Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 154 : Phong Ấn Bị Phá

“ Tôi có thể phá vỡ phong ấn cho ngài, nhưng ngài phải hứa với thiên đạo rằng tuyệt đối không được làm hại tới tôi, ngoài ra còn phải thực hiện những lời cam kết như ngài vừa hứa với tôi, được chứ!!” Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, dưới sự kỳ vọng tột cùng cùa “ sơn thần”, Phi Long cắn cắn răng nói ra quyết định và yêu cầu của mình. “ Hahaha, tưởng gì, chuyện đó dễ ẹc, bổn tọa hứa với ngươi.” Giọng nói đầy phấn khích của “ sơn thần” vang lên, sắp được thoát thân thả tự do sau biết bao năm bị giam cầm, tất nhiên là không thể thản nhiên được rồi. “ Thiên đạo chứng giám, nếu như Phi Long phá vỡ phong ấn thả bổn tọa ra ngoài, bổn tọa hứa sẽ không làm hại tới người hắn, thậm chí giúp hắn trảm sát kẻ thù, thống lĩnh khu rừng Nhân Thú này.” Không chút do dự suy nghĩ, “sơn thần” lập tức buông ra lời huyết thệ của mình. Đùng đoàng ~~~~~~~!! Sấm chớp không ngừng giáng thẳng xuống trước mặt quả núi trọc trời với ngụ ý cảnh cáo, nhưng cũng nhanh chóng tan biến đi mất, tựa như chưa từng xuất hiện qua vậy. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Phi Long thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩa là Thiên Đạo đã chấp nhận lời hứa của đối phương, không cần phải lo sợ đối phương nuốt lời nữa. “ Giờ tôi phải làm gì để phá vỡ phong ấn thả ngài ra đây??” “ Đơn giản, cực kỳ đơn giản, ngươi có nhìn thấy những hình vẽ hoa văn khảm trên thân núi không? Chỉ cần ngươi dùng hết toàn bộ sức lực trong người đánh thẳng vào đó, đánh tan những hình vẽ phong văn đó, bổn tọa lập tức có thể thoát ra khỏi quả núi này.” Giọng nói đầy kỳ vọng hớn hải của Sơn Thần vang lên, chỉ dạy Phi Long cách phá vỡ phong ấn. “ Chỉ đơn giản thế thôi sao?” “ Đúng, đúng, cực kỳ đơn giản đúng không nè? Mau, mau đánh vỡ phong ấn thả bổn tọa ra đi.” “ Được ~~~~~~~!!” Phi Long lập tức dốc hết toàn bộ chân nguyên trong cơ thể, dồn hết toàn bộ sức lực vào một đòn đánh, ấn thẳng về phía những hình vẻ hoa văn khảm đầy trên bề mặt quả núi. Đùng đoàng, Đùng đoàng, Đùng đoàng ~~~~~~~~~~~!! Dưới ánh mắt kinh ngạc khó tin của Phi Long, đòn đánh đầy uy lực của mình va đập và bề mặt hoa văn, chỉ phát ra những tiếng động như sấm nổ, nhưng rốt cuộc chỉ là động tĩnh lớn mà không làm được tích sự gì cả, thậm chí không thể ở trên bề mặt hoa văn bị trầy xước nữa là. “ Không, không thể nào ~~~~!!” “ Phế vật, vô dụng, chỉ mỗi việc đơn giản thế mà cũng làm không xong. Bổn tọa cũng không hiểu sao ngươi có thể sống lâu và cai trị một khu vực rộng lớn ở cái khu rừng này nữa, hừ hừ.” Nhìn thấy Phi Long chẳng làm nên cơm cháo gì, Sơn Thần phẫn nộ gào thét thẳng vào mặt hắn, xem ra hắn đã quá nôn nóng để được tự do rồi. Mặc dù không hài lòng với lời gào thét của đối phương. Nhưng lúc này đang trông dựa vào đối phương, nên Phi Long đành cắn răng nuốt trôi vào cổ họng chứ biết sao bây giờ. Đùng đoàng ~~~ đùng đoàng ~~~~………..!! Phì phò ~~~ phì phò ~~~~~…..!! Dốc sức ra đòn hết nửa khắc giờ, Phi Long mệt tới nỗi suýt chút thở không ra hơi, chỉ có thể để lại vài vết nứt nhỏ trên bề mặt hình vẽ hoa văn, quả thật không đơn giản chút nào. Sơn Thần tỏ ra vô cùng không hài lòng đối với một tên phế vật như Phi Long, miệng không ngừng buông ra những lời chửi hét cay độc, hoàn toàn không nghĩ rằng nếu như chọc giận Phi Long, hắn hoàn toàn có thể quay đầu bỏ đi, không tiếp tục phá vỡ phong ấn giải cứu cho mình nữa. Chỉ là lúc này hắn đã quá khát khao được tự do, gần như mất hết sự bình tĩnh và lý trí của mình, không ngừng hối thúc Phi Long tiếp tục tấn công vào bề mặt quả núi. Đùng đùng đùng …. ~~~~~~~~~~~~~!! Lại tốn thêm hai khắc giờ, dưới sự tấn công không ngừng nghỉ của Phi Long, cuối cùng thì lớp hoa văn khảm trên bề mặt quả núi đã chịu đựng không nổi bị đánh tan ra hết. Quả núi trấn áp Sơn Thần đột nhiên run chuyển dữ dội, đá bụi từ thân núi không ngừng rơi rãi xuống đất kèm theo tiếng gào thét cười lớn một cách điên cuồng của Sơn Thần vang lên chấn động cả khu vực rộng lớn. “ Hhahahahaha ~~~~~~~!! Một ngàn năm rồi, một ngàn năm rồi. Cuối cùng thì bổn tọa cũng có thể thoát khỏi quả núi trời đánh này, bổn tọa đã được tự do rồi, tự do rồi ~~~~hahahaha ~~~~~~~~~~~~!” Lúc này Phi Long đã mệt tới nỗi nằm ngã người trên mặt đất, dưới ánh mắt kinh ngạc hoảng hốt của hắn, chỉ thấy quả núi khổng lồ trọc trời tựa như bị xẻ đôi ra ngã sang hai bên, một bóng đen từ khe rãnh bị xẻ đôi phóng thích lên không trung, trời đất lập tức tối sầm lại, tựa như ngày tận thế giáng lâm vậy. Đối với Nhân Thú trong khu rừng, việc chiếc bóng đen này xuất hiện, tuyệt đối có thể xem như là ngày tận thế rồi. Sơn Thần này thật chất chẳng phải Sơn Thần quỷ quái gì cả, hắn chính là một phần ý chí tối cao của khu rừng này. Chỉ là hắn đại diện cho mặt tà ác của ý chí tối cao. Khi một khu rừng Nhân Thú hình thành, Ý Chí Tối Cao sẽ lập tức được chia tách ra làm hai phần, mặt thiện và mặt tà ác. Hai bên sẽ xảy ra cuộc đụng độ giao chiến khốc liệt với nhau, bên chiến thắng cuối cùng sẽ trở thành chủ nhân đích thực nắm giữ quyền cai trị khu rừng. Do là một phần được chia tách ra, nên phần chiến thắng không thể ra tay trảm sát đối phương, mà chỉ có thể phong ấn ở một nơi bí mật nào đó trong khu rừng. Và Phi Long không biết xui xẻo hay may mắn đã tìm tới nơi này xây dựng lâu đài ngay đúng nơi phong ấn của mặt gian tà ý chí tối cao, sau một thời gian tiếp xúc, cả hai đã thường xuyên tiến hành giao dịch với nhau bằng việc hiến tế cho hắn. Vật hiến tế sẽ được hắn dùng để phục hồi thực lực của mình, hòng phá hủy phong ấn thoát ra ngoài. Trong khu rừng Nhân Thú nếu như mặt thiện của ý chí tối cao giành phần chiến thắng còn đỡ. Sẽ có những quy luật và che chở cho các Nhân Thú sống trong khu rừng này, để họ có được cuộc sống không chém giết, sống đùm bọc hòa thuận lẫn nhau. Nhưng nếu như mặt gian tà chiến thắng, những Nhân Thú trong khu rừng sẽ bị áp đặt quy định đẫm máu tàn sát lẫn nhau để mua vui cho hắn, chỉ có kẻ tàn độc hiểm ác mạnh mẽ nhất mới có quyền sống sót trong khu rừng Nhân Thú do mặt gian tà thống trị, thậm chí lâu lâu còn thả Nhân Thú trong khu rừng ra thế giới bên ngoài để bắt sống loài người về làm vật hiến tế cho hắn nữa kìa. Và Phi Long hoàn toàn không biết rõ về thân phận của vị Sơn Thần mà mình vẫn hằng lầm tưởng. Tưởng rằng chỉ là một vị đại năng gian tà nào đó bị phong ấn trong này, ngu xuẩn thả hắn ra, thậm chí phải trả giá bằng mạng sống của mình. Còn lời huyết thệ với Thiên Đạo?? mặt gian tà của ý chí tối cao chỉ có thể hố hố mà thôi. Bố mày một trong hai chủ nhân của khu rừng này, Thiên Đạo muốn bước vào khu rừng này ra tay với bố mày, còn phải xem xem bố mày với tên kẻ thù không đội trời chung kia có đồng ý hay không đã. Nhà của bố mày bộ tưởng muốn vào thì vào, muốn ra thì ra sao? Còn định vào đây ra tay với bố mày, nằm mơ đi cưng. Lúc nãy chẳng qua chỉ là lén lén dùng thần lực của mình mở ra một khe hở để thiên đạo đi vào chứng giám cho lời huyết thệ, chỉ là chiêu trò để lừa tên ngu xuẩn kia mà thôi. Tất nhiên, nếu như hắn dám bước chân ra khỏi khu rừng này, Thiên Đạo tuyệt đối đánh cho hắn tan tành mây khói, chết không thể luân hồi cho mà xem. “ Phi Long ~~~~~~~~~~~~~~!!” Sau một hồi gào thét đầy phấn khích để trút bỏ hết mọi oán ức khi bị phong ấn gần cả ngàn năm của mình, bóng đen đó đột nhiên quét ánh mắt đầy tà ác về phía Phi Long đang nằm kiệt sức trên mặt đất, cười lạnh gọi tên hắn. “ Thưa, thưa, thưa đại, đại nhân …” Khi nhìn rõ bộ mặt của Sơn Thần, trong lòng Phi Long lập tức cảm thấy thấp thỏm không yên, hoảng hốt tột cùng, ngay cả câu nói cũng bị đứt quãng liên tục. Chỉ là hắn vẫn tự tin tuyệt đối là sinh mạng của bản thân không bị đe dọa vì đối phương đã buông ra lời huyết thệ lúc này, cùng lắm chắc chỉ bị hành hạ tới nỗi thân tàn ma dại là cùng. Nhưng còn đỡ hơn phải chết, không phải sao? Hắn hoàn toàn không biết rằng huyết thệ đối với đối phương, chỉ là một trò cười mà thôi. “ Bổn tọa phải nói lời cảm tạ đối với ngươi vì đã giúp bổn tọa được tự do như ngày hôm nay.” “ Không có chi, chỉ cần ngài …..” “ Thay vì chỉ nói lời cảm tạ, bổn tọa quyết định ban tặng cho ngươi vinh dự được trở thành một phần cơ thể của bổn tọa. Thế nào? Nghe xong có cảm thấy hấp dẫn không, có cảm thấy phấn khích không? Hahaha ~~~~~~~~!!” Nghe xong câu nói đầy “ ngụ ý” của “Sơn Thần”, Phi Long không kềm được biến sắc, miệng hét lớn: “ Ngài, ngài định làm gì tôi thế hả? Chẳng, chẳng phải ngài đã hứa, hứa với Thiên Đạo là sẽ không làm hại tới tôi sao? Ngài dám nuốt lời sao??!!” “ Hahaha, nuốt lời?? không, không, hình như ngươi hiểu sai ý của bổn tọa rồi. Đúng như lời hứa đã từng hứa với thiên đạo, bổn tọa sẽ không làm hai tới người ngươi gì cả, bổn tọa chỉ trực tiếp nuốt chửng linh hồn của ngươi, sau đó chiếm lấy thể xác, như thế không làm trái lời hứa với thiên đạo chứ nhỉ? Sau khi sử dụng thể xác của ngươi, bổn tọa sẽ giúp ngươi trảm sát kẻ thù, sau đó thống lĩnh toàn bộ khu rừng này. Chẳng phải tất cả những thứ đó điều làm đúng theo yêu cầu của ngươi sao? Thế nào? Bổn Tọa là người giữ lời đúng không? Cho nên, hahaha, linh hồn của ngươi hãy ngoan ngoãn biến thành món điểm tâm khoái khẩu của bổn tọa đi ~~~~!!” “ Vả lại, cho dù bổn tọa nuốt lời, đố tên thiên đạo làm gì được bổn tọa trong khu rừng này đấy ~~~~!!” Trước khi lao thẳng về phía Phi Long, trong lòng Ý Chí Tối Cao cười lạnh nghĩ. Dưới ánh mắt đầy kinh hãi, chết chóc và tuyệt vọng của Phi Long, chỉ thấy bóng đen đó trực tiếp từ trên không trung tựa như một vệt sáng bắn thẳng vào vầng trán của Phi Long, thậm chí không cho hắn có cơ hội phản kháng nữa. Mà có muốn phản kháng cũng bằng thừa vì lúc này chân nguyên trong người hắn đã cạn sạch sau khi liên tục tung đòn tấn công vào bề mặt hoa văn khảm trên quả núi, lúc này thậm chí còn yếu ớt hơn một tên luyện thể tầng thứ 10 nữa là. Hắn đã quá tin tưởng vào lời huyết thệ, cho rằng đối phương chắc chắn sẽ giữ lời không làm hại được gì tới mình, nên mới tính toán sai lầm, và một khi đã phạm sai lầm nghiêm trọng, sẽ phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình đấy. “ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!” Chỉ thấy Phi Long hai tay ôm đầu, miệng gào thét đầy đau khổ lăn lộn trên mặt đất. Mặt gian tà của ý chí tối cao nhanh chóng tìm tới thức hải của Phi Long, cái miệng đầy răng hàm ghê rợn còn hơn cả hàm cá mập mở to ra, nuốt trọn quả cầu phát sáng chính là linh hồn của tên Phi Long đang không ngừng vùng vẫy bỏ trốn. Nhưng tất cả chỉ là tiếng gào thét đầy tuyệt vọng của con thiên nga trước khi vào nồi canh tiết mà thôi. Rột ~~ rột ~~~ rột ~~~~……!! Tiếng nhai ngấu nghiến vang lên liên miên không dứt trong thức hải của Phi Long, chưa đầy nửa khắc giờ, linh hồn của Phi Long đã bị Ý Chí Tối Cao tiêu hóa mất tiêu rồi. Bắt đầu từ bây giờ, trên thế gian này không còn một nhân thú tên là Phi Long nữa, mà là một ý chí tối cao gian tà sở hữu cơ thể của Phi Long mà thôi. “ Hahahaha ~~~~~~~!!!” Chỉ thấy “Phi Long” nãy giờ vẫn không ngừng ôm đầu lăn lộn gào thét đột nhiên dừng lại, đôi mắt đầy tà khí từ từ mở to ra, từ dưới mặt đất đứng bật dậy, ngẩng đầu lên trời cười một cách điên cuồng. “ Hơi đáng tiếc một chút, cái cơ thể yếu đuối này ít nhiều giới hạn thực lực của bổn tọa. Nhưng không sao, chỉ là sử dụng tạm thời mà thôi. Vì sắp tới mình sẽ sở hữu một thân thể hoàn hảo hơn rất nhiều, hahaha ~~~~~~~~!!” Khẽ làm ra vài động tác tung đòn, miệng không ngừng buông ra những lời chê cười với cái cơ thể của mình, nhưng trong đôi mắt lóe qua tia sáng đầy phấn khích, khẽ dùng thần thức của mình cảm nhận một thứ gì đó, phấn khích tung người lên không trung, tựa như một tia chớp lao thẳng về phía trước. Ý Chí Tối Cao đã phát hiện ra vị trí của mục tiêu quan trọng của mình rồi đấy. “ Hahahaha, thân thể hoàn hảo kia, hãy đợi đấy, bổn tọa tới đây ~~~~~~~~~~!!!”