Phi Kiếm Vấn Đạo
Chương 39 : Kích Động Và Phẫn Nộ
- Cổ Hoài Nhân, những người khác đâu?
Ôn Xung cũng gấp gáp hỏi.
Cổ Hoài Nhân nghe xong, hoảng hốt vô cùng, liền kể:
- Tuy rằng Vụ Hồ hạp cốc có trăm con yêu quái, chúng ta lên núi vẫn đi vô cùng trôi chảy. Chúng ta còn lẻn được vào bên trong Vụ Hồ hạp cốc, Tần công tử dùng khả năng tàng hình tiến đến đã hái được Linh quả.
Quận thủ đại nhân chăm chú lắng nghe, xung quanh những người khác cũng đều yên lặng.
- Tần công tử lúc ấy đến thu thập Linh quả, thế nhưng lại không ngờ là Vụ Hồ hạp cốc ngoại trừ trên trăm con yêu quái bên ngoài trông coi, còn có một đầu Bạch Hổ Đại yêu đáng sợ.
Cổ Hoài Nhân kể tiếp:
- Bạch Hổ Đại yêu thân thể cao hai trượng, tay cầm hai thanh đại phủ rất lớn, khí lưu màu đen gào thét quanh thân, thật là đáng sợ. Tần công tử cùng Y cô nương chiến đấu với Bạch Hổ Đại yêu, tạo cơ hội cho ta cùng Tiền thúc tranh thủ thời gian chạy trốn, bọn ta ở đó chỉ tổ vướng chân vướng tay, giúp không được gì.
- Ta cùng Tiền thúc liền dốc sức liều mạng chạy trốn, mấy trăm yêu quái truy sát ta cùng Tiền thúc, Tiền thúc giúp ta ngăn cản yêu quái ta mới có thể đào thoát.
Cổ Hoài Nhân không dám giấu giếm:
- Về phần Vụ Hồ hạp cốc sau đó xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết.
Chung quanh một hồi trầm mặc.
Quận thủ đại nhân trong lòng lạnh buốt, hắn cho rằng Bạch Hổ Đại yêu tám chín phần mười sẽ ở Vụ Hồ hạp cốc nhưng hắn vẫn chờ mong tình báo của mình là sai.
- Tần huynh cùng Y cô nương, chiến Bạch Hổ Đại yêu? Tình hình như thế nào rồi?
Ôn Xung tức hỏi.
- Tần công tử rất là lợi hại.
Cổ Hoài Nhân liền nói:
- Ta lúc ấy chứng kiến Tần công tử cùng Bạch Hổ Đại yêu đại chiến khó phân thắng bại, không phân cao thấp.
- Không phân cao thấp?
Quận thủ đại nhân, Phương thống lĩnh hai người kinh ngạc hỏi. "Tần Vân mạnh vậy sao?"
- Đúng, không phân cao thấp.
Cổ Hoài Nhân liền xác nhận nói:
- Ta tận mắt nhìn thấy.
- Sau đó sao?
- Quận thủ đại nhân liền truy vấn.
- Kế tiếp ta bỏ chạy rồi, không quay lại nhìn... nữa.
Cổ Hoài Nhân liền thấp giọng nói.
- Ngươi …
Quận thủ đại nhân tức giận.
Ôn Xung liền an ủi:
- Phụ thân, Tần huynh có thể cùng Bạch Hổ Đại yêu không phân cao thấp, chắc hẳn bọn họ có thể ra ngoài.
- Thương Nha Sơn có hơn một nghìn yêu quái vây công, so với Bạch Hổ đại yêu còn đáng sợ hơn.
Phương thống lĩnh trầm giọng nói.
Quận thủ đại nhân trầm mặc.
Hắn phất tay, Cổ Hoài Nhân lập tức lui sang một bên.
Chờ giây lát.
Đầu óc Quận thủ đại nhân cảm thấy có chút choáng váng, chợt nghe Phương thống lĩnh nói:
- Là Tần công tử cùng Y cô nương.
Quận thủ đại nhân chỉ cảm thấy toàn thân giật mình một cái, huyết dịch đều sôi trào, liền nhìn về phía xa.
- Bọn hắn đi ra?
Đứng khuất ở một bên Cổ Hoài Nhân cũng ngẩng đầu nhìn, hắn thấy được một nam một nữ hai đạo thân ảnh giống như thần tiên quyến lữ, bồng bềnh xuống núi:
- Tiền thúc đâu? Tiền...
Cổ Hoài Nhân trừng lớn mắt nhìn trên bờ vai Tần Vân đang khiêng một cỗ thi thể đại cẩu lông vàng. Lúc nhỏ, Cổ Hoài Nhân đã từng nhìn thấy tiền thúc hiện ra nguyên hình một lần, khi đó hắn mới biết được nguyên hình của tiền thúc là một con đại cẩu lông vàng.
- Tiền thúc.
Cổ Hoài Nhân sững sờ đứng đó, tuy rằng vừa bị trăm tên yêu quái vây giết, do Tiền thúc vốn bị trọng thương, điên cuồng ngăn cản, hắn sớm có đoán trước. Nhưng giờ phút này chứng kiến thi thể con đại cẩu lông vàng, Cổ Hoài Nhân trong lòng hoang mang, lo sợ.
Vù vù.
Tần Vân, Y Tiêu hai người nhảy xuống, đã đến chân núi.
Quận thủ đại nhân, Phương thống lĩnh, Ôn Xung chủ động chạy tới nghênh đón.
- Tần công tử, Y Tiêu.
Quận thủ đại nhân tiến lên chủ động hành lễ nói:
- Ta lúc trước không điều tra ra tại đó có Bạch Hổ Đại yêu, làm cho các ngươi thiếu chút nữa lâm vào đường cùng, đều là do ta mà ra.
- Ôn bá bá.
Y Tiêu mỉm cười nói:
- Lần này là do tiến vào sào huyệt yêu quái, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn cũng không có gì đáng phải trách cả, mà dù sao, ta cùng Tần huynh đều còn sống trở về rồi.
Phương thống lĩnh nhìn Tần Vân hai tay mang theo một đại phủ cùng một móng vuốt hổ:
- Tần Vân huynh đệ, thanh đại phủ cùng móng vuốt Hổ này là…?
Tần Vân đem móng vuốt Hổ cùng đại phủ thả trên mặt đất, đại phủ nặng một nghìn tám trăm cân rơi xuống làm mặt đất rung động, Tần Vân lúc này mới cười nói:
- Bộ vuốt hổ này là ta chặt móng trái của Bạch Hổ Đại yêu! Cái đại phủ này cũng là một trong hai thanh đại phủ của Bạch Hổ Đại yêu.
- Chặt xuống bộ vuốt Hổ?
- Tất cả mọi người có mặt trong lòng có chút thán phục.
Đây chính là móng vuốt của Bạch Hổ Đại yêu?
- Lần này may mắn có Tần huynh, có thể trở về toàn bộ đều nhờ Tần huynh.
Y Tiêu mỉm cười nói.
- Nếu không có Y cô nương cùng Thiên Lôi Thuật của ngươi, ta cũng không đánh bại được Bạch Hổ Đại yêu.
Tần Vân liền nói.
Tần Vân thả thi thể đại cẩu lông vàng trên lưng xuống, mọi người xung quanh đều chăm chăm nhìn cỗ thi thể này, Cổ Hoài Nhân kìm lòng không được liền tiến lên, Tần Vân cúi đầu nhìn than thở nói:
- Tiền lão vì ngăn yêu quái mà chết trận, hắn vốn đã bị trọng thương trong Phong Lôi Thạch, lại liều mạng ngăn yêu quái, chém giết hơn hai mươi tên yêu quái, làm yêu quái không thể vượt qua vách núi, giúp Cổ Hoài Nhân có thể chạy thoát.
Tần Vân nhìn về phía Cổ Hoài Nhân:
- Cổ Hoài Nhân, Tiền lão đối với ngươi thật đúng là trung nghĩa.
Y Tiêu cũng nói:
- Tiền lão trước khi chết chỉ xin chúng ta, chôn cất hắn bên cạnh mộ của chủ nhân.
- Có lẽ, nên vậy đấy.
Quận thủ đại nhân gật đầu:
- Chúng ta trên đường về nên vòng qua Vưu Cao huyện an táng đại yêu trung nghĩa này.
Cổ Hoài Nhân quỳ xuống vuốt ve mớ lông vàng của thi thể đại cẩu, mắt rưng rưng.
Tần Vân ở bên cạnh nhìn.
Âm thầm than thở.
Cổ Hoài Nhân này lúc trước trốn chạy để khỏi chết, chỉ quan tâm đến mình, giờ này lại biết rơi lệ.
- Tần huynh.
Một bên Ôn Xung thấp giọng nói:
- Tần huynh cùng Y cô nương có thể trở về, ta cùng phụ thân ta đều rất vui vẻ. Chỉ là không biết lần này Linh quả...
Quận thủ đại nhân nhìn về phía Tần Vân.
Tần Vân nghe xong, liền từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp ngọc đưa cho Quận thủ đại nhân:
- May mắn không làm nhục mệnh.
Quận thủ đại nhân ánh mắt lập tức trừng tròn xoe, chỉ cảm thấy toàn thân huyết dịch đều sôi trào, thò tay muốn tiếp lấy nhưng hai tay đều phát run.
Hai mươi năm tuổi thọ!
Mặc dù hai tay run rẩy, nhưng quận thủ đại nhân vẫn nhận lấy hộp ngọc, nhẹ nhàng mở ra, trong hộp ngọc Linh quả hiện lên vầng sáng màu tím, so với hồng bảo thạch còn muốn rung động lòng người hơn. Nhìn thấy vật này, quận thủ đại nhân cảm thấy muốn hoa mắt.
Lúc quận thủ đại nhân đạt được Linh quả đang kinh hỉ như điên Bạch Hổ Đại yêu ở nơi khác đã ngự gió phi hành, bay đến phủ đệ của Thủy Thần cách đó hai trăm dặm.
Trong phủ đệ của Thủy Thần.
- Sư huynh, sư huynh.
Bạch Hổ Đại yêu trực tiếp đáp xuống trong phủ đệ, lập tức khiến cho yêu quái hộ vệ bên trong phủ đệ vây quanh.
Thủy Thần, quy củ sâm nghiêm.
- Ồ, Bạch Hổ sư đệ, ngươi đến rồi sao?
Thủy Thần ở phía xa vừa cất bước, thân ảnh liền lóe lên rồi hiện ra bên cạnh Bạch Hổ Đại chẳng qua là bị đứt một tay. Hắn tiện tay đem đại phủ để ở một bên, liền nói:
- Sư huynh, chuyện xấu! Linh quả bị cướp đi.
- Bị cướp đi ư?
- Sát khí trong con mắt Thủy Thần bắt đầu nồng đậm, nói:
- Đã xảy ra chuyện gì? Còn nữa móng vuốt của ngươi đi đâu rồi?
- Không biết từ đâu chui ra một nam một nữ là đệ tử đại phái.
Bạch Hổ Đại yêu giọng căm hận nói:
- Nữ này am hiểu Ngũ hành lôi pháp, thậm chí còn thi pháp triệu hồi thiên lôi đánh trọng thương ta. Nam kia càng lợi hại hơn, là một tên Kiếm tiên! Luận bản lĩnh thật sự hắn sợ còn không bằng ta, chỉ là hắn có một thanh pháp bảo phi kiếm cực kỳ lợi hại, theo ta thấy ít nhất phải là thất phẩm pháp bảo! Vừa rồi thực lực không phân cao thấp với ta, có cô gái kia tương trợ nên tên Kiếm tiên kia chém đứt một bộ vuốt của ta. Cho dù bị năm trăm tên yêu quái vây công pháp bảo phi kiếm kia cũng có thể hộ thân, không thể gây thương cho hắn chút nào, thậm chí còn có hơn sáu mươi tên yêu quái nhanh chóng bị hắn giết chết.
- Ta cũng không có cách nào khác.
Bạch Hổ Đại yêu giọng căm hận nói:
- Sư huynh, ngươi có cách gì giúp ta cướp lại đại phủ không? Ta vì chế tạo thanh đại phủ kia mà hao phí rất nhiều đấy nhưng vì chuyện của ngươi mà giờ nó không cánh mà bay rồi.
- Chính ngươi vô dụng trách ai đây?
Thủy Thần nhíu mày, trong con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh lẽo:
- Đệ tử đại phái đứng đầu ư? Pháp bảo phi kiếm thấp nhất là thất phẩm sao?
Đại phái ư?
Có thể sẽ có âm mưu hay không đây? Sẽ có cạm bẫy không chứ?
- Nhưng tất cả là do ta lo chuyện của sư huynh mà.
Bạch Hổ Đại yêu liền nói.
- Bạch Hổ sư đệ, chẳng lẽ ta vì ngươi mà giết vào quận thành Quảng Lăng sao?
Thủy Thần liếc mắt Bạch Hổ Đại yêu, trong hai tròng mắt Thủy Thần bốc lên ngọn lửa màu đen, trong lòng Bạch Hổ Đại yêu đang nhìn cũng trở nên gấp gáp.
Dù sao thực lực của Thủy Thần quả thật mạnh hơn so với hắn.
- Đương nhiên chuyện đứt bộ móng vuốt của ngươi ta cũng sẽ đền bù, xin sư tôn giúp ngươi mọc lại móng vuốt. Những vật đại bổ cần thiết ta sẽ lo hết.
Thủy Thần lấy từ trong lòng ngực ra một xấp lớn ngân phiếu:
- Đây là hai mươi vạn lượng ngân phiếu, sư huynh có thể làm cho ngươi cũng chỉ nhiêu đây mà thôi.
Bạch Hổ Đại yêu liền cầm lấy ngân phiếu.
Hai mươi vạn lượng bạc đối với Tiên Thiên Đại yêu cũng không phải là một con số nhỏ, giống như quận thủ đại nhân với tư cách là hoàng đế của một địa phương, một năm có thể với tới tay miễn cưỡng cũng chỉ là mười vạn lượng mà thôi.
- Đúng rồi, Linh quả đâu?
Thủy Thần hừ nói:
- Cũng bị cướp rồi à?
- Bị tên Kiếm tiên kia mang đi rồi.
Bạch Hổ Đại yêu rất là không cam lòng:
- Đúng rồi, sư huynh, ngươi biết Kiếm tiên kia tên gì không? Từ đâu xuất hiện hay không?
Thủy Thần nghiêng đầu ngắm nhìn về hướng quận thành Quảng Lăng với ánh nhìn xa xăm, cười nhạo nói:
- Kiếm Tiên ư? Nếu ta đoán không lầm tên Kiếm tiên này chính là nhi tử của Ngân Chương bộ đầu Tần Liệt Hổ ở Quảng Lăng quận, tên là Tần Vân! Nghe thủ hạ tiểu yêu của ta báo lại, ba tên ma bộc mà ta phái ra, ma bộc mạnh nhất là Tê Ngưu yêu chính là bị một kiếm của hắn chém chết.
- Tần Vân ư?
Bạch Hổ Đại yêu gật gật đầu, ghi nhớ cái tên này.
- Cướp Linh quả của ta.
Ngọn lửa màu đen trong mắt Thủy Thần không ngừng bốc lên:
- Dám chọc tới ta sao, hừ hừ...
Truyện khác cùng thể loại
2672 chương
904 chương
17 chương
161 chương