Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 157 : Chiến

Vù ~~~~~~~~!! “ Hai con chuột nhắt đang trốn trong cái hang động này??” Một bóng người cao to khổng lồ tựa như một ngôi sao băng từ trên trời giáng xuống, đáp xuống xuất hiện ngay trước hang động mà Dương Kiệt và Dương Diễn đang đi sâu xuống. Đôi mắt hình tam giác lóe qua tia sáng dị thường, lẩm bẩm nói nhỏ một câu. Bóng người này không ai khác chính là kẻ đang truy sát cả hai, Phi Long, à không đúng, lúc này phải nói là mặt tà ác của Ý Chí Tối Cao mới đúng. Chỉ thấy trên tay đang cầm một vật thể dính đầy dịch máu màu xanh lam có hình dáng giống hệt như một trái tim, trái tim đó vẫn còn đang đập thình thịch liên hồi, đưa lên gần sát miệng đưa chiếc lưỡi màu tím ra liếm sạch những dịch máu trên bề mặt, sau đó bỏ hẳn vào trong miệng nhai ngấu nghiến. Đó chính là trái tim của một nhân thú xấu số mà hắn bắt gặp trên đường di chuyển tới nơi này. Tất nhiên tên nhân thú xấu số kia không phải là nạn nhân đầu tiên, cũng tuyệt đối không phải là nạn nhân cuối cùng, nếu như hắn tiếp tục tồn tại trên khu rừng này nữa. “ Nhột ~~~ nhột ~~~, ực ~~~~!! Món khai vị đã thưởng thức xong, đã tới lúc vào món chính rồi đây.” Dùng chiếc lưỡi dính đầy nước bọt pha lẫn với máu xanh liếm liếm môi, “Phi Long” lộ ra vẻ phấn khích chuẩn bị đi thẳng vào trong hang động. “ ùa, Đó là ……” “Phi Long” đang bước đi đột nhiên ngưng bước, díu mày quay đầu nhìn chằm chằm vào phía xa, miệng lẩm bẩm nói nhỏ: “ Đang có một luồng khí cực kỳ đáng sợ đang di chuyển về hướng này với tốc độ cực nhanh. Nếu không lầm thì …..” “ Chính là thằng nhóc mà tên mặt thiện đã lựa chọn sao?? Rắc rối to rồi, với cái cơ thể hiện giờ, tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Bất cẩn quá, lẽ ra vừa cướp xong cái cơ thể này phải kềm nén khí trong cơ thể để tránh mặt tên mặt thiện, thế mà…” “ Phi Long” lộ ra vẻ khó coi. “ Không được, phải đánh nhanh rút gọn mới được, tranh thủ tên khốn đó còn chưa kịp tới đây, cướp lấy cái cơ thể hoàn hảo kia, sau đó nhanh chân bỏ trốn, ngay cả tên mặt thiện cũng đừng hòng tìm được hành tung của ta.” Không chút do dự chần chừ, nhanh chóng tung người lao thẳng vào trong hang động. ------ Trong lúc “Phi Long” đang lao thẳng xuống hang động để truy sát cả hai. Dương Kiệt và Dương Diễn tốn gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng đã đi được xuống dưới đáy hang động. “ Phì phò, phì phò ~~~!! Cuối cũng cũng đã đi hết cái cầu thang chết tiệt này rồi. Móa, sâu gì mà sâu thế không biết.” “ Nhìn kìa ~~!!” trong lúc Dương Kiệt đang không ngừng nguyền rủa cái cầu thang chết tiệt kia, đột nhiên nghe thấy tiếng nói đầy phấn khích của Dương Diễn vang lên. “ Hoàng Kim Nhân Thú Quả ~~~!!” Quay đầu lại nhìn về hướng Dương Diễn giơ tay chỉ dẫn, Dương Kiệt cũng phấn khích kêu thét lên khi phát hiện vật thể mà mình hằng ao ước nằm sừng sững trong một "căn phòng" nằm tuốt tận phía xa bên trong. Chỉ thấy một cây đại thụ toàn thân phát ra tia sáng bảy màu, có thể nhìn thấy chín trái quả hình dáng giống hệt như quả táo bằng vàng treo lơ lửng trên cành cây đại thụ đó, tựa như chín chiếc bóng đèn công suất cực đại, không ngừng nhấp nháy ánh sáng màu ánh kim thắp sáng cả hang động tối tăm dưới này. Tuy từ vị trí cả hai đang đứng đi tới "căn phòng" kia cũng gần cả cây số, nhưng với thị lực của một kẻ mạnh chân nguyên, hoàn toàn không làm khó được cả hai để có thể nhìn rõ từng chi tiết trên cây hoàng kim đó. “ Khoan đã ~~~!!” Nhìn thấy Dương Kiệt phấn khích định chạy thẳng về phía "căn phòng" để hái, Dương Diễn lập tức lên tiếng ngăn cản. “ Đúng, đúng, không nên hấp tấp vội vàng, chúng vẫn chưa chín muồi, nếu hái lúc này sẽ giảm đi chất lượng của nó.” Dương Kiệt nhanh chóng bình tĩnh lại, mang theo vẻ mặt thích thú ngắm nhìn chín trái Hoàng Kim Nhân Thú Quả trên cành cây ở phía xa, càng ngắm càng khoái, xuýt xoa khen ngợi không ngớt. ầm ~~~~~~~~~~~~~!!! “ Hahahaha, thì ra hai con chuột nhắt trốn ở nơi này, cuối cùng thì bổn tọa cũng đã tìm ra các ngươi rồi nhé ~~~~!!!” Trong lúc cả hai đang rảo nước ngắm nhìn chờ đợi Hoàng Kim Nhân Thú Quả chín muồi, đột nhiên cảm nhận thấy một luồng khí đáng sợ và giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên, cả hai giật mình hoảng hốt quay đầu lại nhìn về phía giọng nói vừa vang lên. “ Là, là, tên khốn Phi Long ~~~~~~~!!!” Vừa khó tin vừa bất ngờ khi phát hiện bóng dáng “quen thuộc “ với đôi cánh khổng lồ đặc chưng xuất hiện ngay trước mặt, Dương Kiệt và Dương Diễn đưa mắt nhìn nhau một cái, lộ ra vẻ khó hiểu. Tên khốn này chán sống hay sao mà còn dám vác mặt tới đây?? Cả hai vẫn chưa biết lúc này Phi Long không còn là Phi Long trước kia nữa. “ Thế nào? Mới cách nay không bao lâu cong đuôi bỏ chạy, giờ còn dám xuất hiện ngay trước mặt anh, bộ chán sống thật rồi hả?” Nhìn thấy Phi Long mang theo ánh mắt thèm khát nhìn chằm chằm vào Dương Diễn ở bên cạnh mình, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía cây hoàng kim ở phía xa, lộ ra vẻ mặt "thì ra là thế", Dương Kiệt miệng cười lạnh chế giễu nói. …… ……………….. Nhìn thấy Phi Long vẫn phất lờ lời nói của mình, ánh mắt chỉ dán chặt vào người Dương Diễn, Dương Kiệt tỏ ra phẫn nộ tột cùng. Mẹ kiếp, chỉ là một tên ngụy tông sư tầng thứ 6 quèn mà dám phất lờ anh mày sao? Được, lần này để bố mày trực tiếp dạy cho mày một bài học nhớ đời. Dương Kiệt vừa thăng cấp thành chân nguyên tầng thứ 7, cộng thêm đai lưng biến hình và Giới Vương Quyền X5, tuyệt đối có thể đánh đối phương tới nỗi ba mẹ cũng không nhận ra. Cảm nhận khí thế trong người đối phương, vẫn dậm chân tại chỗ không chút thay đổi gì cả. Cũng không biết là đầu hắn có bị cái gì kẹp qua không mà dám đâm đầu vào chỗ chết thế này. “ Biến hình ~~~~~~~~~~~!!!” “ Xin hân hạnh được giới thiệu với quý vị, siêu nhân bịt mặt, Phì Lũ Mango Đại Nhân giáng lâm ~~~~~~~!!!” Dương Kiệt nhanh chóng biến hình thành siêu nhân bịt mặt, không ngừng tạo ra những tư thế “ khó đỡ” trước mặt mọi người, để chứng tỏ sự tồn tại của mình. “Phi Long” thu lại ánh mắt của mình, mang theo vẻ mặt cười mà không giống cười nhìn về phía Dương Kiệt: “ Hừ, trò trẻ con.” “ AAAA, Mi dám coi thường ta, ta sẽ đập cho mi một trận thành đầu heo để xoa dịu cho sự tổn thương tâm hồn mà ta phải hứng chịu, Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp, chết này ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” Nhìn thấy tên phế vật dám coi thường mình, tuyệt đối không thể nhịn nổi, Dương Kiệt tung người lên không trung, cây chùy trái xoài vẫy múa trên đỉnh đầu rồi bổ mạnh xuống, hằng chục hằng trăm quả chùy khí hình trái xoài bổ ra, bắn thẳng về phía mục tiêu ở phía dưới. Đối diện những quả chùy khí chi chít đang bắn tới, “Phi Long” vẫn tỏ vẻ dửng dưng, thậm chí trên môi đã lộ ra nụ cười chế giễu. Chỉ thấy tay phải của hắn giơ ra phía trước, tạo thành chưởng ấn thẳng về phía những quả chùy khí ở trước mặt. Uỳnh ~~~~ uỳnh ~~~~ uỳnh ~~~~~~~~~~!! Những quả chùy khí đang bay giữa chừng đột nhiên bị vỡ tan trong không khí, Dương Kiệt giật mình hoảng hốt, cảm nhận thấy một cơn gió lốc có uy lực không thua kém gì so với một chiêu tuyệt học Huyền Giới cao cấp ập thẳng tới trước mặt. “ Không, không thể nào ~~~~~~~!!” “ Chiêu xuất thành kỹ ~~!! Cẩn thận, đối phương đã là một tông sư chân chính ~~~~~!!” Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~!!! Hứng trọn cơn gió lốc vô hình vào người, Dương Kiệt trực tiếp bị đánh bay ra xa. Vì sao?? Vì sao mỗi lần thăng cấp xong tưởng rằng mình đã thiên hạ vô địch, dễ dàng hành hạ kẻ thù, ai ngờ mới tưởng gặp phải kèo thơm, thế mà còn chưa kịp bùng nổ, đã bị đối phương đánh cho ba mẹ cũng không nhận ra ~~~!! Thiên Đạo, tác giả, chẳng lẽ hai người hận tôi tới mức độ đó sao?? Dương Kiệt đau lòng vô cùng, có chút muốn đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi. Bị đánh đau chỉ là chuyện rõ, quan trọng nhất là nỗi đau tâm hồn, không gì có thể diễn tả được. “ Ngươi không phải Phi Long??!!” Dương Diễn díu mày nhìn chằm chằm vào “ Phi Long’ ở trước mặt, vô cùng khẳng định nói. Một khi đã bỏ lỡ cơ hội trở thành tông sư chân chính, cho dù sau này có cố gắng tới cỡ nào, cũng không thể trở thành một tông sư chân chính được, mãi mãi chỉ có thể là một ngụy tông sư mà thôi. Đó là quy luật bất biến ở đại lục Huyền Thiên này, từ xưa tới giờ chưa ai có thể phá bỏ lời nguyền đó được. Nên vô cùng hiển nhiên người đang đứng trước mặt tuyệt đối không phải là “ Phi Long”. Có người phá được lời nguyền đó hay không thì không biết, nhưng tuyệt đối không phải tên Phi Long trước kia có thể làm được điều đó. “ Chính xác, nhưng không có thưởng!! à không đúng, có một phần thưởng đặc biệt dành riêng cho ngươi mới đúng, khà khà khà ~~~~!!” Càng ngắm nhìn cơ thể của Dương Diễn càng cảm thấy phấn khích và thích thú, nhưng trước hết, phải đánh cho đối phương không còn sức phản kháng trước đã, tới lúc đó cái cơ thể hoàn mỹ đó sẽ thuộc về mình. “ Võ hồn hiện ~~~~~!!” Băng Kỳ Lân xuất hiện ngay đỉnh đầu Dương Diễn, sau đó nhanh chóng nhập vào cơ thể của hắn, thực lực lập tức gia tăng lên thành một ngụy tông sư tầng thứ 9. Nhưng với thực lực đó, đối diện với một tông sư chân chính tầng thứ 6, tuyệt đối không phải đối thủ. Nhưng tuyệt đối không thể khoang tay chờ chết, chỉ còn cách liều mình chiến đấu mà thôi. “ Tốt, tốt, đó là của ta, tất cả đều thuộc về ta ~~~~!!!” Nhìn thấy võ hồn cấp 9 của đối phương, “ Phi Long” cười lên một cách điên cuồng, ánh mắt đầy thèm khát rực sáng liên hồi, tay tạo thành chưởng từ trên vỗ mạnh xuống. Một bàn tay khí màu đỏ tím mang đầy tà khí xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của Dương Diễn, tựa như quả núi khổng lồ đè thẳng xuống mục tiêu ở phía dưới. “ Hàn Băng Kiếm Pháp, kiếm khí liên hoàn, chém ~~~~~~~~~~~!!” Kỳ Lân kiếm từ dưới quét lên thành đường vòng cung, vô số đường kiếm khí sắc nhọn chém thẳng vào bàn tay khí đang ập xuống trên đỉnh đầu. Uỳnh ~~~~ uỳnh ~~~~~~~~~~ uỳnh ~~~~~~~~~~…….!! Những luồng kiếm khí chém ra chỉ khẽ chạm nhẹ lên bề mặt bàn tay khí, lập tức bị vỡ tan trong không khí, thậm chí không thể khiến bàn tay khí đó chững lại được giây phút nào cả, và nó cứ thế chụp thẳng xuống với tốc độ và uy lực kinh hoàng. Tông sư chân chính, một cử chỉ, một đòn đánh tầm thưởng đều có uy lực tương đương với tuyệt học Huyền Giới cao cấp, “Phi Long” chỉ khẽ vẫy tay vỗ mạnh xuống, thậm chí không phải là một tuyệt học thần thông gì cả, thế mà ngay cả Hàn Băng Kiếm Pháp của Dương Diễn cũng phải chịu thua. “ Không hay ~~~!! Tuyệt học thần thông, Băng Lân Hàn Sương Thức, Phong ~~~~~~~~~~~!!!” Võ hồn Băng Kỳ Lân xuất hiện ngay trên đỉnh đầu, nó ngẩng cao đầu mở to miệng ra gào lớn một tiếng, sương khí màu xanh lam từ trong miệng phun bắn ra, không chỉ bàn tay khí, ngay cả “Phi Long” ở phía xa cũng bị dính đòn, toàn thân bao phủ bởi lớp sương khí giá lạnh. “ Trảm ~~~~~~~~~~~~~!!!” Nhìn thấy bàn tay khí bị đóng băng ngưng hẳn trên không trung, vô cùng quả quyết vung Kỳ Lân Kiếm chém thẳng về phía đó. Crack ~~~ crack ~~~ crack ~~~~~~~!! Bàn tay khí bị đóng băng lập tức bị chém vỡ tan thành hàng trăm hàng ngàn mảnh rơi rải xuống mặt đất, hình thành vô số vũng nước lạnh ngắt, sau đó nhanh chóng bị mặt đất hấp thụ hết vào trong, tựa như chưa từng xuất hiện qua vậy. “ Khá lắm, mặt ……” crack ~~~ crack ~~~ crack ~~~~~~~~~!! “ Không hay, tránh ra mau ~~~~~!!!” Dương Kiệt từ dưới đất bò dậy còn chưa kịp vui mừng lên tiếng khen ngợi, lập tức biến sắc khi phát hiện cơ thể khổng lồ của “Phi Long” sau khi bị đóng băng, bề mặt nhanh chóng xuất hiện vô số vết nứt chi chít, chỉ trong nháy mắt vỡ tung ra, hình thành trận mưa băng phiến bắn thẳng về phía cả hai.