Phi Kiếm Vấn Đạo

Chương 98 : Truy Nã Tần Vân

Kim Tần quận, Trấn Sơn quận và Quảng Lăng quận đều rất gần, nằm sát cạnh nhau tạo thành hình tam giác. Kim Tần quận thành cách Quảng Lăng quận cũng chỉ tám trăm dặm mà thôi. Dưới sự khống chế của đại cao thủ Tiên Thiên Kim Đan Cảnh danh truyền thiên hạ Bành Nhạc, chiến thuyền một mạch phá không mà đi, duy trì tốc độ nhanh nhất, chỉ chốc lát thì đã đến Quảng Lăng quận! - Vù. Cất chiến thuyền, Bành Nhạc sóng vai đi với Tiêu Châu Mục, bên cạnh thì là bảy người tu hành Tiên Thiên Cảnh khác cưỡi mây mù hạ xuống. Bọn họ nhảy xuống đường phố bên ngoài quận chủ phủ. Bởi vì nơi này rõ ràng có vết tích chiến đấu, cái hố to do Công Dã Bính bị phi kiếm chém ngã xuống mà tạo thành vẫn còn ở đó. - Châu Mục đại nhân! Bên ngoài quận chủ phủ cũng tụ tập một nhóm lớn thân vệ, còn có một đám quan viên gồm cả quận úy của Quảng Lăng quận. Vương quận úy hiện tại chính là nhân vật số hai của Quảng Lăng quận, cũng từng gặp Châu Mục đại nhân, nhìn thấy đám người Châu Mục cưỡi mây mà đến này thì lập tức có chủ kiến mà hành lễ: - Bái kiến Châu Mục đại nhân. Đám quan viên còn lại cũng cung kính hành lễ: - Bái kiến Châu Mục đại nhân. - Chuyện gì xảy ra? Sau khi hạ xuống, Tiêu Châu Mục nhíu mày, con ngươi tự có một luồng sát khí. Dưới sự quản lý của mình, người đứng đầu một quận lại bị giết chết, châu mục như ông ta cũng khó tránh bị trách tội. - Bẩm Châu Mục đại nhân. Vương quận úy liền nói. - Vừa rồi quận chủ Công Dã Bính đại nhân đột nhiên gào thét Ta là quận chủ Công Dã Bính, Tần Vân muốn giết ta, âm thanh truyền khắp xung quanh vài dặm, đều khiến cho rất nhiều lão bách tính cùng với cư dân xung quanh chú ý. Ngay lúc đó thật có một người đang đuổi giết quận chủ, cũng là thao túng phi kiếm tập kích, chỉ toàn thân có chân nguyên vờn quanh, khó bề nhận rõ khuôn mặt. - Sau đó quận chủ rơi xuống ở chỗ này. Vương quận úy chỉ vào mặt đất bên cạnh đó không xa. - Thương thế của quận chủ rất nặng, chỉ vừa nói vài câu với người đuổi giết kia thì đã chết. Sau khi chết, thân thể trực tiếp tiêu tán, không thể tìm ra một cọng tóc miếng thịt nào. - Sao? Tiêu Châu Mục hơi nhíu mày. - Bọn họ nói bao nhiêu câu? Nói cái gì? Vương quận úy đáp: - Lúc ấy có rất nhiều thân vệ và dân chúng cũng nghe thấy. Nói đoạn, hắn nhìn về phía một vị thân vệ bên cạnh. Thân vệ kia lập tức đáp: - Châu Mục đại nhân, lúc đó tiểu nhân và chư vị huynh đệ cũng nghe rõ. Quận chủ đại nhân trước tiên là nói Không ngờ Công Dã Bính ta lại chết trong tay ngươi. Sau đó, vị cao thủ đạp phi kiếm kia nói: Đầu nhập vào yêu ma, ngươi đáng phải chết. Quận chủ đại nhân lại nói: Còn vu hãm ta đầu nhập vào yêu ma? Điều này cũng không thể che đậy được chuyện ngươi giết quận chủ một vùng, triều đình sẽ không bỏ qua cho ngươi! Tiếp đó, quận chủ đại nhân chết, trực tiếp tiên tán. Tiêu Châu Mục cau mày: - Đầu nhập vào yêu ma? - Tiêu đại nhân. Bành Nhạc ở bên cạnh cũng truyền âm nói. - Cách nơi này ước chừng hai dặm có một chỗ phế tích, đó chắc chắn là nơi chiến đấu. Ta có thể cảm ứng được khí tức yêu ma lưu lại ở nơi đó, cây cối hoa cỏ xung quanh cũng bị ăn mòn héo rũ. Mà quận chủ Công Dã Bính chết rồi cũng tiêu tán vô tung, thật cũng giống với thủ đoạn các gian tế yêu ma thẩm thấu vào triều đình ta, chết rồi cũng không lưu lại vết tích gì, khó có thể thẩm tra lai lịch của chúng. - Chuyện này lại còn có bóng dáng của yêu ma? Tiêu Châu Mục suy tư. Một vị lão giả Tiên Thiên Thực Đan Cảnh bên cạnh lại truyền âm nói: - Châu Mục đại nhân, có khí tức yêu ma cũng có thể là yêu ma ám sát quận chủ! Về phần Công Dã Bính chết rồi tiêu tán cũng có thể là thủ đoạn yêu ma. Người ngự kiếm phi hành kia, nếu Công Dã Bính nói là Tần Vân, hắn cũng là người phải chết rồi, nói ra cái tên Tần Vân này ắt có lý do. Tiêu Châu Mục khẽ gật đầu. Hai loại khả năng, một là Công Dã Bính đầu phục yêu ma, là gian tế. Khả năng khác là Tần Vân cùng yêu ma ám sát quận chủ bản địa, còn làm thi thể quận chủ tiêu tán, cố ý vu oan quận chủ đầu nhập vào yêu ma. Nếu như vậy, Công Dã Bính chết thật oan ức! - Vì sao Tần Vân lại phải giết Công Dã Bính? Tiêu Châu Mục nhìn về phía Vương quận úy. - Bọn họ có thù oán gì? - Ngay mấy ngày trước, quận chủ đột nhiên phái quan binh quân đội bắt trói người Tần gia... Vương quận úy bắt đầu kể ra mọi chuyện. Tiêu Châu Mục tỉ mỉ lắng nghe. Sau khi nghe xong, Bành Nhạc gật đầu: - Tần Vân và Công Dã Bính quả thực có cừu oán từ trước, trong đó rốt cuộc có gì kỳ quặc thì rất khó nói. Tiêu Châu Mục lật tay lấy ra một cái ấn vàng. - Sao? Tiêu Châu Mục kích phát nó, hơi nhíu mày. - Ấn quận chủ Quảng Lăng quận lại đang ngoài thành? Hơn nữa xung quanh không có sinh linh nào? - Trở về! - Vù! Không lâu sau, một vệt sáng vàng bay đến từ đằng xa, lơ lửng bên cạnh Tiêu Châu Mục. Chính là một cái ấn nhỏ, ấn quận chủ của Quảng Lăng quận. Bành Nhạc nói: - Nhất định là sau khi hung thủ lấy được quận chủ thì phát hiện vật này sẽ làm bại lộ tung tích cho nên mới ném ở ngoài thành. - Hừ, nếu như Công Dã Bính bị vu oan, vậy thì càng oan khuất. Ta há có thể để cho hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật? Tiêu Châu Mục mặt mày phẫn nộ, cầm lấy cái ấn vàng, lập tức cảm ứng từ xa những ấn quận chủ khác cùng với ấn tướng quân từ các nơi đóng quân. Châu Mục, người thống suất vùng Giang châu, đại quyền cả chính trị lẫn quân đội. Các quận chủ cùng với tướng quân đóng quân các nơi đều chịu quản hạt! Cũng chỉ có Thần Ma vệ trú đóng ở Đông Hải quận do triều đình phái đến là không cần nghe lệnh mà thôi. - Quảng Lăng quận chủ - Công Dã Bính bị Tần Vân giết chết, các quận, các quân lập tức bắt trói Tần Vân cùng gia quyến! Nếu như Tần Vân cả gan phản kháng, trực tiếp giết chết! Tiêu Châu Mục hạ lệnh. Thông qua đại ấn Châu Mục, mệnh lệnh của ông ta nháy mắt truyền đến các ấn quận chủ, ấn tướng quân của từng nơi. Âm thanh này lập tức vang lên trong đầu của các quận chủ và tướng quân. - Hiện tại ta sẽ lập tức thượng bẩm triều đình, để cho triều đình truyền đạt mệnh lệnh cho bộ phận văn thư của Hải bộ, toàn bộ thiên hạ bắt trói Tần Vân. Tiêu Châu Mục hành sự cũng là quyết đoán. - Chuyện có liên quan đến yêu ma cũng cần nói một câu. Bành Nhạc nhắc nhở. - Yên tâm! Ta sẽ thượng bẩm như sự thật. Nếu như Tần Vân kia thật sự thúc thủ chịu trói thì thôi, nhưng dám can đảm chống lại triều đình thì chỉ có một con đường chết! Tiêu Châu Mục lạnh lùng, cầm trong tay đại ấn màu vàng, bên trong ấn mơ hồ hiện lên văn tự, chính là nội dung dâng thư lên triều đình. Dù sao cũng là bẩm báo cho triều đình, tự nhiên miêu tả cặn kẽ. Sau khi khắp các nơi trên Giang châu nhận được mệnh lệnh của Châu Mục đại nhân, bức họa của cả nhà Tần Vân cũng nhanh chóng truyền ra khắp nơi. Về phần Hải bộ, cũng cần triều đình quyết định, tất nhiên cũng không nhanh như vậy. Nhưng bên trong Giang châu thì đã lập tức hành động. - Tần Vân giết quận chủ Quảng Lăng quận, nếu như chạy trốn rất có thể trốn vào Đông Hải! Ta lập tức phái hải vệ phụ trách xung quanh tám trăm dặm bờ biển. Chư vị, xin giúp một tay, phát hiện Tần Vân kia thì hãy lập tức báo lại. Một chỗ đóng quân ở Liên Hải quận cũng lập tức sai phái ra cao thủ. Tiếp giáp giữa đại dương và đại lục cũng là đường tiếp giáp giữa nhân tộc và thủy tộc, triều đình tất nhiên cũng bố trí quân trú đóng. Tuy rằng Đông Hải vi tôn long tộc, quan hệ giữa long tộc và nhân tộc coi như không tệ. Nhưng biển khơi cũng quá rộng, các loại yêu quái thủy tộc rất nhiều, cũng có kẻ không nghe theo long tộc. Đặc biệt là một số ít yêu quái thủy tộc nhỏ yếu tầng dưới chót, thực lực yếu kém, trí tuệ cũng thấp, lên bờ bắt người cướp của cũng thường xảy ra. Nhân tộc có trú quân thì sẽ kinh sợ một số yêu quái thủy tộc. Liên Hải vệ chính là phụ trách thủ hộ tám trăm dặm đường ven biển này! Trong mây mù. Trên một thanh trên phi kiếm to lớn, Tần Vân mang theo mọi người trong nhà ngự kiếm phi hành. - May là ta lập tức dò xét vật phẩm Công Dã Bính để lại, phát hiện ra ấn quận chủ! May mà ta lập tức ném nó đi, nếu như mang theo bên người, triều đình có thể thông qua ấn quận chủ mà lúc nào cũng có thể biết tung tích của ta. Tần Vân cũng là nghĩ mà sợ. Không có cách nào, tuy rằng hắn từng nghe nói đến ấn quận chủ nhưng trước kia chưa từng thấy qua. Vẫn là khi hắn lật xem di vật Công Dã Bính để lại mới thấy cái ấn nhỏ kia, trên đó có hai chữ Quảng Lăng, bấy giờ hắn mới giật thót, nhanh chóng ném nó đi. Thứ như ấn quận chủ này chẳng ai muốn cướp làm gì. - Trong di vật của Công Dã Bính tuy có vài tài liệu mang khí tức yêu ma nhưng chỉ là chút tài liệu mà thôi, là thứ chiến lợi phẩm người tu hành bình thường giết yêu ma cũng sẽ có một số. Tần Vân lắc đầu. - Ta muốn tìm vật như một vài thứ thư tín, nhưng lại không thấy một cái nào. Cũng phải, đám gian tế này, kẻ nào mà không cẩn thận từng chút? Sao có thể để lại chứng cứ phạm tội quá mức rõ ràng được. - Không có chứng cứ thì ta làm sao rửa sạch oan khuất đây? Tần Vân cau mày. Không có chứng cứ, nếu như triều đình cũng không cách nào xác định Công Dã Bính là yêu ma, vậy thì mình chính là hung thủ ám sát quận chủ. Kết quả duy nhất chính là thúc thủ chịu trói, làm theo luật mà bị chém đầu, ngay cả Tần gia cũng sẽ bị liên lụy. - Không chắc chắn có thể rửa sạch tội danh thì không thể bị bắt. Tần Vân thầm nghĩ. - Phải chạy trốn, chỉ cần ra biển thì sẽ có hi vọng. Tần Vân quay đầu nhìn sang bên cạnh. Phụ thân mẫu thân dựa vào nhau. Đại ca và đại tẩu mỗi người ôm một đứa bé. Chất nhi, chất nữ ngủ say sưa trong lòng đại ca đại tẩu. Chất nữ Thư Băng còn chảy nước miếng, dù sao hai đứa bé còn quá nhỏ, ngây ngây ngô ngô không hiểu tình hình. - Mặc kệ thế nào, ta cũng phải bảo vệ bọn họ. Tần Vân thầm nghĩ. - Vân nhi. Tần Liệt Hổ hạ giọng nói. - Con có chắc sẽ chạy thoát không? - Nếu là ở trong đất liền, triều đình ra lệnh một tiếng, lực lượng khắp nơi sẽ được điều động, chúng ta trốn không được bao lâu thì sẽ bị bắt lại. Tần Vân nói. - Chỉ cần ra khơi! Đường bờ biển quá dài, các nơi trú quân căn bản là chút binh sĩ phàm tục, dựa vào binh khí mà uy hiếp yêu quái thủy tộc nhỏ yếu. Tuy rằng người tu hành Tiên Thiên Cảnh cũng có nhưng so với bờ biển dài như vậy, bọn họ ít lại càng ít. Mà lại thực lực địch nổi con thì càng ít. - Yên tâm đi, chúng ta có thể chạy thoát. Chỉ cần ra khỏi đất liền, bước vào biển rộng mênh mông thì sẽ không sao cả. Tần Vân mỉm cười, an ủi phụ thân.