Câu ngày nào cũng đến của Tôn Vấn Cừ, làm Phương Trì cực kỳ buồn bực. Không vì gì cả, cũng chỉ bởi vì cậu không thể ngày nào cũng về, ngẫm lại thì một kẻ cà lơ phất phơ, không làm việc đàng hoàng, mỗi ngày lười như rắn như Tôn Vấn Cừ lại có thể nói rằng ngày nào cũng đến, bản thân mình nhớ ông bà tới mức nghĩ đến tai đã đau lại chỉ có thể chịu đựng, cậu cực kỳ không cam lòng. Có điều, ngước mắt lên nhìn ông bà nội cười cực kỳ vui vẻ, cậu tạm thời ném không cam lòng qua một bên, vừa ăn vừa ném xương xẩu cho Tiểu Tử ăn. Tiểu Tử ăn một bữa cơm cũng đã ngồi sau hắn đến nửa tiếng, Tôn Vấn Cừ ăn mấy miếng lại phải quay đầu lại nhìn, đoán xem liệu có cần tránh đi không. Cơm nước xong xuôi, điện thoại Tôn Vấn Cừ vang lên, Mã Lượng gọi tới: "Ăn ở nhà con trai, ăn xong chưa?" "Thế mà cũng bị mày phát hiện ra." Tôn Vấn Cừ nở nụ cười. "Cả hành trình ông, ông chú bất lương bám đuôi nụ, nụ hoa Tổ quốc tao đều nhìn, nhìn thấy," Mã Lượng cười ha ha, "Sắp lên thuyền rồi." "Ừ, tao đến đây." Tôn Vấn Cừ dập điện thoại, nhìn Phương Trì, "Cậu có cần đến dẫn đường không? "Không cần, cũng chỉ là một thác nước nhỏ thôi," Phương Trì bên cạnh vừa dọn bàn vừa nói, "Các anh đi lên thêm cũng chỉ khoảng một giờ gì đó thôi, vào núi mới cần dẫn đường." "Cậu kiếm tiền cũng dễ dàng thật." Tôn Vấn Cừ nói. "Vậy anh thử hỏi dẫn đoàn xem, tôi không vào núi, anh ta có dám dẫn bọn anh vào không." Phương Trì không nhanh không chậm nói. Tôn Vấn Cừ trở lại căn nhà nông nọ, mấy người kia đã thu dọn xong, đang chuẩn bị lên thuyền. "Chú chạy đi đâu thế!" Lý Bác Văn vừa thấy hắn liền chạy ra đón, mặt lo lắng, "Nói gì mà tích cốc, tích gì mà lâu thế." "Sao, không được tích đến lúc các anh ăn xong à." Tôn Vấn Cừ cười, nhận lấy túi Mã Lượng đưa tới. Cái túi này, hắn bỏ quần áo để thay vào xong cũng chẳng muốn đeo, toàn bộ những thứ bên trong, đều là Lý Bác Văn mua, túi ngủ gì đó đều có, nhưng hắn chỉ cảm thấy rõ phiền. Lý Bác Văn từ nhỏ đã như vậy, ai cũng cảm thấy quan hệ giữa hai người họ rất tốt. Lý Bác Văn cũng đối xử rất tốt với hắn, mà cũng chỉ có hắn không cảm giác được, mãi mãi chỉ cảm thấy những thứ này chỉ như đang diễn. "Lên thuyền đi!" Trưởng đoàn đứng bên bờ sông gọi, ba con thuyền sắt của thôn dân đã dừng bên bờ sông, mấy cô nàng vừa cười vừa nói nhảy tới. Lý Bác Văn định kéo hắn cùng ngồi trên con thuyền phía trước, Tôn Vấn Cừ vờ như không thấy, quay người cùng La Bằng lên con thuyền cuối cùng. Mọi người ngồi xong rồi, nhà đò bắt đầu lái thuyền về hướng thượng du, thuyền là động cơ dầu diesel, kêu ầm ầm, Tôn Vấn Cừ lại vừa khéo ngồi ở đuôi thuyền, cảm giác nổ đến mức gáy hắn cũng tê rần. Đến hạ du của thác nước nhỏ, ba con thuyền xếp hàng dừng bên bờ, mọi người bắt đầu đứng sát lại nhảy lên trên bờ. Mép thuyền có hơi cao, nước cũng sâu, kể cả là dừng ngay bên bờ, lúc có người nhảy xuống, thuyền cũng tròng trành rất dữ dội, nhà đò phải dùng thanh sắt dài chống vào đáy nước cố gắng ổn định thân thuyền. Mọi người đã lên gần hết, Tôn Vấn Cừ theo sau Mã Lượng chuẩn bị lên, ngay lúc một chân hắn đạp lên mép thuyền còn một chân khác bắt đầu rời khỏi sàn thuyền, có người từ trên thuyền bên cạnh nhảy lại, đã vậy còn không đứng vững, đạp một bước về phía bên cạnh Tôn Vấn Cừ rồi mới dừng lại. Bởi vì trọng lực xuất hiện đột ngột, thân thuyền đột nhiên nghiêng một cái, Tôn Vấn Cừ tức khắc cảm thấy trọng tâm cơ thể bị lảo đảo ra phía ngoài. "Đệt!" Hắn hô một tiếng, nhanh chóng ngồi xổm xuống, bám mạnh lấy mép thuyền mới không ngã lộn từ trên thuyền cắm đầu xuống sông. "Đừng nhảy tới nhảy lui!" Nhà đò cũng hô lên, "Cứ lên bờ luôn là được, đừng nhảy tới nhảy lui!" "Thằng điên Bác Văn này!" La Bằng đứng trên bờ cũng hô một câu, "Nhanh lên đi, nhảy lung tung cái gì..." Tôn Vấn Cừ cả người toát mồ hôi lạnh quay đầu lại, thấy Lý Bác Văn đang một mặt áy náy mà đi về phía hắn, hắn không nhịn được mà nói một câu: "Mẹ nó chứ, anh ăn phải thuốc chuột à?" "Bên kia xuống chậm quá," Lý Bác Văn ngượng ngùng gãi đầu, "Anh chỉ định xuống từ bên này, không sao chứ?" "Sao thì lại thế nào." Tôn Vấn Cừ nói, đạp lên mép thuyền nhảy xuống. "Nếu chú ngã xuống," Lý Bác Văn cũng theo sau hắn nhảy xuống, "Anh chắc chắn cũng nhảy xuống theo mà." Tôn Vấn Cừ không nói gì, sửa sang lại quần áo. "Anh làm gì thế, làm em sợ chết đi được!" Triệu Hà chạy tới dựa vào người Lý Bác Văn, "Thuyền đã tròng trành như thế anh còn nhảy, còn không phải mùa hè, ngã xuống lạnh chết đi được." "Không sao, may mà không làm Vấn Cừ ngã xuống, anh vừa rồi là..." Lý Bác Văn lấy điện thoại di động đuổi tới cạnh Tôn Vấn Cừ, "Còn định cho chú xem thử ảnh của chú đây." Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn màn hình di động, là một bức ảnh chụp gò má hắn lúc ngồi trên thuyền ngắm phong cảnh: "Anh chụp à?" "Ừ," Lý Bác Văn cười, vỗ lên túi máy ảnh trên người, "Có phải là chụp có ý cảnh lắm đúng không?" "Trình độ cao hơn so với trước đây rồi," Tôn Vấn Cừ gật dầu, Lý Bác Văn vẫn luôn thích chụp ảnh, chỉ là cũng không thấy gã bỏ công bỏ sức học nghiêm túc, camera thì một năm lại đổi một cái, cái sau cao cấp hơn cái trước. "Còn nữa đây, có mấy tấm anh đều gửi sang điện thoại, chú xem thử đi," Lý Bác Văn lật qua lật lại điện thoại mấy lần, ảnh chụp đều là Tôn Vấn Cừ, có vài tấm chụp Mã Lượng, chụp đúng là rất được, mặt mày buồn bực của Mã Lượng còn chụp ra được cảm giác rất ngầu, gã lướt qua lướt lại mấy lần, "Hết rồi." "Chờ đã." Ngay lúc Lý Bác Văn định lấy điện thoại về, Tôn Vấn Cừ liền giữ lại, "Bức vừa rồi là gì?" "Bức nào?" Lý Bác văn hỏi. "Sau tấm Lượng Tử xì mũi," Tôn Vấn Cừ lật ra phía sau. "Tao xì, xì mũi lúc nào?" Mã Lượng chậc một tiếng. "Là tấm cậu ta ngoáy mũi đúng không," Lý Bác Văn nói, "Ở phía sau." Tôn Vấn Cừ lướt về phía sau, tới tấm ảnh kia, nhanh tay lướt một cái, chỉ vào bức ảnh phía sau: "Cái gì đây?" "Nấm." Lý Bác Văn mặt mê man mà nhìn hắn, là bức ảnh chụp một cây nấm nhỏ ở cự ly rất gần, phía dưới tầng lá khô là một cây nấm trắng nhỏ có đỉnh màu đỏ, "Làm sao?" "Có phải loại nấm ba anh kể không?" Tôn Vấn Cừ nhìn bức ảnh, "Chính là loại nấm mà ông kể rằng tìm được rồi có thể thực hiện được nguyện vọng lúc chúng ta còn bé ấy." "...Đúng đó." Lý Bác Văn nở nụ cười, "Chú sao còn nhớ được cả chuyện này chứ, cũng không nhất định là loại này, ba anh lúc đó là đùa hai ta thôi, đây là vừa khéo gặp thôi." "Thật sự có..." Tôn Vấn Cừ lấy điện thoại di động đưa tới trước mặt Mã Lượng, "Nhìn đi, cái nấm đỏ trước đây tao từng kể với mày đấy." "Đẹp, đẹp thật," Mã Lượng nhìn thử, rồi nhỏ giọng nói, "Cái nấm hồi nhỏ mày cứ tìm mãi đúng không? Suốt ngày lải nhải....à, không quên?" "Ừ," Tôn Vấn Cừ đáp một tiếng, trả điện thoại lại cho Lý Bác Văn, ngẫm lại liền hỏi một câu, "Bác Văn, anh chụp bức này ở đâu?" "Là ở đây đó," Lý Bác Văn nói, "Hai tháng trước anh tới chụp, có điều không phải con đường hôm nay chúng ta đi, là đường đi bộ của các bác trai bác gái, lúc đó tới, không có dẫn đường nên không đi con đường này." "Ồ." Tôn Vấn Cừ không nói gì nữa. Có vài ký ức thời ấu thơ sẽ quanh quẩn rõ ràng trong đầu cả đời, thời gian càng lâu, lại càng như thể mới chỉ ngày hôm qua. Tôn Vấn Cừ có ấn tượng rất sâu sắc với loại nấm nhỏ màu đỏ vẫn luôn chỉ tồn tại trong tưởng tượng này, không chỉ là vì chú Lý nói loại nấm này có thể thực hiện được nguyện vọng của bản thân, mà cũng là bởi vì hắn đã từng có khoảng thời gian tới hai ba năm, vẫn luôn như ma mà tìm kiếm loại nấm này. Lúc đó, hắn có rất nhiều nguyện vọng muốn lập tức thực hiện, không muốn luyện chữ, không muốn vẽ tranh, không muốn làm gốm, còn có.....muốn ba mẹ đừng cãi nhau nữa. Nhưng vẫn chẳng hề tìm được. Cho nên, đến tận bây giờ, ba mẹ vẫn luôn hay cãi vã, lúc không cãi vã thì cũng chẳng nói gì được với nhau, không phải ngày lễ ngày tết, ba sẽ không về nhà. Thật sự có, cây nấm đỏ nhỏ. Tuy rằng không giống trong tưởng tượng của hắn lắm. Đáng tiếc là hiện giờ, hắn chẳng còn nguyện vọng gì muốn thực hiện nữa. Dẫu có, cũng chỉ là chấp niệm vì không tìm được thứ này. Thác nước cách bờ không xa, theo dòng suối nhỏ đi ngược lên chưa tới một cây số đã tới, nước đổ ào ào, thác cũng rất đẹp. Chỉ là có hơi nhỏ. Có điều, đám người bọn họ vẫn rất hưng phấn đạp nước đi qua. Tôn Vấn Cừ ngồi xổm trên một tảng đá lớn ngắm, ngắm một lúc liền đứng dậy đi qua rừng cây nhỏ bên cạnh đó. "Tìm nấm à?" Mã Lượng theo lại. "Không." Tôn Vấn Cừ vừa nói vừa ngồi xổm trở về trên tảng đá kia. "Giả vờ chẳng, giống thật tí nào." Mã Lượng nở nụ cười. Tôn Vấn Cừ cũng cười: "Nếu ở đây cũng có, tao hái cho mày một cây, mày có nguyện vọng gì không?" "Mày có không? Không thì tao tìm, tìm...một cây cho mày cũng được." Mã Lượng nói. "Tao à," Hai mắt Tôn Vấn Cừ nhìn chằm chằm vào thác nước, suy nghĩ thật lâu, rồi nhảy xuống khỏi tảng đá, "Không biết, không thì để tao sống lại một lần nữa cũng được." Mã Lượng vỗ lên vai hắn, không nói gì. Chơi trong thác nước hơn nửa tiếng, dẫn đoàn đưa mọi người rời đi, chuẩn bị bắt đầu phần quan trọng nhất của hành trình lần này. "Chốc nữa vẫn lái xe lên núi, đi đường cũ, chưa sửa, đường khá là xấu, cũng phải rẽ nhiều," dẫn đoàn vừa đi vừa nói, "Theo sát xe đầu tiên, nếu muốn dừng xe hay là ngã xe gì đó, liên lạc trước rồi hẵng dừng." "Anh Lưu dài dòng quá." Có cô nàng nói một câu. "Biết làm sao được, nếu mọi người bị làm sao, tôi phải chịu trách nhiệm mà," dẫn đoàn nói, "Cho nên tôi mới nói, không có dẫn đường người địa phương, tôi chắc chắn không đưa mọi người vào núi." "Người dẫn đường kia hình như vẫn là đứa nhóc, có được hay không vậy?" Có người hỏi. "Yên tâm, thằng nhóc này từ lúc tiểu học, cấp hai đã bắt đầu chơi leo núi rồi, ở bên ngoài cũng tính là người có kinh nghiệm," dẫn đoàn cười nói, "Với lại, cậu ta lớn lên ở đây, vùng này chỗ nào cậu ta cũng bay qua rồi." Lúc ra khỏi thác nước ở nhánh sông kia rồi trở lại bờ sông, Tôn Vấn Cừ có hơi giật mình nhìn thấy Phương Trì đang đứng một bên thuyền trò chuyện với nhà đò. "Đến bao lâu rồi?" Dẫn đoàn vừa nhìn thấy cậu, đã gọi to mà hỏi một câu. "Một lúc rồi." Phương Trì trả lời. "Các anh đi chưa được bao lâu đã tới rồi," nhà đò nói, "Người địa phương như chúng tôi đi con đường đó cũng không cần phải đi thuyền." "Nghe chưa," dẫn đoàn vừa nghe liền nở nụ cười, có hơi đắc ý quay đầu lại, "Con đường chúng ta ngồi thuyền rõ lâu lại đây, cậu ta đi bộ cái là đến." Tôn Vấn Cừ quả thật hơi giật mình, lúc ngồi thuyền tới đây, hắn không hề thấy chỗ nào bên bờ có đường để đi, Phương Trì ngày nào cũng không đạp xe đạp mà chạy tới chạy lui, có lẽ đều là đang luyện độc môn bí kíp này. Ngồi thuyền trở lại thôn, lên xe cái là thẳng lái tới rừng sâu núi thẳm. Phương Trì ngồi ở ghế sau chỉ đường cho Mã Lượng, còn có thể chuyển chú ý sang bên phải có một cái hố, trên sườn núi bên trái có tảng đá, bất ngờ nào cũng nhắc nhở trước. "Cậu quen đường," Mã Lượng cảm thán một câu, "Đuổi kịp chỉ, chỉ đạo đua xe rồi." "Lúc còn bé ngày nào cũng đi." Phương Trì nói. Tôn Vấn Cừ ngồi cạnh ghế tài xế vẫn luôn im lặng, giờ mới quay đầu lại: "Này, tôi hỏi cậu." "Hả?" Phương Trì nhìn hắn. "Bên trong núi chỗ các cậu có nấm không?" Tôn Vấn Cừ hỏi. "Có, không nhiều," Phương Trì nói, "Giờ cũng gần hết rồi, anh muốn ăn nấm à?" "Đã từng thấy loại nấm nhỏ nào... có màu đỏ trên đỉnh chưa?" Tôn Vấn Cừ khoa tay miêu tả, "Sớm biết vậy đã gửi tấm ảnh của Bác Văn sang." "Đừng ăn linh tinh, có độc." Phương Trì nói. "Tôi có bảo muốn ăn đâu, hỏi cậu đã thấy bao giờ chưa?" Tôn Vấn Cừ nhíu mày. "Không, bình thường toàn là mấy loại xấu lắm, nhìn không đẹp đẽ gì." Phương Trì trả lời. Tôn Vấn Cừ không nói gì nữa. Đường cũ lên núi cực kỳ xóc, lại còn có không ít chỗ lún, đường lại hẹp, Mã Lượng lái không được bao lâu đã đổi sang Tôn Vấn Cừ lái. "Nó lái xe yên, yên tâm," Mã Lượng nói, "Không bằng lái mười, mười năm, có bằng lái, mười năm." "Tao thật sự là thần đồng." Tôn Vấn Cừ gật đầu. Hắn lái không bằng mười năm, có bằng ba bốn năm, chủ yếu là vì lúc khoảng hai mươi mấy tuổi thích xe, cả ngày cứ lái xe đi loanh quanh, kinh nghiệm lái xe hơn Mã Lượng nhiều. Xe cuối cùng cũng dừng ở một căn nhà dân bên cạnh sườn núi, căn nhà này có vẻ là chỗ để người trong thôn nghỉ ngơi lúc vào núi. "Xe cứ dừng ở đây, đừng lái vào." Phương Trì nhảy xuống xe, "Mang đủ đồ dùng, kiểm tra trang bị." Tôn Vấn Cừ không xuống xe, kéo cái balo kia của mình ra nhìn, mới vừa nãy lúc hắn đeo balo đến thác nước cứ cảm thấy balo nặng, muốn nhìn thử xem có thứ gì không dùng được để vứt lại trên xe không. "Làm gì thế?" Phương Trì lại hỏi một câu. "Giảm gánh nặng." Tôn Vấn Cừ nói. Phương Trì không nói gì, đưa tay ôm lấy balo, lật qua lật lại đồ trong balo, sau đó lấy mấy bình nước trong balo ra ném lại trong xe, "Có nước suối uống được đúng không?" Tôn Vấn Cừ xách balo lên thử, thấy nhẹ đi không ít. "Anh dám uống à? Trên thượng du còn có làng đấy." Phương Trì nói. "Vậy cậu còn bỏ nước của tôi ra làm gì?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu chằm chằm. "Uống của tôi đi," Phương Trì liếc mắt nhìn hắn, "Balo đã nhẹ đến thế mà còn không đeo được thì chỉ có thể làm vậy..." "Thế cậu uống gì?" Tôn Vấn Cừ truy hỏi. "Tôi uống nước trong núi," Phương Trì thở dài, "Tôi uống chục năm quen rồi." Tôn Vấn Cừ không nói gì, lúc mọi người cùng nhau đi vào núi, hắn đuổi tới sau lưng Phương Trì, ôm lấy balo của cậu, nhỏ giọng mà nói một câu: "Mẹ nó, thiếu niên 14 tuổi, cậu đeo bao thuốc nổ đấy à?" "Cúi đầu nhìn đường, bớt nói đi," Phương Trì nói, "Đến chỗ cắm trại mà chỉ đi không nhìn mất hai giờ, vừa ngắm vừa chụp ảnh vừa khen mất ba giờ, đấy là với điều kiện các anh không ai gặp phải chuyện gì." "Mẹ nó chứ," Tôn Vấn Cừ vừa nghe đã cảm thấy mệt không chịu nổi rồi, "Tôi có thể trở về xe đợi được..." "Còn ngày nào cũng đến phòng tập thể hình hai tiếng cơ đấy," Phương Trì đi về phía trước, trong giọng nói mang theo khinh bỉ, "Đến uống cafe đúng không." "Sai rồi, là đến xem đàn ông cởi trần." Tôn Vấn Cừ cười trả lời. Phương Trì đột nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, rồi quay đầu bước từng bước dài về phía trước. Tôn Vấn Cừ không đi theo sau Phương Trì nữa, tâm tình vui vẻ khoái trá theo sát mọi người, vừa đi vừa trò chuyện. Hiện giờ trời đã lạnh rồi, nhiệt độ trong núi giờ vẫn còn chịu được, đến tối có lẽ sẽ lạnh buốt, may mà túi ngủ Lý Bác Văn mua là loại cực kỳ ấm. Có điều, tuy lo lắng nhiệt độ, phong cảnh ở đây đúng là đẹp lắm, mới vừa vào núi, còn chưa đi bao lâu, cảnh sắc cũng đã ngợp mắt. Núi Con Quạ tuy nói là núi, nhưng thật ra có hơi khiêm tốn, một đỉnh núi liền đỉnh núi, một bên là rừng rậm núi cao, một bên là thung lũng trải dài, trong sơn cốc là đồng ruộng, lác đác vài ngôi nhà dân. "Oa, đẹp thật!" Trương Lâm nói từ phía sau, "Ngày mai ngắm mặt trời mọc chắc là đẹp lắm, cậu đẹp trai, phải vậy không." "Chứ sao!" La Bằng lập tức trả lời. "Có biết xấu hổ không đấy!" Trương Lâm cười mắng một câu, "Tôi hỏi em trai dẫn đường mà." "Phải xem mọi người có dậy được không," Phương Trì nói, "Phía trước có chỗ đất rộng, mọi người có thể ngắm cảnh, chụp ảnh cũng không tệ, có vài người thích nhiếp ảnh cũng tới đây chụp." Tôn Vấn Cừ không mang theo máy ảnh, cảm thấy cũng chỉ là đi dạo trong núi, bản thân trước đây còn làm ổ trong núi tận ba năm, chắc cũng chỉ như vậy. Đến chỗ Phương Trì nói để ngắm cảnh, hắn liền hơi hối hận, đây không phải là thứ núi mỗi ngày nhìn thấy có thể so sánh được. Trong nháy mắt đứng trên khoảng đất trống, trước mắt như thể có một bức tranh mở ra, ánh nắng buổi chiều chiếu vào trong sơn cốc, mang theo từng đóa vân trắng chập chờn, đi vòng ra phía sau còn có thể nhìn thấy một con sông nhỏ vẫn chưa từng lộ ra lóe lên ánh sáng trong suốt. "Còn thật, thật sự rất đẹp." Mã Lượng đứng bên cạnh hắn nói. "Ừ." Tôn Vấn Cừ gật đầu, lấy điện thoại di động ra, chụp vài bức. Người mang theo máy ảnh lần lượt ra trận, bấm tách tách một đợt chụp thung lũng, chụp cảnh xong là tới lần lượt đứng giữa đài quan sát chụp người. Tôn Vấn Cừ đứng bên cạnh vừa nhìn vừa cười: "Vậy mà chẳng ai mang khăn lụa cơ đấy." "À, Vấn Cừ vừa nói cái! Tao lại nhớ ra!" Trương Lâm lập tức kéo balo của mình, lấy ra một tấm khăn choàng vai, "Cho dù không có khăn lụa... nhưng tao lại có khăn choàng vai!" "Có vòng tay bạc không?" Tôn Vấn Cừ cười hỏi, "Loại có gắn lục lạc ấy." "Mày im đi!" Trương Lâm choàng tấm khăn choàng vai lên, "Bác Văn! Đến chụp cho tao một tấm, chụp trữ tình văn nghệ vào." "Được." Lý Bác Văn cầm camera tới. Tôn Vấn Cừ cười một lúc, lại nhìn qua xung quanh, đám người bọn họ đang tản ra khắp nơi ngắm cảnh, có người leo trên tảng đá, có người trèo lên cây ven rừng ngắm, hắn ném balo xuống rồi cũng bắt đầu đi loanh quanh. Đi xung quanh hai vòng còn suýt nữa vấp phải cục đá ngã một cái, cũng không thấy Phương Trì. "May mà mua giày leo núi," Tôn Vấn Cừ quay lại, nhìn thấy Mã Lượng cũng đang quay trở ra, "Không là ngã chết tao rồi." "Không có đôi giày này, mày còn, còn lâu mới đến được, được đây." Mã Lượng chậc một tiếng, châm điếu thuốc ngồi xổm xuống tại chỗ. "Chú ý phòng cháy," Tôn Vấn Cừ chỉ xung quay, "Rừng già khó khăn lắm mới trồng được." Mã Lượng không nói gì, móc một cái khay sắt từ đâu đó ra, gảy tàn thuốc vào trong. "Con trai tao sao chẳng thấy bóng dáng đâu?" Tôn Vấn Cừ cũng ngồi xổm xuống. "Hướng kia...đi bên kia," Mã Lượng chỉ phía trước, "Có lẽ là dò, dò đường." Tôn Vấn Cừ đứng lên, đi về phía trước, "Tao đi nhìn thử." "Nhìn, nhìn cái gì mà, nhìn." Mã Lượng cười nói, "Phá hoại nụ hoa, hoa thì có." Dưới chân không phải là mặt đường bằng phẳng, Tôn Vấn Cừ không có hơi sức lắm lời với Mã Lượng, chỉ là xoay tay lại dựng thẳng ngón giữa với gã. Đi tới phía trước không được bao lâu, đường núi nhỏ đã rẽ vào trong rừng, trên đất toàn là đá trơn trượt, giữa khe đá còn có thể nhìn thấy dòng nước nhỏ. Tôn Vấn Cừ còn đang nghĩ xem Phương Trì có thể chui vào nơi nào, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy dưới tàng cây phía trước có khói bay ra. Trốn ở đây hút thuốc à? "Phương Trì?" Tôn Vấn Cừ gọi một tiếng, đi về phía bên kia. "Làm sao." Phía trước vang lại giọng Phương Trì. "Cậu trốn ở đây làm gì?" Tôn Vấn Cừ nhìn thấy Phương Trì đứng bên cạnh một cây cổ thụ, lúc nghiêng mặt sang bên cạnh có thể thấy trong miệng cậu ngậm thuốc lá. "Đi tiểu." Phương Trì cau mày. "Bớt đi," Tôn Vấn Cừ vừa nghe liền cười, tư thế này của Phương Trì cũng không giống đi tiểu lắm, dù gì cũng phải quay mặt vào cây chứ, lại nhớ tới lúc Phương Trì đứng bên cạnh tường ngoài sân nhà hắn, cũng là một câu đi tiểu, "Cậu cứ lúc nào không biết phải nói gì là lại nói đi tiểu đấy à." Phương Trì còn chưa mở miệng trả lời, Tôn Vấn Cừ đã chạy tới bên cạnh cậu, đưa tay giật thuốc lá trong miệng cậu xuống: "Bao tuổi đã hút thuốc." Phương Trì nhìn hắn chằm chằm không nói gì. "Cậu..." Tôn Vấn Cừ thấy vẻ mặt cậu không đúng lắm, vì thế liền nghiêng đầu nhìn phía trước, "thật sự..." Còn chưa dứt lời, một cùi chỏ của Phương Trì đã chỉa vào cằm hắn.