Phi Lai Hoành Khuyển
Chương 18
Cả đêm đó bình an vô sự, không có thú dữ nhỏ, không có thứ gì đột nhiên nhào ra từ đêm đen, có điều, Tôn Vấn Cừ biết được rõ ràng như vậy, là vì hắn bị đám người không hiểu sao lại có thể đồng lòng làm phiền đến mức cả đêm không ngủ.
Qua nửa đêm, không dễ gì mà mơ màng được một lúc, chưa bao lâu đã bị đám người xem mặt trời mọc đánh thức, âm thanh kinh ngạc ồ à ầm đến mức sập xà nhà, vang lên ầm ầm đến mức mí mắt Tôn Vấn Cừ cũng sắp bị toét ra.
Hắn không tham gia họat động gào thét ngắm mặt trời mọc, đến lúc mọi người đã trở về trại bắt đầu làm bữa sáng, Phương Trì đưa cho hắn một hộp ngậm viên ngậm nhân sâm.
"Cái thứ này, vị y như gặm vụn gỗ," Tôn Vấn Cừ lấy một viên ra ngậm, "Có tác dụng không?"
"Không biết, tôi chưa từng ăn," Phương Trì nói, "Tôi toàn chuẩn bị cho mấy tay mơ giả vờ trâu bò mới đi được hai tiếng đã phải bò."
"Cút đi," Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu một cái, "Nói cho cậu biết, người khác nói với tôi như thế, tôi đã sớm trở mặt rồi."
"Giờ anh không dám trở mặt với tôi." Phương Trì cầm hộp sữa từ từ uống.
"Ồ, chắc chắn thế?" Tôn Vấn Cừ vui vẻ.
"Chỉ cần biết cả nhóm người anh hiện giờ," Phương Trì nhìn hắn, "Nếu anh thật sự không đi nổi, có thể đưa anh xuống cũng chỉ có tôi."
Tôn Vấn Cừ không nói gì nữa, lời này của Phương Trì là nói thật, mấy người này nhìn đều có vẻ cường tráng, cũng có mấy người có kinh nghiệm, nhưng ngộ nhỡ hắn thật sự không đi nổi, muốn kéo hắn ra khỏi nơi này, cũng thật sự không ai làm được.
"Vấn Cừ," La Bằng ngồi xổm bên cạnh lửa, không biết đang nấu gì, "Chân thế nào rồi?"
"Cũng không tệ lắm, không có cảm giác gì," Tôn Vấn Cừ cử động chân, "Trên người có hơi nhức, chắc là vì lăn ngã."
"Hoạt động một lúc là giãn ra," La Bằng nói, "Có được không? Hôm nay còn phải đi thêm một đoạn, qua đỉnh núi rồi xuống từ phía bên kia."
"Không sao." Tôn Vấn Cừ ngáp một cái.
"Uống gì không?" Trương Lâm cũng ngồi bên đống lửa nhích lại, "Bọn tao vừa mới..."
"Cho ly cà phê đi." Tôn Vấn Cừ nói.
"Nghĩ tốt nhỉ!" Trương Lâm hô một tiếng, "Mày còn chưa tỉnh ngủ đấy à!"
"Vậy thì có gì uống được, tao xem thử." Tôn Vấn Cừ đi tới, ngắm nghía nửa ngày, cảm giác thấy khó mà một lời nói hết.
Hai loại canh một mặn một ngọt, ngọt chính là canh trứng ngô, mặn chính là canh trứng xúc xích, đều là nguyên liệu còn thừa từ bữa đồ nướng tối qua.
Tuy rằng thói quen của hắn là bữa sáng phải có canh, thế nhưng cái thứ canh mà mùi vị vẫn là một câu đố như này, hắn quyết định không uống.
Trong túi còn có bánh mì và bánh quy, hắn cầm hai gói ra ngồi một bên tảng đá lớn gặm.
Gặm được nửa đột nhiên ngửi thấy mùi thơm gì đó, mùi thơm ngọt ngào, khiến người ta tức khắc cảm thấy trong dạ dày rỗng tuếch cần ăn uống gấp.
Hắn nhìn thử người xung quanh, có vẻ như đều đang uống canh đồ ăn thừa, Mã Lượng còn ăn cực kỳ hăng say, một ngụm canh một cái bánh mì, chóp mũi cũng ửng đỏ hạnh phúc.
Hắn có hơi không cam lòng mà đứng dậy chậm rãi đi bộ, lúc đi ngang qua người Phương Trì, hắn đột nhiên tìm ra được nơi mùi hương ngọt ngào kia tỏa ra – bình giữ ấm đặt bên chân Phương Trì.
"Cậu đây là..." Tôn Vấn Cừ đưa tay định cầm lấy bình nhìn thử.
Phương Trì rất nhanh đã đưa tay lấy bình đi: "Mũi thính thật, lên núi săn bắn được rồi đấy."
"Cái gì mà lên núi săn bắn?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, phát hiện Phương Trì cầm trong tay cái ấm làm cốc, vừa nhìn thứ ngập nửa chén, Tôn Vấn Cừ lập tức chắc chắn, thứ thằng nhóc này uống là cacao nóng!
"Dân trong thôn bọn tôi vào núi săn thú, đều sẽ mang chó theo, giúp đỡ tìm con mồi gì đó!" Phương Trì uống một hớp cacao nóng, không nhanh không chậm nói, "Gọi là chó săn trên núi, mũi cực kỳ thính, Tiểu Tử nhà tôi cũng chính là chó săn trên núi."
"Cho tôi một cốc." Mức độ yêu thích của Tôn Vấn Cừ với đồ ngọt buổi sáng bình thường đều đạt max, cứ thế lờ đi luôn giải thích của Phương Trì.
"Anh không uống cái canh kia của bọn họ à?" Phương Trì lại uống thêm một ngụm.
"Nhanh lên," Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "Đừng ép tôi cướp đồ ăn với trẻ con."
"Đi lấy cốc đến đây," Phương Trì thở dài, "Anh không phải định lấy bình uống đấy chứ."
Lúc Tôn Vấn Cừ xoay người đi lấy cốc, Phương Trì lại nhỏ giọng bồi thêm một câu từ phía sau: "Kín tiếng thôi."
"Kín tiếng đương nhiên là phải kín, không lại bị kéo đến tranh mua," Tôn Vấn Cừ cầm hai cái cốc đến, cũng nhỏ giọng nói: "Cho chú Lượng Tử của cậu một cốc đi."
Phương Trì rót cho hắn hai cốc từ bình giữ nhiệt ra, hắn cầm một cốc đi đưa cho Mã Lượng, rồi ngồi trở lại cạnh Phương Trì, hiện giờ ăn bánh mì, cảm giác hoàn toàn khác, quả thực có cảm giác hạnh phúc đến run rẩy.
"Cậu vậy mà còn có thứ này?" Tôn Vấn Cừ cảm thán một câu.
"Tôi lần nào cũng mang theo," Phương Trì quơ bình, "Nấu buổi sáng, bổ sung năng lượng hơn nữa còn có loại cảm giác "Anh xem, đúng là chỉ có tôi chuyện nghiệp nhất."
Tôn Vấn Cừ nghe thấy câu này của cậu liền nở nụ cười thật lâu: "Trẻ con."
Dọn trại xuất phát, có lẽ là việc làm người ta buồn bực nhất cả hành trình, có thu dọn thế nào cũng chẳng trở về nguyên trạng được, rõ ràng là ít đồ hơn, mà balo hình như cũng nhỏ đi.
Phương Trì và dẫn đoàn bỏ hết rác trên bãi trại vào trong túi rác, chốc nữa trở về, trên đường vào núi có thùng rác để vứt, lúc quay đầu lại liền nhìn thấy Tôn Vấn Cừ đang đạp lên balo của mình một cái, Mã Lượng đứng bên cạnh cười sặc sụa.
Phương Trì thở dài, đi tới hỏi một câu: "Làm sao thế này?"
"Không làm sao," Tôn Vấn Cừ cử động cánh tay, "Tôi xuất phát được rồi, cái balo này không cần nữa."
"Đó...thấy không," Mã Lượng vừa cười vừa nói với Phương Trì, "Đây chính là...đồ, đồ bại gia."
Phương Trì liếc mắt nhìn balo của Tôn Vấn Cừ, có lẽ nguyên nhân nổi cơn của Tôn Vấn Cừ là túi ngủ từ sau khi mở ra rồi thì không ép được về kích thước ban đầu nữa, không nhét được vào trong balo.
Cậu đi tới lấy đồ trong balo ra, lại đè nén thêm một lần nữa, bỏ hết vào trong balo.
Đồ ăn ngày hôm qua mang đi đã ăn hết rồi, cho nên balo nhẹ đi không ít, Phương Trì nhấc balo lên ước chừng trọng lượng, lại lấy ra một ít thứ nhét vào trong balo của mình.
"Được rồi." Cậu ném balo lại bên chân Tôn Vấn Cừ.
"Hiếu thảo." Mã Lượng dựng thẳng ngón tay cái với cậu.
Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, không nói gì, đeo balo lên lưng.
Lộ trình tiếp theo thoải mái hơn so với hôm qua lên núi một ít, một là đồ nhẹ đi, hai là đường bằng phẳng hơn.
Vết thương trên đùi Tôn Vấn Cừ không còn quá đau nữa, chỉ là trên người có hơi ê ẩm, cũng không biết vì ngã, hay là vì mấy tiếng leo núi hôm qua.
"Nặng không, bỏ ít đồ sang bên chỗ anh đi." Lý Bác Văn vẫn theo sau hắn liền tới đi song song.
"Không cần." Tôn Vấn Cừ nói.
"...Vấn Cừ." Lý Bác Văn do dự, nhỏ giọng nói, "Đang giận anh đấy phải không, anh cũng đúng là quá không cẩn thận, không chú ý đến, ai..."
Tôn Vấn Cừ không nói gì, chỉ vùi đầu đi về phía trước.
"Vấn Cừ," Lý Bác Văn có hơi lúng túng nói tiếp, "Sau khi trở về..."
"Anh thật sự là lần đầu tới đây à?" Tôn Vấn Cừ đột nhiên hỏi một câu.
"Hả? Ừ," Lý Bác Văn ngẩn người, "Đúng, là lần đầu tiên."
"Thế sao anh lại biết ngắm hoàng hôn ở chỗ cắm trại giống như bức màn khổng lồ được chứ." Tôn Vấn Cừ lại hỏi.
"Anh nói à?" Lý Bác Văn có hơi mê man nhìn hắn, Tôn Vấn Cừ không để ý tới gã nữa, gã suy nghĩ một lúc rồi mới cười, "À, anh hình như có nói thật, không phải là xem ảnh nhìn thấy à, ảnh người khác chụp lúc đến đây, lúc anh lên lịch trình có nhìn thấy, chấn động cực kỳ.... Chú sáng sớm cũng không dậy xem mặt trời mọc..."
"Sau này còn có cơ hội." Tôn Vấn Cừ cười.
Chẳng mấy chốc đã tới đỉnh núi, phong cảnh liền thay đổi, sương mù giăng giữa thung lũng mỏng như một tầng sa, hợp tan theo gió đến, đồng ruộng và nhà cửa giữa sơn cốc khép mở lúc ẩn lúc hiện như hình trên màn chiếu.
Đám người bọn họ đứng trên đỉnh núi chụp ảnh một lúc, sau đó bắt đầu xuống núi.
"Con đường xuống núi này là con đường thường có người đi, đường tương đối dễ đi, thế nhưng xuống núi lại dễ ngã hơn," Phương Trì nói trước, lại liếc nhìn Triệu Hà, "Một chân dẫm chắc rồi mới nhấc chân còn lại lên."
"À." Triệu Hà nhanh chóng gật đầu.
Đường xuống núi quả thật là dễ đi hơn nhiều, không có đá trơn trượt, cũng không có rễ cây chằng chịt, chính là một con đường nhỏ giữa núi, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy người cùng làng đi xe máy ngang qua, có điều bởi vì đường rất dốc, đạp phải đá vụn ngã một cái chính là ngã chổng vó.
Tôn Vấn Cừ cũng còn tạm, lảo đảo hai lần còn bị Phương Trì tóm chặt, mấy người khác thì cũng tương đối tốt đẹp.
Lúc Mã Lượng đang vật lộn, một người cùng làng đi xe máy qua, cười đến mức suýt nữa ngã từ trên xe xuống.
Xuống chân núi, đã là buổi trưa, mọi người chơi một ngày một đêm mệt mỏi, cũng không ăn cơm trong thôn nữa, đều định lái xe thẳng về thành phố luôn.
Tôn Vấn Cừ cùng mọi người ném đồ đạc lên xe, đột nhiên cảm thấy có hơi mất mát, cả một trận náo nhiệt vừa mệt vừa ngã một cái đã kết thúc, về đến nhà lại trở về cuộc sống chẳng có gì là hào hứng, dẫm lên đất cũng thấy không chân thật.
Chán nản.
Hắn ngáp một cái, dựa vào xe nhìn Phương Trì đang nói gì đó với dẫn đoàn.
Nói mấy câu xong, dẫn đoàn gật đầu, vỗ vai Phương Trì, Phương Trì quay người đi vào trong thôn?
"Sao cậu ta lại đi?" Tôn Vấn Cừ hất cằm về phía Phương Trì, hỏi dẫn đoàn một câu.
"Về nhà," dẫn đoàn cười, "Không đi cùng xe chúng ta."
"Không về thành phố à?" Tôn Vấn Cừ sửng sốt, do dự một lúc, hắn lấy điện thoại ra gọi vào số Phương Trì.
Phương Trì cũng mới đi được mười bước, Tôn Vấn Cừ còn có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cậu, cậu lấy điện thoại ra nhìn, quay đầu lại, cau mày nhìn về hướng Tôn Vấn Cừ.
"Nghe đi." Tôn Vấn Cừ hô một câu.
"Không," Phương Trì có hơi bất lực, "Làm sao?"
"Cậu không về thành phố à?" Tôn Vấn Cừ cầm điện thoại, phía đằng Phương Trì, điện thoại vẫn còn đang kêu.
"Không về," Phương Trì từ chối cuộc gọi, lại quay trở về, "Tối nay tôi ở nhà ông nội."
"Vậy ai nấu cơm cho tôi," Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "Tôi đây cả người đều bị thương, về rồi còn làm đồ ăn được à, còn có một túi quần áo phải giặt nữa."
"Không thì anh cứ ăn với......chú Lượng Tử trước," Phương Trì thở dài, "Tôi đã lâu lắm không được gặp ông nội rồi, lần này cũng chỉ vì đến đây nên tôi mới nhận dẫn đường."
"Cậu nghĩ Lượng Tử cũng rảnh rỗi như tôi đấy à," Tôn Vấn Cừ cau mày, có hơi buồn bực, "Trong cửa hàng còn có một đống việc, vợ yêu hai ngày không gặp còn không được gần gũi một lúc à."
"Vậy anh gọi đồ ăn ngoài đi." Phương Trì suy nghĩ, "Trước đó anh không phải có thực đơn đồ ăn ngoài đấy thôi."
"Không." Tôn Vấn Cừ trả lời rất kiên quyết.
"Vậy anh muốn thế nào, kể cả là giấy bán thân thì tôi cũng phải có thời gian nghỉ ngơi chứ?" Phương Trì nhìn hắn.
Vốn là nghĩ Tôn Vấn Cừ nghe rồi sẽ nổi giận, mà Tôn Vấn Cừ nghe xong câu này lại chỉ im lặng, một lúc sau liền vung tay: "Được rồi, cậu về với ông bà nội đi."
"Lúc tôi quay lại mang cho anh ít đặc sản." Phương Trì nói.
"Nói hai lần rồi, không thì giờ cậu cho tôi đi." Tôn Vấn Cừ cười.
"Anh mang về được không? Ngày mai tôi cầm mang qua cho anh," Phương Trì nhìn chân của hắn, "Chân này về rồi nhớ đổi thuốc, không cần quấn lại nữa."
Tôn Vấn Cừ không lên tiếng, chỉ phất tay.
Phương Trì quay người đi, cậu đã nói với ông bà là buổi trưa xuống núi sẽ về nhà ăn cơm, hiện giờ có lẽ ông bà cũng đang chờ cuống lên rồi.
Mà đi vào cổng thôn, cậu lại nghĩ tới bộ dạng lúc nãy của Tôn Vấn Cừ, không nhịn được liền quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái.
Đám người này, đồ đạc vứt lên xe lung tung như tơ vò, Tôn Vấn Cừ nửa ngồi nửa dựa trên đầu xe, ngây người, hai mắt không biết đang nhìn về đâu.
Không biết tại sao, Phương Trì đột nhiên nghĩ tới câu nói kia của Tôn Vấn Cừ, cô quạnh biết bao.
Phương Trì dừng bước.
Tôn Vấn Cừ vẫn luôn không dễ hình dung, mới vừa tiếp xúc thì cảm thấy hắn ta sống lung ta lung tung, cái gì cũng chẳng đáng kể, mới đầu nóng nảy đến nỗi hoàn toàn nào chẳng thể khống chế, còn rất tẻ nhạt, cho mượn 10 vạn cũng chỉ vì có cơ hội có thể dày vò người ta...
Một đại thiếu gia lười nhác như trứng rắn, du thủ du thực, không lo tiền chỉ lo cuộc sống trôi qua quá tẻ nhạt, tâm trí trưởng thành kém xa tuổi tác.
Mà thỉnh thoảng, hắn sẽ làm người khác đột nhiên cảm thấy bất ngờ, như là bức thư pháp kia, như là bức tranh chibi Hoàng tổng và con sen hốt cứt, hay như bây giờ, có chút cô đơn khi tách biệt bên ngoài náo nhiệt.
Phương Trì lấy điện thoại di động ra, gọi vào số Tôn Vấn Cừ.
Tôn Vấn Cừ cúi đầu nhìn điện thoại di động, cũng không nhìn về hướng này, cứ thế nhấn nghe: "Tôi ăn cơm không hề kén chọn chút nào, đồ ăn dân dã tùy tiện như hôm qua là được rồi."
Phương Trì nghe thấy liền sững sờ, nửa buổi mới nói một câu: "Anh đã biết là tôi muốn gọi anh về nhà ăn cơm rồi?"
"Nếu không thì cậu gọi đến làm gì," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Thấy tôi đáng thương lắm đúng không?"
"Anh..." Phương Trì có hơi cạn lời.
"Diễn kịch với tôi có thấy sảng khoái lắm không?" Tôn Vấn Cừ nói.
"Còn nhớ đường không, tự mình lại đây đi," Phương Trì quay người, tiếp tục đi về hướng nhà ông nội, "Có điều phải nhắc anh trước, ăn xong anh chỉ có thể ngồi xe khách về thôi."
"Cột chắc chó nhà cậu vào!" Tôn Vấn Cừ lập tức bổ sung thêm một câu.
"Ừ." Phương Trì cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn, Tôn Vấn Cừ đã không còn một thân tịch mịch dựa vào đầu xe, mà đang nói chuyện với Mã Lượng.
Diễn à?
Phương Trì chậc một tiếng, không tin.
Lúc Tôn Vấn Cừ bước vào sân, trong sân không có ai, đang định lên tiếng gọi, Tiểu Tử đột nhiên vọt ra từ bên cạnh, đặt mông xuống ngồi trước mặt hắn.
"Phương Trì!" Hắn nhanh chóng gọi.
"Tiểu Tử, đi ra!" Bà nội chạy ra từ trong bếp, "Đây là khách của anh mày!"
"Cháu chào bà, cháu lại đến ăn chực," Tôn Vấn Cừ cười chào hỏi.
"Không phải khách sáo, ngày nào đến cũng được," Bà nội cười nói, "Ông nó đi nấu ăn rồi, con ngồi đây một lát, ăn cơm ngay rồi đây."
"Bà đừng vội, cháu cũng chưa đói bụng." Tôn Vấn Cừ nói.
"Con ra sân sau chơi một lúc đi, từ sân sau đi xuống là bờ sông, mấy người thành phố các con không phải thích chơi này à, đứng bên bờ sông một lúc, ngắm nước ngắm non, cảm thán vài câu," Bà nội phất cái xẻng trong tay, "Đi đi, thằng ranh con kia cũng ở đằng sau đấy."
Tôn Vấn Cừ đi vào trong nhà, nhà ông bà Phương Trì cũng không khác nhà ở của dân làng bình thường, sàn xi măng, tường quét vôi, trang hoàng cũng đơn giản, hơn nữa, nhìn ra là nhà cũ truyền lại.
Đi xuyên qua gian nhà, sân sau cũng gần như vậy, chất đống ít dụng cụ nhà nông và đồ linh tinh, một cái ghế dựa đánh bóng sáng loáng, đặt một tấm nệm bông, phía trên còn để một cái chăn nhỏ, có lẽ là chỗ ông bà tắm nắng.
Phương Trì không ở sân sau, đang ở ngoài bờ sông.
Tôn Vấn Cừ chậm rãi tản bộ, nhìn thấy cậu đang lau giày.
"Chịu khó thế." Tôn Vấn Cừ đi tới bên bờ sông, đặt mông xuống.
"Vốn là không cần chịu khó như thế," Phương Trì quay đầu lại nhìn hắn, "Bởi vì anh ngã quá là đẹp, lúc tôi kéo anh lên cọ bẩn mất."
"Cảm ơn," Tôn Vấn Cừ cười, lại nhìn thử giày cậu, "Giày cũ bẩn thì thôi chứ."
"Không đến mức đó," Phương Trì nhìn lên giày hắn, giày Tôn Vấn Cừ dính đầy bùn và rêu xanh, cậu nhìn thấy cũng đau lòng, không nhịn được lấy khăn trong tay lau giày Tôn Vấn Cừ mấy cái, "Tôi nếu đi giày của anh, bị thành như này đã khóc từ lâu."
"Đến mức đấy à?" Tôn Vấn Cừ cười vui vẻ, suy nghĩ một lúc lại hỏi cậu, "Mỗi tháng cậu có bao nhiêu tiền tiêu vặt?"
"Trong nhà cho á?" Phương Trì hỏi.
"Đương nhiên, không phải trong nhà cho thì là cùng Phương Ảnh lừa đảo à?" Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng.
"Không có." Phương Trì nói.
"Không có?" Tôn Vấn Cừ híp mắt lại, nói thật thì đồ Phương Trì mặc hay dùng, tính cả cái headphones kia, đều không thể coi là đồ rẻ, "Vậy mỗi tháng cùng Phương Ảnh lừa đảo được bao nhiêu?"
Phương Trì nhíu mày, nhìn hắn không nói gì.
"Được rồi, biết cậu trước đây chưa từng lừa người rồi," Tôn Vấn Cừ chà chà, "Vậy ý cậu là, chi phí sinh hoạt bình thường đều là tự mình lo?"
"Ừ," Phương Trì cúi đầu tiếp tục lau giày, "Ngoài học phí ra, cái khác đều tự mình làm."
"Quan hệ của cậu với ba mẹ không tốt à?" Tôn Vấn Cừ nghiêng đầu đi nhìn cậu.
"Không, tốt lắm," Phương Trì nói, "Chỉ là không trò chuyện nhiều như tôi với ông bà thôi."
"Vậy sao... không cho cậu tiền?" Tôn Vấn Cừ có hơi khó hiểu.
"Bởi vì tôi có." Phương Trì nói.
Tôn Vấn Cừ há hốc miệng không nói nên lời, câu trả lời này của Phương Trì nghe cực kỳ có lí, không thể phản bác nổi.
"Ông bà nội cũng không cho à? Ông bà thương cậu vậy mà," Tôn Vấn Cừ vẫn chưa nghĩ ra rõ.
"Ông bà cũng không có tiền thừa cho tôi," Phương Trì cười, "Với lại, ông bà nghĩ là đóng học phí cho trường học là bao gồm hết rồi, tiền ăn uống, tiền ở, đồng phục học sinh, cũng không cần tốn tiền."
Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, rất lâu sau mới nói một câu: "Thiếu niên tốt không ngừng vươn lên."
"Đi thôi," Phương Trì lau khô giày, xỏ vào rồi đứng lên, "Tiểu Tử đến gọi chúng ta ăn cơm rồi."
"Hả?" Tôn Vấn Cừ vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy con chó chạy như bay đến, sợ đến mức nhanh chóng đứng lên, "Ai u, đâm vào một cái là ngã luôn xuống sông."
Phương Trì gọi Tiểu Tử lại, vừa đùa với nó vừa đi về.
Tôn Vấn Cừ chậm rãi đi theo sau, ánh nắng buổi trưa vừa đủ, khiến người ta có hơi lười biếng, hắn ngáp một cái, nhìn một chó một người phía trước.
Phương Trì làm hắn thật bất ngờ, một cậu trai mười mấy tuổi, chi phí ăn ở đều dựa vào tự mình làm việc, nhìn còn có vẻ sống rất được.
"Này, người nhà cậu từ lúc nào thì bắt đầu không cho cậu tiền tiêu vặt nữa?" Tôn Vấn Cừ lại hỏi một câu.
"Cấp ba," Phương Trì quay đầu lại, "Sao cứ hỏi cái này thế?"
"Chỉ hỏi thế thôi." Tôn Vấn Cừ cười.
"Anh..." Phương Trì do dự rất lâu, mới rất cẩn thận mà nói ra nghi vấn của mình, "Có phải là chưa từng đi làm đúng không?"
"Cũng không phải," đề tài này làm Tôn Vấn Cừ có hơi phiền muộn, nụ cười trên mặt cũng biến mất, cúi đầu đi về phía sân sau, mới nói thêm một câu, "Thật ra cũng gần như vậy."
Cơm nước vẫn chưa làm xong, có lẽ vì Phương Trì trở về, còn dẫn theo cả bạn, hai người già chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, đoán chừng phải cả một bàn lớn.
Tôn Vấn Cừ không giúp được gì, nói thật ra thì hắn cũng không biết phải giúp thế nào, vì thế liền đổ người ra ghế dựa ngoài sân sau, đắp chăn nhỏ lên trên người, rất thoải mái mà nhắm mắt lại, chậm rãi lắc.
"Theo tốc độ này, ăn cơm xong anh chỉ có thể kịp xe khách chuyến ba giờ," Phương Trì cầm một quả hồng vừa gặm vừa nói, "Muộn nữa là..."
"Không sao," Tôn Vấn Cừ cực kỳ thả lỏng mà lắc lư, "Không kịp thì thôi, không kịp hôm nay thì kịp ngày mai."
Phương Trì sặc một cái: "Anh nói cái gì?"
_______________________________________________________________________-
*viên ngậm nhân sâm: giúp bớt mệt mỏi
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
19 chương
34 chương
21 chương
20 chương