Phì Lũ Đại Náo Dị Giới
Chương 107
‘ AAAAAA~~~!!” Tiếng gào thét đầy đau khổ của Lăng Hàn Phong vang lên liên hồi khi bị những cơn gió lốc đáng sợ kia cào xé cơ thể của mình, máu thịt bê bết, nhuộm đỏ cả cơ thể.
Rầm ~~~~~~~~!!
Chịu đựng cơn đau xác thịt gần cả phút đồng hồ mới rơi ngã xuống đất, lúc này hắn đã nằm thoi thót trên mặt đất, đừng nói đứng dậy, ngay cả cử động ngón tay cũng đã là cả một vấn đề. Tất nhiên, đòn đánh này vẫn chưa đủ để lấy mạng của hắn, nhưng cũng không còn quá xa nữa rồi.
“ Hahaha, thế nào? Nếm thử món ngon tao giành cho mày hài lòng chứ? Chưa đâu, tao chưa muốn giết mày vội, ít nhất cũng phải xẻo từng miếng thịt, rút từng khúc xương của mày ra, hành hạ mày tới nỗi sống không bằng chết mới có thể khiến tao nguôi giận vì đã uổng phí một tấm thẻ phòng hộ quý giá của tao, hahaha ~~~!!” Ngạo Văn Long mang theo vẻ mặt điên cuồng khoái trí cười nói.
Cơ thể Lăng Hàn Phong không kềm được run lên một cái trước lời nói điên cuồng của đối phương, nhưng tất cả những hắn có thể làm lúc này chỉ là nằm đó chịu đựng những đợt hành hạ tàn nhẫn của đối phương mà thôi.
Bộp ~ bộp ~~ …..!
Tiếng bước chân tựa như tiếng gọi tử thần càng lúc càng tiến tới gần khiến Lăng Hàn Phong vừa hoảng sợ vừa câm phẫn: “ nếu như ta vẫn còn át chủ bài trong tay, nếu như ta đã đạt tới cảnh giới chân nguyên, thì đâu cần phải gánh chịu nỗi nhục như thế này, Ta hận ~~~!!”
“ Từ từ thưởng thức đi nhé, khà khà ~~~!!” Thanh kiếm trong tay vung lên đâm xuống ghim thẳng vào cánh tay phải của Lăng Hàn Phong, sau đó trượt mạnh vẽ một đường dài trên cánh tay của hắn, máu thịt phun bắn ra kinh dị vô cùng.
Cơ thể của Lăng Hàn Phong đang co giật liên hồi trước trò hành hình của đối phương, tiếng gào thét khàn cả cổ vang lên một cách yếu ớt. Hắn có nằm mơ cũng không thể nào ngờ được có ngày mình phải chịu những cảnh đáng sợ như thế này.
Tay trái, tay phải, xuống tới đôi chân rồi ngược lên trước ngực, lúc này thịt trên cơ thể Lăng Hàn Phong đã gần như không còn nguyên vẹn, nếu như là người thường e rằng đã chết vì mất máu và đau từ lâu rồi. Nhưng đáng tiếc hắn là một tiên thiên, sức sống cực mạnh, vẫn chưa thể chết nổi. Thú thật, với tình cảnh như thế này, thà chết đi còn hơn. Ít ra không cần phải tiếp tục chịu đựng kiểu thẻo xác đáng sợ như thế này.
“ Đùa thế đủ rồi đấy, kết thúc mày thôi, chết ….” “ Đúng thế, kết thúc thôi, Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp, ta bổ ~~~~~~~~~~!!” Trong lúc Ngạo Văn Long sau khi trút hết cơn giận chuẩn bị giải quyết tên Lăng Hàn Phong, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói mà hắn hoàn toàn không bao giờ nghĩ rằng sẽ nghe thấy nữa.
Ngạo Văn Long giật mình hoảng hốt quay đầu lại nhìn, phát hiện quả chùy khổng lồ đang bổ xuống với tốc độ cực nhanh. Không đủ thời gian để thu lại thanh kiếm đang đâm xuống chuẩn bị kết liễu Lăng Hàn Phong, chỉ còn cách cắn răng phóng thích chân nguyên trong cơ thể, hình thành lớp lá chắn phòng hộ để hứng trọn quả chùy đáng sợ kia.
Boong ~~~~~~~!!
Ngạo Văn Long bị uy lực cú bổ chùy đẩy lùi ra xa, chân nguyên trong cơ thể có khuyên hướng chạy tán loạn, trước ngực tựa như bị ai đó tông mạnh vào, miệng cảm nhận thấy mùi vị ngọt tanh, một vũng máu từ trong miệng phun bắn ra.
“ Hắn vẫn chưa chết ~~~!!” Cả Ngạo Văn Long và Lăng Hàn Phong đều lộ ra vẻ kinh ngạc khó tin khi nhìn thấy bóng người thô to của Dương Kiệt.
Ngạo Văn Long kinh ngạc phẫn nộ, Lăng Hàn Phong sợ hãi kềm theo chút kỳ vọng. Kỳ vọng Dương Kiệt có thể trảm sát tên khốn trời đánh đã khiến mình thành thế này. Cho dù sau cùng có thể cũng phải chết, nhưng nếu như nhìn thấy tên khốn đó chết trước mình, tuyệt đối là điều tốt đẹp nhất mà mình mong mỏi đây.
Không đợi Ngạo Văn Long kịp định thần, Dương Kiệt trực tiếp lao thẳng về phía hắn, một chiêu Phì Lũ Bạo Liệt Quyền đấm thẳng vào đối phương.
Pằng ~~~~~~~~~~!!
Ngạo Văn Long hứng trọn cú đấm khí to gần bằng chiếc xe hơi vào người, cơ thể không tự chủ bị đẩy lùi về phía sau và té ngã xuống đất, nhất thời không động đậy được nữa.
Dương Kiệt tung người nhào lộn trên không trung, một bàn chân sét được đá ra, bắn thẳng về phía đối thủ vẫn còn đang nằm chết ở phía dưới.
Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!
“ A ~~~~~!!!” Ngạo Văn Long gào lên một tiếng đầy đau khổ, cơ thể tê tái đau tới tận xương tủy, có cảm giác như cơ thể trở nên yếu ớt đi rất nhiều.
Tuy không kích hoạt hiệu ứng biến hắn thành “ gà châu phi’, nhưng hiệu ứng tê liệt và giảm phân nửa sức phòng thủ đã kích hoạt. Như thế là quá đủ đối với Dương Kiệt rồi.
“Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp, ta bổ ~~~~~~~!!!” Cơ thể Dương Kiệt tựa như quả bom tiêm kích từ trên không trung thả thẳng xuống, Huyền Thiết Chùy vẫy múa trong tay, theo tư thế thái sơn áp đỉnh bổ thẳng vào đầu của đối phương.
Bạchhhh ~~~~~~~~!!
Ngạo Văn Long thậm chí không kịp kêu lên tiếng đầu, cái đầu tựa như quả dưa hấu bị người ta cầm gậy bổ mạnh vào, máu thịt óc não phun bắn tứ tung, chết một cách tức tưởi.
Đường đường một đệ tử dẫn đầu Thiên Kiếm Tông, một kẻ mạnh chân nguyên chân chính sở hữu võ hồn cấp 6, chỉ vì chút đắc chí không cảnh giác, bị đánh lén phía sau. Quan trọng nhất là dính phải những chiêu tuyệt học có hiệu ứng của Dương Kiệt, khiến hắn không thể nhúc nhích phản kháng, trở thành oan hồn dưới quả chùy đã từng nhuộm qua máu thịt óc não của biết bao nhiêu người.
“ Dính dong, bạn tiêu diệt một chân nguyên tầng thứ 1, nhận được 100000 điểm kinh nghiệm.”
Phụp ~~~~~!!
Một vũng máu từ trong miệng Dương Kiệt phun bắn ra, nhuộm đỏ cả mặt đất gần đó.
Lúc nãy dính phải tuyệt học thần thông của Ngạo Văn Long, bản thân đã bị chấn thương rồi, cũng may là tên khốn đó tưởng mình đã tan xương nát thịt nên không dò xét kỹ dưới đáy cái hố, tạo cơ hội cho mình ẩn núp ở trong đó, chờ thời cơ từ phía sau đánh lén dứt điểm đối phương.
Nếu như không phải vì hắn chủ quan dương dương tự đắc, đang hào hứng hành hình Lăng Hàn Phong, e rằng không có chút cơ hội gì cho Dương Kiệt rồi. Phải biết rằng một chọi một với hắn, cơ hội giành chiến thắng của Dương Kiệt chưa tới mười phần trăm nữa là.
Vẫn còn một tên cần phải giải quyết!
Dương Kiệt cố gắng nén lại những vũng máu đang muốn phun ra từ miệng, từ từ bước tới bên cạnh Lăng Hàn Phong, với tư thế từ trên cao nhìn xuống nhìn vào hắn.
“ Không… không ngờ hai … hai ta lại rơi … rơi vào tình… tình cảnh này… haha… hahahaha ~~~!!” Lăng Hàn Phong đã yếu ớt vô cùng, nhưng vẫn cố gắng cười một cách điên dại và tuyệt vọng.
“ Có lời trăn trói gì không?” Mặc dù từ là kẻ thù, nhưng đối phương cũng sắp chết rồi. Chết rồi thì mọi ân oán xem như đã kết thúc, không cần thiết phải gây khó dễ thêm cho hắn làm gì nữa.
“ Trăn … trăn trối ….” Trong đôi mắt của Lăng Hàn Phong lóe qua tia sáng hoảng sợ. Tất nhiên rồi, khi đối diện cái chết, ai mà có thể làm tới mức độ thản nhiên đối diện chứ? Ít nhất một người như Lăng Hàn Phong là không thể.
“ Chỉ mong … chỉ mong cho ta … cho ta cái chết nhẹ… nhẹ nhàng… ngoài ra…. Ngoài ra…….” Lăng Hàn Phong hít sâu một hơi vào người, tựa như đã chấp nhận kết quả tồi tệ nhất mà mình phải hứng chịu, nở nụ cười tuyệt vọng nói: “ hãy…. Hãy đối xử với… với Diệp sư … sư muội thật… thật tốt….”
Chết tới nơi rồi, còn gì đáng để luyến tiếc nữa, chỉ muốn lòng được thanh thản chút mà thôi.
“ Yên tâm!” Huyền Thiết Chùy vẫy múa trong tay, vung lên bổ thẳng vào ngực của Lăng Hàn Phong, mục đích để hắn chết được toàn thây.
Pàng ~~~~~~!!
“ Dính dong, bạn tiêu diệt được một tiên thiên tầng thứ 9, nhận được 50000 điểm kinh nghiệm.”
Lăng Hàn Phong mang theo nụ cười giải thoát vì những cơn đau đáng sợ khi bị hành hình lúc nãy, đôi mắt nhắm chặt lại, mãi mãi chìm sâu trong màn đêm vô tận.
Đường đường một đệ tử thiên tài sở hữu võ hồn cấp 6, tương lai sáng lạng, không ngờ lại có kết cục như thế, quả thật là mọi thứ do bản thân mình tự gây ra, chết cũng chẳng có ai thương hại.
Bốp bốp ~~~~!!
Tiếng vỗ tay từ phía sau lưng Dương Kiệt vang lên không dứt, kèm theo tiếng bước chân nhẹ nhàng càng lúc càng tiến tới gần. Không cần hỏi, chính là con cáo già Tư Mã Phong Vân chứ còn ai nữa.
“ Đúng như ta đã dự đoán, ngươi chính là kẻ chiến thắng sau cùng. Xin chúc mừng.” Giọng nói khó ưa của tên khốn vang lên, Dương Kiệt cười lạnh quay người lại đối diện với đối phương, định chờ xem thử đối phương muốn giở thêm trò gì nữa.
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
20 chương
167 chương
13 chương
84 chương
8 chương
73 chương
24 chương