyền lực ở đây rồi đây. “ Lê chấp thị, chuyện này là như thế nào?” Triệu trưởng lão mang theo giọng nói lạnh lùng vô tình cảm nói, ngay lập tức một khí thế đáng sợ của một tông sư tầng thứ 6 phát tán ra, phong tỏa cả gian phòng, Lê Minh Tân toàn thân ướt đẩm mồ hôi, hai hàm răng đánh vào nhau liên hồi, suýt chút chịu đựng không nổi phải quỳ ngã xuống đất. Còn Dương Kiệt tuy cũng nằm trong vùng phong tỏa của khí thế của một tông sư cao cấp, nhưng vì khí thế đó chủ yếu tập trung vào Lê Minh Tân, nên chỉ khẽ run rẩy vài cái, nhanh chóng vận hành chân khí trong cơ thể chống cự thứ khí thế đáng sợ đó, cộng thêm đã từng một thời gian ở bên cạnh Kiều Phong, đã phần nào quen thuộc với khí thế của một đại tông sư, nên không xảy ra tình trạng mất mặt như Lê Minh Tân. Triệu trưởng lão có chút kinh ngạc với thực lực của Dương Kiệt, tuy khí thế của mình không nhắm vào hắn, nhưng cũng tuyệt đối không phải là một tiên thiên yếu ớt có thể chống cự được, lúc này không kềm được coi trọng anh ta hơn nữa. “ Dạ … dạ …. Đệ tử ….” Cuối cùng Lê Minh Tân cũng chịu đựng không nổi quỳ ngã xuống đất, toàn thân run lên cầm cập, nhất thời không biết dùng lời lẽ nào để biện minh cho bản thân. Hắn không dám chối cãi, vì ma thạch ghi nhớ đã ghi nhớ rõ ràng quá trình kiểm tra của từng người, chỉ cần mở ma thạch ghi nhớ ra xem, mọi chuyện sẽ sáng tỏa, nếu như lúc này còn ngoan cố chối cãi, sự thực phang thui ra chẳng giữ không giữ được vị trí, thậm chí mất luôn cả mạng. Chỉ là trong lòng lúc này căm hận tột cùng đối với Dương Kiệt, chính tên khốn đó đã khai ra hết tội lỗi của mình cho Triệu trưởng lão biết, nếu như hắn ngoan ngoãn yên lặng, thì mình đâu phải rơi vào cảnh khốn khổ này chứ? Hắn hoàn toàn không nghĩ rằng chính bản thân lão là người có lỗi trong vụ việc này. Ngoại trừ Dương Kiệt ra, hắn còn hận luôn cả tên Vô Nghĩa Hy, chính vì tên khốn đó là bắt nguồn cho rắc rối này. “ Không cần phải giải thích nữa, bắt đầu từ hôm nay, ngươi không còn là chấp thị ở nơi này nữa. hãy cút đi Phong Hỏa Động bế quan một thời gian đi.” Triệu trưởng lão vô cùng quả quyết nói. “ Cái … cái gì, Phong hỏa Động …”Lê Minh Tân tựa như vừa nghe được tin đáng sợ nhất trên đời, toàn thân run lên cầm cập, thậm chí ở giữa quần đã xuất hiện vệt dịch thể màu vàng khai nồng. Phong Hỏa Động, chính là nơi chấp hành hình phạt dành cho những đệ tử đã phạt trọng tội trong tông môn, nói cho đẹp mặt thì gọi là bế quan, nhưng thật ra là phải ở trong đó chịu đựng những cơn gió lốc đáng sợ tạt thẳng vào người, đau tới nỗi khắc cốt chi tâm. Chưa hết =, lại còn phải hứng chịu những tia lửa mấy chục ngàn độ thêu đốt, thậm chí có thể đốt cháy cả linh hồn. Tất nhiên, ở nơi này đặc biệt này lại vô cùng an toàn, người chịu hình phạt hoàn toàn không cần lo lắng tới tính mạng của mình. Chỉ là, cảm giác sống không bằng chết mới đáng sợ, cho nên những người từng vào trong đó một thời gian khi trở ra đều trở thành thân tàn ma dại,thậm chí có không ít người chịu đựng không nổi bị hóa điên trong đó. Nếu như chỉ mất vị trí ở nơi này, còn có thể chấp nhận được, cùng lắm đợi một thời gian chuyện này lặng xuống, lại chạy quan hệ ở phía trên sắp xếp một công việc khác an nhàn hơn, còn giờ bị phạt phải vào phong hỏa động bế quan, tuyệt đối không phải là tên Lê Minh Tân có thể chịu đựng nổi. không còn cách nào khác đành cắn răng nói: “ Triệu … Triệu trưởng lão, đệ tử là người của Nghiêm trưởng lão phái xuống, Triệu trưởng lão quyết định hình phạt như thế, có chút không ổn đấy ạ.” Khi nhắc tới từ “ người của Nghiêm trưởng lão”, hắn đặc biệt nhấn mạnh mấy từ đó. “ Ý của ngươi là định dùng Nghiêm trưởng lão ra hăm dọa ta sao?” Đôi mắt của Triệu trưởng lão lóe qua tia sáng sắc lạnh. Nghiêm trưởng lão, cũng là một trong những vị trưởng lão có quyền lực trong nội môn, có địa vị ngang hàng với Triệu trưởng lão, chỉ là vị Nghiêm trưởng lão này có một tính cách vô cùng hiểm độc, thích kéo bè kết phái, không ít đệ tử nội môn là người của ông ta. Quan trọng nhất là, lão vô cùng háo sắc, đã không ít nữ đệ tử xinh đẹp đã từng bị ép buộc bước lên giường lão, để đổi lại sự bình yên và tài nguyên tu luyện. Còn những người từ chối, đều bị những người ở phía dưới lão đàn áp hành hạ tới nỗi không ngóc đầu lên nổi, thậm chí phải oan ức rời khỏi tông môn, không phải ai cũng đủ dũng khí để “ vận thanh thiên” đòi lại công bằng cho mình. Hành động của Nghiêm trưởng lão khiến không ít trưởng lão trong nội môn cảm thấy ngứa mắt, chỉ là đối phương là một trưởng lão chức trọng quyền cao, nghe nói phía sau có một thái thượng trưởng lão đỡ lưng, đệ tử ở phía dưới không ai dám đứng ra làm chứng, nên đành nhắm mắt bỏ qua. Và Triệu trưởng lão là một trong những người có suy nghĩ thù địch với Nghiêm trưởng lão, cho rằng lão đã gây ảnh hưởng tới mặt mũi và uy nghiêm của đại đa số trưởng lão trong tông môn. Ngày thường quan hệ giữa Nghiêm trưởng lão và Triệu trưởng lão không tốt đẹp là bao, tuy không tới nỗi gặp mặt là đánh nhau, nhưng cãi nhau chắc chắn là có. “ Không dám, không dám, chỉ là đệ tử cho rằng Triệu trưởng lão không nên vì chuyện cỏn con như thế này mà gây ảnh hưởng tình cảm giữa các vị trưởng lão trong tông môn thôi ạ.” “Thú thật với Triệu trưởng lão, đệ tử có quan hệ không nhỏ với Nghiêm trưởng lão, nên nếu Triệu trưởng lão quả quyết xử phạt đệ tử, đệ tử e rằng Nghiêm trưởng lão sẽ trực tiếp nhúng tay vào, làm ảnh hưởng tới quan hệ đôi bên, quả thật không đáng ạ.” Nghĩ tới địa vị của người đỡ lưng phía sau, Lê Minh Tân tỏ ra tự tin hơn, không còn mang theo thái độ quá sợ hãi đối với Triệu trưởng lão nữa. Nghe xong lời nói của Lê Minh Tân, Triệu trưởng lão có chút do dự. Quả thật, đối phương chỉ là một đệ tử ngoại môn tiên thiên tầng thứ 4 đã được sắp xếp vào vị trí này, quan hệ với Nghiêm trưởng lão tuyệt đối không nhỏ, nếu như tự ý xử phạt người của Nghiêm trưởng lão, chẳng khác vào tát vào mặt của lão ta. Tuy Triệu trưởng lão không sợ lão, nhưng vì một đệ tử mới gặp mặt lần đầu mà làm ảnh hưởng quan hệ nghiêm trọng giữa đôi bên, quả thật có chút không đáng. Vì phía dưới của Triệu trưởng lão còn vô số đệ tử đích truyền, vô số người phụ thuộc, nếu như Nghiêm trưởng lão muốn kiếm chuyện, chỉ cần cho người ở phía dưới gây chuyện với người ở phía dưới của mình, sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng. Nói một cách chính xác là, Triệu trưởng lão vẫn chưa nhìn nhận đúng giá trị của Dương Kiệt, nếu như Dương Kiệt là một thiên tài có võ hồn cấp 5, cấp 6 thử xem, đừng nói là Nghiêm trưởng lão, thậm chí những người có địa vị cao hơn Nghiêm trưởng lão, vì lôi kéo một đệ tử thiên tài về phía mình cũng dám trở mặt ngay lập tức. Chỉ là trọng lượng của Dương Kiệt vẫn chưa đủ để Triệu trưởng lão bất chấp tất cả vì anh ta mà thôi. Nhìn thấy Triệu trưởng lão tỏ vẻ do dự, Lê Minh Tân lập tức cảm thấy có cơ hội,vội vã nói: “ Bẩm trưởng lão, đệ tử cảm thấy lần này có lỗi khi làm không tốt quá trình tiến hành kiểm tra này, nên đồng ý bồi thường một số lợi ích cho Dương Kiệt sư đệ, để tỏ lòng thành muốn hối lỗi này ạ.” Nhìn thấy Lê Minh Tân đã tạo thế cho mình xuống nước, cũng không muốn làm quá, nên đành quay sang Dương Kiệt trầm giọng hỏi: “ Dương Kiệt, Lê Minh Tân đã nhận ra lỗi lầm của mình,đồng ý bồi thường cho ngươi, theo ý kiến ta, chuyện này nên bỏ qua, thế nào?” Dương Kiệt nãy giờ vẫn yên lặng đứng ở một bên chờ đợi sự đàm phán giữa Triệu trưởng lão và Lê Minh Tân, đặc biệt là nhìn thấy Triệu trưởng lão tỏ vẻ do dự khi nghe đối phương nhắc tới là người của Nghiêm trưởng lão gì đó, lập tức nhận ra rằng xem ra muốn một gậy đập chết tên khốn đó là điều không thể. Lúc này nghe thấy lời gợi ý của Triệu trưởng lão, khẽ díu mày suy nghĩ một hồi,giả vờ lộ ra vẻ bất cam khó xử nói: “ Thực ra đệ tử cũng muốn theo lời trưởng lão hòa giải, chỉ là đệ tử bị đối xử bất công bằng như thế này, nếu như …” “ Yên tâm, lão phu sẽ yêu cầu hắn đền bù thích đáng cho ngươi.” Là một người dày dạn kinh nghiệm như Triệu trưởng lão, tất nhiên là hiểu rõ Dương Kiệt muốn gì rồi, trong lòng không kềm được coi trọng anh ta hơn nữa. Biết nhìn vào thời thế, co được dấn được, đầu óc linh hoạt, đồng thời không quên nới rộng lợi ích cho bản thân, tuyệt đối là một con cáo già gian hiểm, hoàn toàn khác xa với vẻ ngoài “ trung hậu hiền lành”. “ Dương Kiệt đã đồng ý hòa giải, tới lượt ngươi hãy chứng tỏ thành ý của mình rồi đấy.” Nhìn thấy Dương Kiệt đã chấp nhận đề nghị của mình, thái độ của anh ta khiến Triệu trưởng lão cảm thấy hài lòng, tất nhiên là hết lòng tranh giành lợi ích cho anh ta rồi, quay sang Lê Minh Tân trầm giọng nói. Lê Minh Tân mang theo vẻ mặt đau xót từ trong túi càn khôn rút ra một lọ đan dược, giao qua cho Triệu trưởng lão, Triệu trưởng lão mở nắp ra xem, phát hiện trong đó có tới một trăm viên tích khí đan trung cấp, một viên tích khí đan sau khi luyện hóa tăng 5000 điểm, một trăm viên là 500000 điểm, hoàn toàn có thể thăng thêm một cấp nữa. Một viên tích khí đan phải dùng 100 điểm tích lũy để trao đổi trong tông môn, một trăm viên là 10000 điểm, tuyệt đối không nhỏ đối với một đệ tử ngoại môn, thậm chí có nhiều người chưa chắc có đủ số điểm đó trên người, cái thành ý này vừa đủ trọng lượng rồi đấy. “ Cảm thấy thế nào?” Quay sang ném lọ đan dược qua cho Dương Kiệt, hỏi, không quên phóng ánh mắt đầy ngụ ý “ đủ là được rồi, đừng quá đáng.” Dương Kiệt kiểm tra lại đan dược, đôi mắt rực sáng như bóng đèn pha, không ngờ lại có thần tài tới phát tiền cho mình, quả thật là một ngày may mắn, chỉ mong ngày nào cũng có một vài vụ như thế này thì hay biết mấy, không cần phải lo lắng thiếu thốn tài nguyên để thăng cấp nữa. Nếu như để Lê Minh Tân biết được Dương Kiệt xem mình như thần tài, còn mong ước ngày nào cũng tới gây sự kiếm chuyện với mình, chắc chắn sẽ tức tới nỗi phun máu ngất xỉu tại chỗ. Mẹ kiếp, 10000 điểm tích lũy đấy, mình phải vơ vết nhận hối lộ gần một năm trời mới có được số điểm đó, vậy mà còn định mong mình biến thành thần tài ngày nào cũng đến phát tiền nữa sao? “ Mức bồi thường này vô cùng hợp lý, đệ tử không có ý kiến gì nữa ạ. Chỉ là, chỉ sợ Lê sư huynh cảm thấy bất cam sau này lại tới gây chuyện với đệ tử nữa thì sao ạ?” Dương Kiệt bỏ lọ đan dược vào túi càn khôn của mình, chắp tay thi lễ mỉn cười nói với Triệu trưởng lão, đồng thời không quên nhấn mạnh sự trả thù sau này của Lê Minh Tân. Triệu trưởng lão quét ánh mắt sắc lạnh về phía Lê Minh Tân, hắn vội vã xua tay lắc đầu nói: “ Không dám, không dám, đệ tử hứa là sau này sẽ không gây sự làm khó dễ Dương sư đệ nữa.” Đừng có giỡn chứ, bị một lần tởn tới già rồi, hơn một nửa tài sản không cánh mà bay đi mất, thêm vài lần nữa bán nhà nhảy lầu còn không xong. Vả lại đối phương có thể vượt qua gian phòng thứ sáu, tuyệt đối là một thiên tài hiếm gặp, lại nhận được sự nhìn nhận của Triệu trưởng lão, chỉ có thằng điên mới tiếp tục đi gây sự với người ta. Ai muốn làm việc này thì làm, nói chung bố mày không chơi nữa. Triệu trưởng lão hài lòng ngật đầu, còn Dương Kiệt lộ ra vẻ tiếc nuối vô hạn, mép miện của Lê Minh Tân khẽ co giật vài cái, trong lòng không ngừng gào thét: “ Vẻ mặt của mày là ý gì đây? Tao không đi gây sự kiếm chuyện với mày nữa còn chưa hài lòng nữa sao? Bộ định biến tao thành thần tài phát tiền thật sao?” Khẽ díu mày suy nghĩ một hồi, Triệu trưởng lão quay sang Dương Kiệt trầm giọng nói: “ Dương Kiệt, theo ý của lão phu thế này nhé, lão phu sẽ ra tay xóa đi hình ảnh thử thách hai vòng cuối của ngươi, công khai với bên ngoài rằng ngươi chỉ vượt qua được gian phòng số bốn, ngừng bước ở gian phòng số 5, tất nhiên, phần thưởng điểm tích vẫn sẽ giao đủ cho ngươi, ý ngươi thế nào?” Dương Kiệt lập tức hiểu rõ ý của Triệu trưởng lão muốn gì, ông ta đang muốn bảo vệ mình, không muốn mình chơi trội quá đáng, phải biết rằng lòng đố kỵ của con người vô cùng đáng sợ, nếu như để cho những thiên tài khác biết được mình phá vỡ mọi kỷ lục suốt mấy ngàn năm trong tông môn, họ sẽ nghĩ sao? Tâm phục khẩu phục mới là lạ á. Mày chỉ là một tên đệ tử tạp vụ quèn, còn tụi tao là thiên tài trong thiên tài, mày dám làm những việc mà tụi tao không làm được, định qua mặt ngồi lên đầu tụi tao sao? Tao không phục, tao sẽ thách đấu với mày! Có thể tưởng tượng ra rằng, nếu như để việc mình vượt qua mọi thử thách trong thử thách kiểm tra, chắc chắn sẽ khiến cho Thánh Hỏa Tông dậy sóng, tuy sẽ nhận được sự quan tâm nhìn nhận ở phía trên, trọng tâm đào tạo bồi dưỡng mình, nhưng đồng thời sẽ có biết bao rắc rối sẽ ập thẳng vào đầu mình, tuy mình không sợ rắc rối, nhưng nếu như có thể, tuyệt đối không dấn thân vào rắc rối liên miên không ngớt này. Thú thật, chỉ công khai ra rằng mình vượt qua được gian phòng thứ 4 thôi cũng đủ để nhận được sự coi trọng của phía trên, đồng thời lôi kéo không ít rắc rối về phía mình rồi. Và quan trọng nhất là, tông môn có trọng tâm đào tạo mình cỡ nào đi nữa cũng không bằng một lần đi tới khu rừng ma thú giết quái thăng cấp. Lợi ích và cái hại không cân bằng, không đáng. Sau khi vào tới ngoại môn chắc chắn sẽ không ít tên nghe được tin kéo tới gây chuyện với mình cho mà xem. “ Đệ tử xin tuân theo ý của trưởng lão ạ.” Sau khi cân nhắc được mất, Dương Kiệt chắp tay thi lễ tôn kính nói. Dương Kiệt thật lòng cảm kích Triệu trưởng lão, từ lúc ông ta xuất hiện tới đây đều tỏ thái độ ủng hộ đứng về phía mình, tuy không thể vì mình mà đi đắc tội một trưởng lão khác, trừng phạt Lê Minh Tân một cách thích đáng, nhưng thử đặt mình vào trường hợp của Triệu trưởng lão xem, có thể vì một người mới gặp mặt lần đầu mà đi đắc tội một kình địch đáng sợ không chứ? Câu trả lời là không! Vả lại, nếu như Triệu trưởng lão không có mặt ở đây, mình có nhận được đền bù của Lê Minh Tân hay không cũng là một vấn đề, thậm chí không chừng bị hắn tìm cớ gây khó dễ vu oan mình gian lận trong lúc thí luyện cũng nên. Mình không thể lúc nào cũng dựa dẫm vào “ vận thanh thiên” để đòi công bằng cho bản thân chứ? Khoan nói tới việc mình có chịu đựng nỗi những cơn đau đáng sợ sống không chết thêm lần nữa, cứ hễ một chút là sử dụng “ vận thanh thiên” đòi công bằng, những đại ca ở phía trên sẽ nghĩ gì? Bộ “ vận thanh thiên” sáng lập ra là để ngươi muốn dùng là dùng sao? Điều đó chẳng khác nào chứng tỏ bọn ta bất tài vô dụng, để cho tông môn tràn đầy oan ức, thiên hạ sẽ coi Thánh Hỏa Tông bằng cặp mắt như thế nào? Sử dụng “ vận thanh thiên” không chí đắc tội một người, mà là đắc tội một tập thể rộng lớn trong tông môn đấy. Triệu trưởng lão càng nhìn Dương Kiệt càng thấy vừa mắt, thậm ra đưa ra yêu cầu như thế này là có chút tư lợi cho bản thân, nếu như che giấu việc này, để không kinh động tới phía trên, thì duy nhất một mình Triệu trưởng lão biết được giá trị của Dương Kiệt, sau đó từ từ theo dõi quan sát, nếu như cảm thấy anh ta đã đạt yêu cầu, sẽ nắm lợi thế chủ động khi tranh giành một thiên tài về phía mình. Ngoài ra, ông ta cũng không muốn tạo quá nhiều áp lực lên vai Dương Kiệt, đành rằng có áp lực mới có tiến bộ, nhưng chỉ nên giữ ở mức độ thích hợp nào đó, nếu như áp lực quá nặng, vượt qua được thì không sao, nếu không vượt qua được thậm chí có thể mất đi một thiên tài, ông ta muốn tạo điều kiện tốt cho Dương Kiệt phát triễn, cho anh ta áp lực nhưng không quá đáng, và với thành tích vượt qua gian phòng thứ bốn là vừa đủ, chứ với bảng thành tích kinh thiên động địa vượt qua gian phòng thứ sáu công khai ra ngoài, e rằng có thể thu hút luôn cả những đệ tử chân truyền ra tay đàn áp, không phải ai cũng đủ rộng lượng chỉ vì lợi ích tông môn quên cả bản thân, muốn nhìn thấy một thiên tài có tiềm năng đè đầu cưỡi cổ mình cả. “ Chỉ là ….” Khẽ đưa mắt liếc nhìn Lê Minh Tân, ngụ ý nói rằng cẩn thận tên này. Triệu trưởng lão quét ánh mắt sắc lạnh về phía Lê Minh Tân, không đợi ông ta lên tiếng hắn vội vã tạo ra tư thế thề độc: “ Đệ tử Lê Minh Tân tuyên thề với trời đất, tuyệt đối không để lộ ra thành tích kiểm tra của Dương Kiệt, nếu như làm trái lời, suốt đời không thể tiếp tục tiến bộ trong tu luyện nữa.” chíu ~~~!! Trên vầng trán của Lê Minh Tân xuất hiện một dấu ấn kỳ lạ, nhấp nháy vài cái rồi biến mất hẳn, chứng tỏ trời đất đã chấp nhận lời thề của hắn. Nếu như hắn không giữ lời, thiên đại pháp tắc trên đại lục Huyền Thiên sẽ không tha cho hắn. Nhẹ thì cảnh giới bị thụt lùi, suốt đời không thể tiến bộ, nặng hơn thậm chí có thể thành tàn phế, cho dù là một trong hai kết quả đó, cũng không phải là hắn có thể hứng chịu nổi. Triệu trưởng lão gật đầu hài lòng với sự biết điều của Lê Minh Tân, quay sang Dương Kiệt nói: “ Hãy giao tấm thẻ bài đệ tử cho lão phu, để lão phu nâng cấp thành thẻ bài đệ tử ngoại môn, đồng thời giao phần thưởng điểm tích lũy trong thử thách cho ngươi.” Dương Kiệt vội vã đưa tấm thẻ bài cho Triệu trưởng lão, ông ta cầm lấy tấm thẻ bài khẽ dùng chân nguyên của mình truyền thẳng vào tấm thẻ bài để kích hoạt điều kiện thăng cấp, chỉ thấy tấm thẻ bài bằng gỗ trước kia lập tức thay đổi bằng tấm thẻ bài bằng đồng, lại quét 80000 điểm tích lũy vào trong đó, giao lại cho Dương Kiệt. Dương Kiệt phấn khích cầm lấy thẻ bài của mình, thử truyền chân khí vào trong đó kiểm tra, phát hiện trong thẻ xuất hiện thêm con số 80000, tương đương với 80000 điểm tích lũy, một tài sản khổng lồ đối với một đệ tử ngoại môn. Vì không phải ai cũng đủ can đảm và đủ thực lực để tiến hành thử thách để lấy điểm thưởng. Tuy trong ngoại môn cũng có những nơi tiến hành thử thách để nhận điểm thưởng như thế này, nhưng độ khó tăng lên gấp nhiều lần so với nơi thử thách ở đệ tử tạp môn, đại đa số người vượt qua được gian phòng số ba đã là cao thủ một phương, còn một lúc vượt qua sáu căn phòng ư? Chỉ có đệ nhất cao thủ ngoại môn làm được mà thôi, mà cảnh giới của người đó đã đạt tới tiên thiên tầng thứ 10 đỉnh điểm, chỉ còn nửa bước chân đã có thể đột phá tới cảnh giới chân nguyên, trở thành đệ tử nội môn. Vả lại, những gian phòng thử thách này hằng năm mỗi người chỉ có thể sử dụng một lần, nên không thể lập đi lập lại để tích góp điểm, muốn có điểm tích lũy chỉ còn cách đi làm nhiệm vụ tông môn mà thôi, và điểm tích lũy thường không cao bằng điểm thưởng ở nơi này. Sau khi giải quyết mọi việc xong xuôi, Triệu trưởng lão dẫn theo Dương Kiệt rời khỏi phòng thử thách, trước khi rời khỏi không quên phóng ánh mắt cảnh cáo về phía Lê Minh Tân, ngụ ý bảo hắn hãy liệu hồn, không muốn nhìn thấy việc này xảy ra thêm lần nữa. Còn Dương Kiệt bước vỗ nhẹ lên vai hắn, phóng ánh mắt “ tôi chờ huynh tới phục thù, đừng quên đó nhé” về phía hắn, khiến hắn giận tới nỗi suýt chút lao tới bóp cổ Dương Kiệt tại chỗ. Sau khi rời khỏi phòng thử thách, Triệu trưởng lão lại nhắn nhũ và cổ động Dương Kiệt vài câu rồi rời khỏi quay trở về khu vực nội môn của mình, còn Dương Kiệt sẽ phải đi tới khu vực ngoại môn để trình diện với trưởng lão phụ trách, đồng thời thu nhận những đãi ngộ dành cho một đệ tử ngoại môn. ------ “ Ra rồi kia, ra rồi kìa, Dương sư huynh đã kiểm tra xong rồi kìa!!” “ À há, không biết Dương sư huynh đã vượt qua được tới căn phòng nào nhỉ? Phòng số ba hay số bốn nhỉ?” “ Đúng thế, đúng thế, tôi đặt hơn 3000 viên linh thạch cho Dương sư huynh dừng bước ở gian phòng số bốn đấy, hy vọng là sư huynh không làm mình thất vọng.” “ Xì, chắc chỉ dừng bước ở phòng số ba là cùng, bộ tưởng dễ ăn lắm hả, tôi đặt 5000 ở gian phòng số ba đấy.” Những tiếng gào thét nhiệt tình đầy phấn khích của đám đệ tử có mặt ở đây khiến Dương Kiệt ngơ ngác không biết chuyện gì đã xảy ra. Cái gì mà 5000 viên linh thạch phòng số ba? Lại còn 3000 ở phòng số 4 nữa chứ? Chẳng lẽ mình biến thành gà chọi để chúng đặt cược rồi sao? Một đệ tử dường như là chủ độ từ trong đám đông bước ra làm người đại diện, chắp tay thi lễ với Dương Kiệt hỏi: “ Xin thay mặt mọi người có mặt ở đây, mọi người đều quan tâm muốn hỏi thành tích của Dương sư huynh là dừng bước ở gian phòng số mấy ạ?” Nói xong câu đó, tên đệ tử này trong lòng thấp thỏm không yên, vì số người đặt độ Dương Kiệt dừng bước ở phòng số ba là cao nhất. Sau đó là phòng số hai, phòng số bốn thì chỉ có vài chục tên, nhưng số lượng không nhiều, thậm chí có vài tên đặt phòng số năm, nhưng cũng chỉ muốn cầu may mà thôi, đặt chơi cho có vì độ ăn khá cao, nhưng hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ trúng được độ. Nếu như trúng một trong haii căn phòng đó, đặc biệt là phòng số ba, e rằng hắn phải bán cả quần lót để bồi thường cho những người đặt độ. Dương Kiệt cũng chẳng che giấu làm gì, vì trước sau gì chuyện này cũng sẽ phang thui ra mà thôi, vô cùng thản nhiên nói: “ Vô cùng tiếc nuối, ta chỉ vượt qua được gian phòng thứ bốn, phải dừng bước ở gian phòng số năm.” Nói xong, thở dài 1 tiếng đầy tiếc nuối. “ cái gì? gian phòng số 5?” “ Không thể nào? Có sự nhầm lẫm gì không? Sao có thể là gian phòng số năm được.” “ Mẹ kiếp, toi rồi, toi rồi, mấy ngàn viên linh thạch của ta đổ sông đổ biển rồi ~~~~!!” “ Hề gì, tao đặt hơn 10 ngàn viên ở phòng số ba, trời ơi là trời, cả một gia tài của ta thế là tiêu tan ~~~!!” “ Này, này, có sự giả dối nào ở đây không? Vượt qua luôn cả gian phòng số bốn, chẳng lẽ phá vỡ kỷ lục mấy ngàn năm của Thánh Hỏa Tông sao? Khó tin quá đi.” “ Đúng thế, đúng thế, chắc chắn có sự giả dối ở đây.” “ Xì, giả dối? Giả dối bằng cách nào, chẳng bao lâu nữa sẽ có kết quả công bố ra, tới lúc đó mọi chuyện sẽ sáng tỏa, bộ tưởng Dương sư huynh muốn nói gì thì nói sao?” “ Chỉ là ….” khác xa với khuôn mặt đỏ như tôm luộc đầy phấn khích của tên chủ độ, Dương Kiệt thậm chí có thể nghe thấy vô số tiếng đổ vỡ của trái tim, không ít người bất cam gào thét khóc lóc vì tài sản bị nướng sạch vào cờ bạc, nhưng đó chỉ là thiểu số đặt hết tài sản của mình vào độ tưởng rằng sẽ ăn chắc, đại đa số đều chỉ lắc đầu thở vì vận đen của mình. Chỉ cá biệt vài tên chỉ định đặt cho vui ở gian phòng số năm đều vui mừng quấn quýt vì trúng độ, tất nhiên, trong số đó cũng có vài người trúng độ nhưng vẫn đập đầu than trách vì mình không đặt mua nhiều hơn chút nữa. Đối diện vô số ánh mắt oán trách của những người có mặt ở đây, Dương Kiệt chỉ nhún nhún vai, sau đó đẩy rừng người đang bao vây trước mặt mình ra, mở lối trực tiếp rời khỏi khu vực tạp vụ để đi tới khu vực ngoại môn. Có thể trong một thời gian dài, thậm chí có thể là không có, anh ta sẽ không còn tiếp xúc với những người có mặt ở đây nữa, ngoại trừ có ai đó có thể đột phá tới cảnh giới tiên thiên và vượt qua cuộc kiểm tra để đi vào ngoại môn. Dựa theo tấm bản đồ trong cuốn sổ quy tắc của tông môn phát lúc vừa gia nhập môn phái, vô cùng dễ dàng tìm tới khu vực dành cho đệ tử ngoại môn ở gần eo núi Vọng Nguyệt. Vô số tòa trang viên được xây dựng ở đây, tuy không lộng lẫy xa hoa bằng những tòa trang viên dành cho đệ tử nội môn, trung tâm hoặc chân truyền, nhưng so với những dãy nhà gỗ đơn sơ ở khu vực tạp vụ, quả thật khác xa một trời một vực, đặc biệt là linh khí ở khu vực này dồi dào hơn gấp nhiều lần ở chân núi, tu luyện ở nơi này một ngày bằng hai, ba ngày ở phía dưới, đó là lý do vì sao đệ tử tạp vụ đã cực khổ tu luyện ngày đêm chỉ để mong có thể đi vào ngoại môn. “ Đứng lại, đây là khu vực dành cho đệ tử ngoại môn, đệ tử tạp vụ không được phép bước vào.” Lại lần nữa xảy ra trường hợp bị đệ tử phụ trách canh gác chặn đường, cũng may là trước khi đi tới khu vực này Dương Kiệt đã thay lại bộ đồ rách nát của mình, chứ với bộ dạng lúc với quay về tông môn, dám dùng bộ dạng đó bén mảng tới khu vực này, người canh gác không chỉ lên tiếng cảnh cáo, và còn sẽ động tay động chân cho mà xem. Dương Kiệt lập tức lộ ra nụ cười “ trung hậu thân thiện” đặc trưng của mình, bước về phía trước chắp tay nói: “ Chào hai vị sư huynh, sư đệ vừa mới vượt qua bài kiểm tra ở khu vực tạp vụ, chính thức trở thành đệ tử ngoại môn rồi ạ. Giờ nay tới đây để diện kiến trưởng lão phụ trách khu vực ngoại môn này ạ.” “ Người ở tạp vụ vượt ải thành công?” Sắc mặt của 2 đệ tử canh gác ôn hòa lại đôi chút, nhưng trong đôi mắt vẫn mang theo những ánh mắt khinh thường quan sát toàn thân trên dưới Dương Kiệt, dường như đã xem nhẹ những người từ tạp vụ đi tới khu vực này. Hai đệ tử canh gác quan sát Dương Kiệt một hồi, phát hiện ngoại trừ cái thân hình “ siêu mẫu” ra, chẳng có thứ gì nổi bật cả, chắc chỉ là một tên đệ tử may mắn có được kỳ duyên, đột phá thành tiên thiên, những người như thế thường không ít, nhưng khi vào tới khu vực đệ tử ngoại môn, đa số đều ngóc đầu không nổi, chỉ biết cắn răng chịu đựng sự đàn áp ở phía trên mà thô, chẳng có chút giá trị gì cả, có đi chăng nữa cũng chỉ là chiếc máy rút tiền di động, để cho các đệ tử thiên tài khác bóp chẹt hết tài sản trong người mà thôi. “ Xuất trình thẻ bài.” Một trong hai đệ tử canh gác lạnh lạnh nói. Mặc dù không hài lòng với thái độ của đối phương, đặc biệt chỉ là hai tên tiên thiên tầng thứ 2 quèn, chỉ cần vẫy vẫy tay là đủ lấy mạng chúng, nhưng vừa mới vào tới ngoại môn, nhịn được cứ nhịn, đợi tới khi nhịn hết nổi thì … hồ hồ. Từ trong túi càn khôn lấy ra tấm thẻ bài bằng đồng giao cho tên vừa lên tiếng, hắn cầm lấy liếc nhìn vài cái, xác nhận là thẻ bài thật, ném trả lại cho Dương Kiệt, đồng thời không quên dùng tay vừa cầm thẻ bài chà chà lên áo mình, dường như vừa cầm xong một thứ dơ bẩn nào đó. Ta nhịn! “ Vào đi, Lý trưởng lão đang ở khu đại điện ở khu vực trung tâm, tự coi bản đồ mà đi tìm, nhưng nhớ kỹ, không được nhìn xuôi nhìn ngược, la cà đâu đó, nếu như bị các vị sư huynh phát hiện không hài lòng, coi chừng cái mạng chó của ngươi đấy, hừ!!!” Nói xong, mở lối cho Dương Kiệt đi, nhưng không thèm nhìn mặt anh ta nữa. “ Đa tạ hai vị sư huynh.” Dương Kiệt chẳng muốn chấp nhất hai tên này làm gì, thu lại thẻ bài của mình, rảo bước đi thẳng tới khu đại điện ở khu vực trung tâm. “ Xì, dạo gần nay sao mà lắm tên tạp vụ thăng lên đệ tử ngoại môn thế không biết, trước kia một năm chưa chắc có một người, thế mà mới cả tháng nay đã có hai, ba mạng rồi, chẳng lẽ tiêu chuẩn thăng cấp của tông môn đã nới rộng ra, con chó con mèo cũng có thể trở thành đệ tử ngoại môn? Cứ nghĩ phải cùng cấp với mấy tên này là cảm thấy bị sỉ nhục rồi, thật là bực bội, theo ý của tao, tốt nhất là dẹp luôn cái khu vực tạp vụ cho xong, chỉ là những tên phế vật vô dụng thôi mà, làm gì có giá trị đào tạo cơ chứ?” Trong lúc đang rảo bước bước đi, sau lưng vang lên giọng nói của hai tên đệ tử canh gác, dường như chúng không có ý định che giấu, tiếng nói tuy không to nhưng rất rõ ràng, lọt vào hết tai của Dương Kiệt. “ Mà cũng không đúng, nếu như dẹp luôn khu vực tạp vụ, thì ai sẽ gánh vác những công việc nặng nhọc, làm bia đỡ đạn hoặc phục vụ chúng ta nữa chứ? Theo tao thì chỉ nên cắt đi cái phần đệ tử tạp vụ thăng cấp thành ngoại môn là đủ, những thiên tài như chúng ta phải đứng chung với lũ phế vật đó, quả thật là mất mặt quá đi.” “ Đúng thế, đúng thế, mấy tên đó cho dù tu luyện tới chết cũng chỉ là phế vật, không có võ hồn thì làm ăn được gì chứ? Sao bù với những thiên tài như chúng ta, đuổi cổ hết mấy tên phế nhân đó về khu vực tạp vụ, dùng tài nguyên dành cho chúng giao cho chúng ta, không chừng lại sản sinh ra vài kẻ mạnh một phương cũng không chừng.” “ Hợp lý hợp lý, không biết là phía trên đang nghĩ gì, tiêu tốn tài nguyên cho mấy tên vô dụng đó thì cũng chẳng có ích lợi gì, chỉ tổ kéo chậm lại tiến độ tu luyện của những thiên tài chân chính như chúng ta mà thôi.” “ Suỵt, nói khẽ thôi, dám bàn tán tới phía trên, coi chừng bị ai nghe thấy sẽ không ổn đâu đấy.” …… Dương Kiệt tất nhiên là nghe rõ những lời chúng vừa nói, nhưng vẫn tỏ vẻ thản nhiên, chỉ cười lạnh nói nhỏ: “ Phế vật? Hãy đợi đấy, một ngày nào đó chính những tên phế vật trong miệng các ngươi sẽ bước ra đè đầu cưỡi cổ các ngươi, để xem tới lúc đó khuôn mặt của các ngươi sẽ đẹp đẽ cỡ nào, ngày đó không còn xa nữa đâu.” Nếu nói một cách chính xác, Dương Kiệt cũng không phải thuộc tốp phế nhân như trong miệng hai tên đệ tử vừa nói, vì anh ta cũng có võ hồn, tuy chỉ là võ hồn cấp một, nhưng cũng là có võ hồn, được xếp vào hàng thiên tài có thể trực tiếp gia nhập vào ngoại môn. Chỉ là bước lên từ khu vực đệ tử tạp vụ, tuy không có quá nhiều cảm tình ở đó, nhưng tuyệt đối không thể để kẻ khác xem thường trù ẻo được. Không quá khó khăn có thể tìm thấy khu đại điện ở khu vực trung tâm, gồm một dãy kiến trúc đồ sộ rộng gần hai ngàn mét vuông, được xây dựng theo phong cách cổ điển đầy trang nghiêm, nhưng không kém phần lộng lẫy khí phái. Dưới sự chỉ trỏ và ánh mắt soi mói của không ít người có mặt ở gần đó, Dương Kiệt trực tiếp đi thẳng vào trong đại điện, lại bị hai đệ tử canh gác khác chặn lại, hỏi rõ lý do, một trong hai tên tỏ vẻ bực bội bảo anh ta đứng đợi ở ngoài, bản thân hắn sẽ đi vào trong thông báo cho Lý trưởng lão xong mới cho phép Dương Kiệt đi vào trình kiến. Dương Kiệt giả vờ bước tới gần tên còn lại, lén lén nhét vài chục viên linh thạch vào tay hắn, hắn lập tức lộ ra vẻ mặt ôn hòa, bắt đầu đồng ý nói chuyện với anh ta. “ Không biết Lý trưởng lão là người như thế nào nhỉ? Không biết sư đệ có gì cần phải chú ý, mong Trần sư huynh chỉ bảo ạ.” Dương Kiệt bắt đầu tìm hiểu thông tin về người phụ trách khu vực này, mang theo vẻ mặt thỉnh giáo hỏi. Lấy xong linh thạch của người ta, tất nhiên là phải có chút biểu hiện rồi, Trần sư huynh mang theo vẻ mặt chỉ bảo hậu bối cười nói: “ Thực ra tính khí của Lý trưởng lão có chút bốc đồng, nếu như có ai đó làm trái ý ông ta sẽ hay vô cớ nổi giận, một khi đã nổi giận rồi thì ngay cả trời cũng không cản nổi, nếu ai đó đã đắc tội ông ta thì chỉ còn cách cầu trời bái đừng để ông ta nhìn thấ, nếu không thì không chết cũng thành tàn phế. Tất nhiên, chỉ cần không làm phật ý ông ta, nói chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Ngoài ra, ông ta rất coi trọng những thiên tài có tư chất, chỉ cần lọt vào đôi mắt xanh của ông ta, chỉ cần không làm những chuyện quá đáng, mọi lỗi lầm nhỏ nhặt ông ta đều nhắm mắt bỏ qua. Tất nhiên, đó là đối với thiên tài, còn cậu thì ….hô hô.” Nói tới cuối cùng, lộ ra ý chế giễu một tên đệ tử tạp vụ như Dương Kiệt. Dương Kiệt trực tiếp bỏ ngoài tai những câu nói chế giễu của đối phương, đồng thời có cái nhìn sơ bộ về con người của Lý trưởng lão. đối với một người như thế, quan trọng là phải biết lấy lòng nịnh bợ, làm mát lòng mát dạ ông ta, đồng thời phải chứng tỏ ra giá trị của mình cho đối phương biết, chứ chơi chiêu khiêm tốn giả heo ăn thịt cọp chỉ khiến đối phương xem nhẹ mình mà thôi. Không bao lâu sau, người phụ trách đi vào trong báo cáo đã quay trở ra, nhìn vào Dương Kiệt lạnh lạnh nói: “ Lý trưởng lão cho phép ngươi vào trình kiến với người, theo ta vào đi.” Dương Kiệt chắp tay thi lễ với Trần sư huynh xong, trực tiếp theo chân người kia đi vào trong đại điện. Dương Kiệt được dẫn đi xuyên qua đại sảnh đại điện, nơi làm việc của không ít đệ tử ngoại môn ở đây, thông thường những người này phụ trách thu gom văn bản, xét duyệt và chọn lọc mọi việc lớn nhỏ xảy ra trong khu vực ngoại môn xong, mới trình lên cho Lý trưởng lão xem, để ông ta giải quyết xử lý. Dưới ánh mắt tò mò, khinh thường, chán ghét của không ít người đang làm việc trong đại sảnh, đi tới một khu trang viên biệt lập nằm trong trung tâm đại điện, nằm giữa khu vườn trăm hoa đua nở, linh cầm tung tăng nô đùa núi non sông giả, đình đài lầu các được xây giữa một cái hồ rộng lớn có chu vi gần trăm mét, có hai chiếc cầu bắt qua, tựa như một ốc đảo nhỏ vậy. Người phụ trách dẫn Dương Kiệt đi vào đây bước tới trước cửa phòng, thận trọng gõ nhẹ vài cái, sau đó nghiêm giọng nói: “ Bẩm trưởng lão, đệ tử đã dẫn người vừa gia nhập vào khu vực ngoại môn tới rồi ạ.” “ Cho vào ~~~~!!” Một giọng nói trầm trầm đầy nghiêm nghị từ trong phòng vang lên. Người phụ trách nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đưa mắt ra hiệu cho Dương Kiệt tự bước vào trong phòng,sau đó nhẹ nhàng đóng kín cửa phòng lại. Vừa mới bước vào phòng, lọt vào trong mắt của Dương Kiệt là một gian phòng rộng hơn hai trăm mét vuông, được trang trí phong cách tao nhã cổ kính, trong phòng có trưng bày khá nhiều bình hoa cổ quý, trên tường có treo không ít danh họa sơn thủy, sàn nhà được lát bằng những miếng đá cẩm thạch cao cấp, trên trần nhà có khảm vô số viên trân châu phát sáng thắp sáng cả gian phòng, những viên trân châu như thế không những không khiến căn phòng trở nên thô tục, ngược lại còn tô điểm cho sự lộng lẫy cao sang cho căn phòng này. Đối diện cửa vào giữa phòng là một vật giống như chiếc ghế nằm được phủ lên lớp vải tơ cao cấp, trên ghế có một người đàn ông mái tóc bạc phơ, mũi tròn đỏ như đang say rượu, râu rít dài chấm ngực, đôi mắt nhắm chặt lại trong tư thế ngồi thiền trên ghế nằm sang trọng đó. Bên cạnh ghế nằm có một chiếc bàn cao gần nửa cơ thể con người, trên bàn có để một cái lò hương không ngừng bốc ra khói khí thơm ngát, sảng khoái tinh thần. “ Đệ tử Dương Kiệt, bái kiến trưởng lão.” Dương Kiệt vội vã bước vài bước về phía trước, chắp tay thi lễ. …… Qua được hồi lâu, vẫn không nghe thấy Lý trưởng lão lên tiếng trả lời, chỉ thấy ông ta vẫn nhắm mắt ngồi thiền như một bức tượng vô tri vô giác. Dương Kiệt có chút không biết phải làm sao, nhưng là người đến từ thời hiện đại, xem qua biết bao tiểu thuyết trên mạng, lập tức suy đoán ra hai nguyên nhân. Thứ nhất là Lý trưởng lão tỏ ý coi thường, nên im lặng bỏ mặc Dương Kiệt sang một bên, với mục đích dằn mặt đánh phủ đầu. thứ hai là ông ta đang muốn kiểm tra tính kiên trì của Dương Kiệt, để xem bị bỏ mặc như thế, anh ta sẽ có thái độ như thế nào. Cho dù là nguyên nhân nào, Dương Kiệt cũng chỉ còn cách cắn răng đứng chờ đợi. Với tính cách của Lý trưởng lão, nếu như không thận trọng tuyệt đối có thể khiến ông ta phật lòng, ác cảm gây khó dễ với mình thì khổ, chỉ còn cách giữ nguyên tư thế chắp tay thi lễ, im lặng chờ đợi. Bầu không khí trở nên im lặng tới mức đáng sợ.