Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 124 : Dương Diễn ra tay

Bầu không khí đột nhiên trở nên lặng im tới mức đáng sợ. Hạ Cơ đưa mắt liếc nhìn về phía cái hố khổng lồ, lại quay sang Dương Diễn hỏi: “ Con, con heo mập đó bị té chết rồi sao?” Dương Diễn chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp bước tới gần cái hố khổng lồ để quan sát. Hạ Cơ nhanh chóng đi theo phía sau và đứng song song với hắn ở gần miệng hố. “ Á ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!’ Hạ Cơ giật mình kêu thét lên khi đột nhiên phát hiện một cánh tay từ dưới hố thò lên. “ Mặt đá, kéo, kéo lên với ~~~!!” Giọng nói quen thuộc của Dương Kiệt vang lên, cả hai mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Dương Diễn giơ tay ra nắm chặt lấy cánh tay thò lên của Dương Kiệt, dùng sức nhấc mạnh một cái, cả cơ thể khổng lồ nặng trên hai trăm kg của anh ta dễ dàng bị kéo ra khỏi cái hố sâu, rơi ngã xuống ngay bên cạnh hai người. “ Mẹ kiếp, tưởng té ngã xương sống luôn rồi chứ. Lần sau thi triễn chiêu này phải tìm phương pháp đáp cánh an toàn mới được.” Dương Kiệt lúc này tóc tai bù xù, toàn thân dính đầy bụi bặm, hít thở dồn dập. Tác dụng phụ của việc dám kích hoạt X5 đây mà. “ Mặt đá, sao hai người…..” crack ~~~ crack ~~ crack ~~~~!! Trong lúc Dương Kiệt định lên tiếng hỏi vì sao Dương Diễn lại đi chung với Hạ Cơ mà không phải phía bên Thánh Hỏa Tông, dưới hố đột nhiên vang lên những tiếng lắc cắc đáng sợ, tựa như xương khớp bị bẻ gãy vậy. “ Đó là ~~~!!” Cả ba nhanh chóng đưa mắt nhìn xuống dưới hố sâu, Dương Kiệt giật mình hoảng hốt khi phát hiện xác vụn vỡ của đám con rối ở dưới hố đang liền nối lại với tốc độ cực nhanh. Chỉ trong nháy mắt đã trở lại hình dạng ban đầu, tựa như chưa từng bị vỡ vụn qua vậy. “ Chẳng lẽ chúng bất tử như Hắc Cang Nham Thạch??” Dương Kiệt lập tức lộ ra vẻ mặt cảnh giác, Huyền Thiết Chùy xuất hiện trong tay, sẵn sàng tư thế chiến đấu. Thế nhưng chờ mãi vẫn không thấy đám con rối đó lao tới tấn công anh ta nữa, chúng chỉ tựa như những bức tượng vô tri đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích gì cả. Nhìn thấy Dương Kiệt như tên nhà quê mới vào tỉnh, Hạ Cơ tất nhiên là không bỏ lỡ cơ hội chế giễu rồi, cười nói: “ Đồ ngốc, bộ không có đọc nhật ký ghi chép trước khi đi vào bí cảnh à? Những con rối này sau khi bị đánh bại, sẽ không tiếp tục tấn công người thử thách nữa, có thể mà cũng không nắm rõ, không biết sao ngươi có thể sống tới thời điểm này nữa.” Dương Kiệt bị Hạ Cơ chê cười tới nỗi mặt đỏ tía tai nhưng không thể phản bác gì cả. Quả thật, khi được phát cuốn nhật ký ghi chép do các vị tiền bối để lại, Dương Kiệt cho rằng những thứ trong đó chẳng giúp ích được gì mình cả, lại cảm thấy phiền phức nên quăng thẳng vào nhẫn càn khôn mà không đọc qua lần nào cả. Không ngờ hôm nay lại trở thành cơ hội để đối phương chế giễu, quả thật mất mặt quá đi. Nhưng với các mặt dày của Dương Kiệt, nhanh chóng được phất lờ đi, hùng hổ nói: “ Xì, ba cái nhật ký ghi chép gì đó đọc chỉ tổ phiền phức, một kẻ mạnh thực thụ như ta có đường đi riêng của ta, ai lại đi theo con đường đã được biết trước sẵn chứ? Cái đó chỉ dành cho những kẻ yếu đuối mà thôi.” Hạ Cơ vẫn mang theo nụ cười chế giễu phóng về phía Dương Kiệt, chẳng qua chỉ là lời biện hộ cho sự ngu xuẩn của mình mà. Còn trong đôi mắt của Dương Diễn lóe qua tia sáng dị thường, dường như trong lòng tỏ ra đồng ý với lời nói của Dương Kiệt thì phải. Crack ~~~ crack ~~~ crack ~~~…………!! Đám con rối đứng yên như bức tượng vô tri được một hồi, đột nhiên di chuyển trở lại, trực tiếp lao thẳng về phía cả ba với tư thế chiến đấu. “ Này, này cô nương kia, không phải cô nói là tôi đã vượt qua thử thách rồi, chúng không tấn công tôi nữa sao??” Dương Kiệt giật mình nhảy cẫng lên vì quá bất ngờ, lên tiếng chất vấn Hạ Cơ. “ Ngươi xong rồi, còn bọn ta chưa.” Giọng nói lạnh lùng của Dương Diễn vang lên, tay phải nắm chặt cán kiếm, rút mạnh ra khỏi bao, không chút do dự lao thẳng về phía đám con rối đang hùng hổ lao tới. “ Băng Phong Thiên Địa ~~~~~!!” Nhiệt độ trong đại sảnh lập tức giảm xuống với tốc độ chóng mặt, chỉ trong tích tắc đã âm tới cả trăm độ, ngay cả Dương Kiệt và Hạ Cơ đứng ở phía sau không nằm trong phạm vi đòn tấn công của Dương Diễn cũng không kềm được run người vì cái rét lạnh đáng sợ đó. “ Phong ~~~~~~~~~~!!” Dương Diễn lạnh lạnh hét lớn một tiếng, hai tay nắm chặt cán kiếm theo tư thế thái sơn áp đỉnh chẻ mạnh xuống, động tác như đang chỉ huy những mảnh hàn băng đã bao vây chặt mười mấy con rối vô tri vẫn không ngừng lao về phía hắn. Vô số mảnh hàn băng nhanh chóng tụ tập lại hình thành một tảng băng khổng lồ chụp thẳng xuống đầu của đám con rối. Chỉ trong nháy mắt cả chục con rối đã bị đóng băng hoàn toàn, không thể nhúc nhích được nữa. “ Hàn Băng Kiếm Pháp, Kiếm Khí Liên Hoàn, trảm ~~~~~~~~~!!” kiếm khí gần như biến thành thực thế tựa như hàng trăm, hàng ngàn mũi tên xé gió cắm thẳng về phía đám con rối đã bị đóng băng. Uỳnh ~~~ uỳnh ~~~~ uỳnh ~~~~~~~!! Crack ~~~ crack ~~~~ crack ~~~~…………….!! Cơ thể đang bị đóng băng của chúng chỉ khẽ chạm nhẹ vào những mũi kiếm khí lập tức bị vỡ tan thành nhiều mảnh, nằm rải rác đầy trên mặt đất. Crack ~~~ crack ~~~~ crack ~~~~…………….!! Đợi tới khi Dương Diễn tra kiếm vào bao, đám con rối cũng đã nhanh chóng phục hồi lại như ban đầu, nhưng chúng lại tiếp tục đứng yên như bức tượng, không tiếp tục lao tới tấn công hắn nữa. Xem ra cuộc thử thách thực lực của Dương Diễn đã kết thúc rồi nhỉ. “ Mẹ kiếp, mặt đá càng ngày càng đáng sợ, thực lực của hắn hiện giờ có thể sánh ngang với mình khi kích hoạt X4 chứ chả chơi, cộng thêm việc hắn chưa kích hoạt võ hồn nữa, quả thật đáng sợ.” Dương Kiệt cảm thấy có chút chột dạ khi đối diện với thực lực đáng sợ của Dương Diễn thể hiện ra lúc này. Nhưng nhanh chóng bị phất lờ đi. Thì đã sao nào, bố mày mà kích hoạt Huyền Vũ Hộ Thể, cho dù mặt đá có mạnh cỡ nào, không phá vỡ được phòng thủ của mình, cũng lắm chỉ là bất phân thắng bại thôi chứ có thắng được mình đâu mà phải xoắn. Dương Kiệt tỏ ra vô cùng tự tin vào sức phòng thủ của bản thân. Cũng phải thôi, bản thân là chân nguyên tầng thứ 3, ăn xong Càn Khôn Trúc Thể Quả tăng thêm 3 cấp phòng thủ, tương đương với một kẻ mạnh chân nguyên tầng thứ 6, kích hoạt luôn võ hồn cấp 4 tăng thêm 4 cấp nữa, nghĩa là trong cảnh giới Chân Nguyên không ai có thể phá vỡ được phòng thủ của mình, trừ khi đối phương là một tông sư thì còn may ra. Đó là chưa tính tới tuyệt học “ Phì Lũ Mỡ Bụng Hộ Thể” có thể phá đòn tấn công của một đối thủ mạnh hơn mình một cấp nữa là. Dương Diễn cũng chỉ là một chân nguyên tầng thứ 3 như mình, cho dù sở hữu võ hồn cấp 7, cấp 8, cũng chỉ là chuyện nhỏ. Muốn đánh bại mình, ít nhất hắn phải có võ hồn cấp 9, nhưng có thể sao? Nhìn thấy người trong mộng đại phát thần uy, đôi mắt của Hạ Cơ đã biến thành trái tim từ hồi nào, đồng thời không quên quay sang Dương Kiệt chế giễu: “ Thấy gì chưa? Dương sư huynh chỉ cần hai chiêu đã có thể đánh bại lũ con rối kia. Đâu như ai kia, nhảy lên nhảy xuống múa mây đủ thứ mới giải quyết được lũ con rối phế vật kia, quả thật không cùng đẳng cấp mà.” Mất mặt ~! Bị một phụ nữ mang ra so sánh với một tên đàn ông khác, cho dù Dương Kiệt chẳng có chút tình cảm gì với Hạ Cơ, nhưng cũng tuyệt đối không thể chấp nhận được. Đó là tâm lý của tất cả đàn ông trên đời này thôi. “ Hừ hừ, chẳng qua lúc nãy ta muốn vui đùa khởi động một chút mà thôi, chứ với lũ ro bot phế vật đó, chỉ một cú đè chứ mấy.” Dương Kiệt tỏ vẻ không phục lên tiếng phản biện, tỏ vẻ “ cô không biết gì cả, anh đây không chấp làm gì”. Nhìn thấy Hạ Cơ vẫn mang theo ánh mắt nụ cười khinh thường chế giễu phóng về phía mình, lỗ mũi của Dương Kiệt tựa như đang phun khí nóng ra vì phẫn nộ, hùng hổ nói: “ Nên nhớ rằng mặt đá cũng từng bị ta đánh cho trọng thương trên lôi đài, lúc đó hắn là tiên thiên tầng thứ 10, còn ta mới chỉ là một tiên thiên tầng thứ 9 thôi,cho nên thực lực giữa ta và hắn có thể nói là ngang ngửa nhau, hắn làm được thì ta cũng làm được.” Tên khốn mặt dày hoàn toàn phất lờ việc lúc trên lôi đài hắn đã kích hoạt giới vương quyền X3, thậm chí X 4, còn Dương Diễn chỉ chiến đấu ở trạng thái bình thường. Ngoài ra, lúc đó Dương Diễn có thi triễn hết thực lực của mình ra giao chiến hay không còn là một dấu hỏi nữa là. Nhìn thấy Hạ Cơ mang theo vẻ mặt “ tin ngươi mới là lạ á”. Dương Kiệt quay sang Dương Diễn quát: “ Mặt đá, nói cho gấu của ngươi biết có đúng như vậy không?” Dương Diễn với vẻ mặt lạnh lùng khẽ ngật đầu một cái, thừa nhận lời nói của Dương Kiệt là sự thật. Đối với Dương Diễn, cho dù lúc đó đã tung hết thực lực hay chưa, nhưng bị đánh trọng thương là bị đánh trọng thương, không có gì không dám thừa nhận cả. Vả lại, thực lực của Dương Kiệt đã được Dương Diễn nhìn nhận, nếu không thì đâu có rảnh đâu ở đây lảm nhảm với hắn nữa. Hạ Cơ lộ ra vẻ bất ngờ, không ngờ con heo mập này có thể đánh Dương sư huynh trọng thương, phải đánh giá lại thực lực của hắn mới được. Nhìn thấy Hạ Cơ mang theo vẻ mặt bất ngờ trước “thực lực đáng sợ” của mình, Dương Kiệt mang theo nụ cười khoái trí dùng tay vuốt vuốt tóc mình, lộ ra vẻ “ hãy mau mau khen gợi ta đi chứ”. Mặc dù có chút thay đổi quan điểm về Dương Kiệt, nhưng vẻ mặt đắc chí của anh ta lúc này thực không thể ưa nổi. Hạ Cơ chỉ hừ mạnh một tiếng không thèm quan tâm tới anh ta nữa. “ Đi thôi.” Giải quyết xong mọi chuyện. Không muốn tốn thêm thời gian nữa, việc quan trọng là đi sâu vào trong để xem có tìm được manh mối nào về tam đại môn phái hoặc người của Huyết Ma Đạo. Lạnh lạnh thót ra một câu, sau đó trực tiếp quay người đi thẳng về phía chin cánh cửa chia tách ra ở tận cùng đại sảnh. Hạ Cơ lè lưỡi chọc ghẹo Dương Kiệt một cái xong, nhanh chóng đuổi theo phía sau Dương Diễn, không thèm quan tâm tới anh ta nữa. “ Mặt đá ~~~!!” Trong lúc Dương Diễn đang díu mày đứng trước chin cánh cửa sắt khổng lồ do dự chưa quyết, phía sau vang lên tiếng kêu gọi của Dương Kiệt. “ Cầm lấy ~~~~~!!” Vèo ~~~~~!! Bạch ~~~~~~~~!! Dương Diễn quay người đưa tay chụp lấy vật thể mà Dương Kiệt ném tới, khẽ díu mày coi kỹ lại thứ trong tay, đôi mắt không tự chủ lóe qua tia sáng kinh ngạc. “ Càn Khôn Trúc Thể Quả ~~~!!” Hạ Cơ giương to đôi mắt ra hết cỡ, hai tay bụp chặt lại miệng vì kinh ngạc.