Phi Kiếm Vấn Đạo
Chương 226 : Người có tên, cây có bóng
Người đàn ông trung niên ấy bỗng dưng cảm thấy lo sợ.
Năm đó khi Tần Vân chém chết Thanh Sí Yêu Vương, hắn ta chỉ là một trong những đệ tử của Huyền Vũ cung đứng xem trận chiến đấy. Chẳng qua khi ấy, hắn chỉ có tu vi Tiên Thiên Thực Đan cảnh bình thường, ngay cả Thanh Lệnh Tuần Thiên sứ cũng không phải. Tự nhiên ánh mắt của hắn không thể nhìn ra được thuật phi kiếm của Tần Vân huyền diệu đến cỡ nào, đáng sợ đến mức nào. Sau khi lấy được bình ngọc, sau hai năm hắn ta liền tiến vào Tiên Thiên Kim Đan cảnh.
Thậm chí khi thi triển thủ đoạn Ma Thần Nhất Mạch, thì chiến lực của hắn còn có thể so sánh với cấp bậc Lĩnh vực ý cảnh. Hơn nữa, thủ đoạn của bình ngọc nhiều vô số kể, lại kỳ lạ thần bí, giúp hắn có thể tùy ý tung hoành khắp thiên hạ, không có kẻ nào có thể địch lại được.
Bây giờ bình ngọc lại nói:
"Trốn xa chừng nào càng tốt chừng đó. Đừng tự tìm đường chết."
Điều này thật sự khiến cho lòng hắn nguội lạnh hẳn đi.
- Cũng phải, ngay cả bình ngọc cũng không thể làm gì được.
- Đi nhanh lên!
Người đàn ông trung niên lập tức để lại một khối bạc vụn trên bàn, sau đó lập tức thi triển thuật Thần ẩn rời khỏi trà lâu.
Vừa tranh thủ thời gian chạy đi xa, người đàn ông trung niên vừa không cam tâm dùng truyền âm nói:
"Ta phải tiêu diệt sạch Tây Môn gia. Cho dù Tần Vân đã đến, thì ta cũng muốn tiêu diệt hết bọn chúng. Bình ngọc, ngươi có biện pháp gì không?"
"Ài. Việc ngươi cần làm bây giờ nhất chính là rời xa Dương Lai quận, càng xa càng tốt."
Bình ngọc lên tiếng nhắc nhở.
"Ngươi có biện pháp gì không?"
Người đàn ông trung niên vẫn không buông tha, tiếp tục hỏi.
"Nếu như đơn giản ngươi chỉ muốn tra tấn và giết chết Tây Môn gia vậy thì như vầy đi. Một khi Tần Vân đến gần ta chừng ba dặm thì ta có thể cảm ứng được. Ngươi bất cứ lúc nào cũng phải duy trì khoảng cách ba dặm trở lên đối với hắn."
Bình ngọc lại nói thêm:
- Một khi ta cảm ứng được hắn. Ngươi nhất định phải chạy đi thật xa!
- Được!
Ánh mắt của người đàn ông trung niên lập tức sáng lên.
- Sự thật là...
Bình ngọc cũng tự lẩm bẩm nói với chính mình:
"Lúc trước con yêu quái bọ ngựa kia vì quá cẩn thận, lúc nào cũng đề phòng ta... Còn tên tu hành của Nhân tộc này thì lại dễ dàng sai bảo hơn. Nhưng lại quá cố chấp đến mức điên cuồng. Bị nhốt trong cái bình này chính là lúc ta suy yếu nhất, có lẽ chẳng bao lâu nữa ta lại có thể tái xuất rồi."
Vì có chỗ khiếm khuyết nên mới có thể lợi dụng. Trung niên nam tử này vì quá cố chấp điên cuồng nên mới một mực nghe theo sự chỉ dẫn của bình ngọc, qua đó cũng có được không ít chỗ tốt. Mà khoảng cách với ngày linh hồn trong bình thoát ra ngoài cũng dần dần rút ngắn lại.
"Phong cấm này tồn tại từ thời thượng cổ cho đến nay. May mắn là màn phong cấm này đang dần dần bị ăn mòn. Ta mượn nhờ lực lượng bên ngoài làm nó hao mòn nhanh chóng hơn. Sắp, sắp rồi. Không bao lâu nữa, ta đã có thể chạy trốn ra ngoài rồi."
Bình ngọc vô cùng mong đợi:
"Còn bây giờ thì vẫn phải tiếp tục lợi dụng hắn ta."
...
Dương Lai quận thành.
Tần Vân đi một vòng khắp cả quận thành này, Lĩnh vực kiếm ý cũng dò xét rất cẩn thận, nhưng vẫn không tài nào tìm ra được khí tức của đại yêu ma. Ngược lại, Tần Vân chỉ bắt gặp một ít tộc nhân của Tây Môn gia, vì đối mặt với tử vong mà trở nên điên cuồng. Trong đó còn có hai kẻ cuồng loạn như Tây Môn Thành, tùy ý làm càn bừa bãi, hại chết không ít người. Hiển nhiên Tần Vân cũng đã thuận tay đưa tiễn hai kẻ này về nơi chín suối.
- Không tìm được!
Tần Vân nhíu mày, lắc đầu nói:
- Vậy trước tiên đến Tân Môn gia xem xét một chút. Rõ ràng một kẻ có thể đánh cho Ân Ly Hỏa bị trọng thương, thì trong thời gian ngắn có thể tiêu diệt hoàn toàn cả Tây Môn gia được. Nhưng hắn ta lại không làm như vậy, mà mỗi ngày chỉ giết hơn một trăm tên tộc nhân. Đây là hắn cố ý dày vò người của Tây Môn gia. Nếu như không có thâm cừu đại hận gì đó, thì chắc sẽ không làm vậy!
Tần Vân tự hỏi, rồi sải bước tiến về Tây Môn gia.
Mà ở tại Tây môn gia lúc này, thi thể của Tây Môn Thành đã được đưa về trong gia tộc.
- Thành công tử cũng chết rồi?
Nhiều người trong tộc vô cùng kinh hãi.
- Thành nhi!
Lập tức có một vị trưởng bối trong tộc chạy đến, ngay cả chủ gia tộc là Tây Môn Chấn cũng bước ra. Bởi vì Tây Môn Thành cũng đồng lứa với cháu trai ông ta.
Đám người Tây Môn Chấn vừa tiến vào tiểu viện, lập tức phát hiện ra điểm khác thường trên thi thể Tây Môn Thành.
- Đây là...
- Nó không bị hút khô máu thịt!
Ai ai cũng đều giật mình. Ngay cả Tây Môn Chấn cũng khá hoảng hốt. Còn Ân Ly Hỏa thì cũng dẫn theo sư đệ bước đến xem xét.
- Chuyện gì đã xảy ra? Thành nhi bị người nào giết vậy?
Tần Môn Chấn lập tức nhìn về phía đám hộ vệ đưa thi thể của Tây Môn Thành về.
- Đây là một đạo kiếm khí, hẳn là của cao thủ đã mở ra tiên môn rồi. Rất có thể là người tu hành ở bậc Tiên Thiên cảnh.
Lập tức có một người trong tộc lên tiếng phán đoán.
- Trời sập rồi. Đại yêu ma âm thầm giết người của Tây Môn gia tộc ta. Bây giờ lại có những người khác đến đánh lén. Bộ thực sự cho rằng Tây Môn gia ta dễ khi dễ như vậy hay sao?
Có một tộc nhân phẫn nộ gào thét.
Đại yêu ma thần bí thì thôi đi, không ngờ lại còn có người khác dám khi dễ đến Tây Môn gia bọn hắn?
- Tổ phụ, nhị ca là do một vị Tử Lệnh Tuần Thiên sứ giết chết.
Thanh niên áo trắng đứng bên cạnh lập tức lên tiếng.
Tử Lệnh Tuần Thiên sứ?
Chung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Ngược lại thì ánh mắt của Ân Ly Hỏa lập tức sáng lên, vội vàng hỏi:
- Là vị Tử Lệnh Tuần Thiên sứ nào?
Thanh niên áo trắng thấp giọng đáp lời:
- Người ấy nói mình tên gọi Tần Vân. Lát nữa sẽ đến Tây Môn gia chúng ta. Còn nói nhị ca chỉ trong hai ba ngày ngắn ngủi đã chà đạp giết chết hơn mười cô gái vô tội. Chuyện này người ấy sẽ phải hỏi Tây môn gia cho rõ một phen.
- Tần Vân?
Tây Môn Chấn lập tức lộ ra nét vui mừng:
- Tây Môn gia ta được cứu rồi. Được cứu rồi!
- Là Tần Vân? Kiếm tiên đệ nhất trong thiên hạ - Tần Vân?
- Nghe nói Tần Vân ở Quảng Lăng quận là vô địch trong thiên hạ. Đại yêu ma trong thiên hạ gặp hắn đều phải trốn đi!
- Hắn đến Dương Lai quận rồi sao?
- Tây Môn gia được cứu rồi!
Từng vị từng vị trưởng lão chức cao trọng vọng trong gia tộc đều vô cùng kích động.
Người có tên, cây có bóng. Có lẽ những người bình thường biết rất ít về cái tên Tần Vân này. Nhưng những gia tộc có chút tiếng tăm trong thiên hạ thì lại khác. Tin tức của bọn họ đều khá linh thông, ai ai cũng biết đến Kiếm tiên đệ nhất trong thiên hạ - Tần Vân. Hôm nay, tất cả đại yêu ma trong thiên hạ đều đã chạy trốn cũng bởi vì sợ danh tiếng của vị Kiếm tiên đáng sợ này. Nghe nói thực lực của hắn được cho rằng đã đạt đến trạng thái đệ nhất trong thiên hạ rồi.
- Tần Kiếm tiên đã đến!
Ân Ly Hỏa cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười:
- Nếu như Tần Kiếm tiên đã đến, vậy thì Tây Môn gia cũng không cần lo nữa!
Tần Môn Chấn gật đầu liên tục.
Tuy rằng bên ngoài đồn rằng thực lực của Kiếm Tiên Tần Vân là đệ nhất thiên hạ, nhưng Tây Môn Chấn gia chủ đương thời của Tây Môn gia và cả cao nhân như Ân Ly Hỏa đều hiểu rõ rằng lời nói ấy có chút khuếch đại. Chỉ có thể nói là, dưới Tiên Nhân Ma Thần, thì có lẽ Tần Vân là người vô địch thiên hạ rồi. Ma Ha tự cũng có Pháp Bàn thánh tăng đã nhập đạo, nhưng có lẽ cũng chỉ tương đương với Tần Vân mà thôi. Lại thêm một thanh phi kiếm có thể giết địch ngàn dặm của Tần Vân, lực uy hiếp này đối với yêu quái đương nhiên mạnh hơn Pháp Bàn thánh tăng nhiều.
Vừa nghĩ đến việc bị một thanh phi kiếm đuổi giết hơn ngàn dặm, đại yêu ma nào mà không run sợ chứ?
- Đợi lát nữa Tần Kiếm tiên sẽ đến thôi. Hắn ta ghét ác như cừu địch, không cho phép ác nhân làm càn đâu.
Ân Ly Hỏa liếc mắt nhìn Tây Môn Chấn, lại nói tiếp:
- Tây Môn gia các ngươi trong mấy ngày này có không ít kẻ xem mạng người như cỏ rác rồi.
- Ai...
Tây Môn Chấn cũng chỉ đành thấp giọng thở dài nói:
- Những ngày trước đám tiểu bối ấy cũng không có ai dám làm càn. Cho dù có cũng chỉ là lén lút mà thôi, sợ sẽ bị gia tộc phát hiện. Nhưng bây giờ, mỗi ngày đều có hơn một trăm người trong tộc chết... Làm cho người trong tộc Tây Môn gia chúng tôi có chút điên cuồng, không kiêng nể gì cả, muốn làm gì thì làm.
- Đợi lát nữa ngươi hãy phân trần với Tần kiếm tiên đi.
Ân Ly Hỏa lạnh nhạt lên tiếng.
...
Một đám nhân vật cao tầng trong gia tộc gồm Tây Môn Chấn và rất nhiều người trong tộc khác đứng ở cửa chính chờ đợi.
Nhưng rồi lại không đợi được Tần Vân đến, mà lại thấy hai cái xác của con cháu Tây Môn gia khác bị Tần Vân chém chết được đưa về. Đây đều là những tên xem mạng người như cỏ rác, khiến cho lòng người của Tây Môn gia càng cực kỳ bất ổn.
- Đám phế vật này! Đừng chỉ vì mấy người bọn hắn mà chọc giận Tần Kiếm tiên.
- Nếu như bởi vì thế mà Tần kiếm tiên không giúp Tây Môn gia chúng ta nữa, vậy thì phải biết làm thế nào đây?
- Bọn chúng đều là đám rác rưởi, những người trong tộc khác không có tội tình gì.
Ai ai cũng nhỏ giọng bàn tán, thậm chí còn có chút bất an.
Tây Môn gia đã phát triển và sinh tồn hơn trăm năm. Từ gia tộc mười mấy người đã trở thành đại gia tộc mấy nghìn người. Mấy ngày nay cho dù đã có mấy trăm người bị giết, nhưng vẫn còn hơn một nửa người còn sống. Bọn họ đều có khát vọng được sống mãnh liệt.
Rốt cuộc cũng có một người đàn ông mặc áo xanh bước đến trên đường phố từ phía xa xa.
Người đàn ông áo xanh này di chuyển, mỗi bước đi mơ hồ đều tiến hơn mười trượng về phía trước. Chỉ vẻn vẹn có mấy bước, đã tiến đến trước cổng vào của Tây Môn gia.
- Tần đạo hữu!
Ân Ly Hỏa lập tức hành lễ, nhiệt tình chào hỏi.
- Tây Môn gia bái kiến Tần kiếm tiên!
Tây Môn Chấn dẫn đầu quỳ xuống, hàng loạt tộc nhân đứng sau ông ta đều đồng loạt quỳ xuống. Giờ phút này cũng chỉ còn mình Ân Ly Hỏa và sư đệ của ông ta là đứng.
Tần Vân nhìn đám người Tây Môn gia đang quỳ rạp một chỗ, thì cau mày nói:
- Tất cả đứng lên đi!
- Ân đạo hữu!
Tần Vân nhìn về phía Ân Ly Hỏa, khẽ gật đầu chào lại một câu.
Lúc này tất cả mọi người Tây Môn gia mới đứng dậy.
- Tiểu nhân Tây Môn Chấn, ngày thường là do tiểu nhân cai quản Tây Môn gia.
Tân Môn Chấn có chút sợ hãi, dù sao thì danh khí của Thiên hạ đệ nhất kiếm tiên cũn quá lớn, ngay cả lão tổ tông nhà ông ta cũng không cách nào đối địch với vị trước mắt này. Huống hồ bọn họ còn cần vị trước mắt này cứu vớt cả gia tộc của bọn họ:
- Mấy ngày nay Tây Môn gia chúng tôi gặp phải đại nạn. Đại nạn ập xuống, đám con cháu trong gia tộc có vài tên nhập ma trở nên điên cuồng, tùy ý xem mạng người như cỏ rác. Tây Môn gia chúng tôi thật sự rất xấu hổ, thẹn với bà con phụ lão xung quanh. Tần Kiếm tiên có thể diệt trừ bọn chúng, Tây Môn gia chúng tôi vô cùng cảm phục, nhưng cũng hổ thẹn vì loại chuyện như vậy lại phải để cho Tần Kiếm tiên tự mình ra tay. Tần Kiếm tiên yên tâm. Những phụ lão bị hại xung quanh đây... Tây Mông gia chúng ta sẽ đền bù tổn thất thật xứng đáng. Phàm là những tên tộc nhân làm việc ác trong Tây Môn gia tôi đều sẽ bị nghiêm trị, tuyệt đối không buông tha cho kẻ nào.
- Được. Những người bị hại đều phải được đền bù tổn thất. Kẻ làm ác nhất định không buông tha một tên nào. Ta nghe rất rõ rồi đấy.
Tần Vân lạnh nhạt nói:
- Ta sẽ để cho Tuần Thiên minh quan sát Tây Môn gia các ngươi thật kỹ.
- Vâng vâng vâng!
Trán của Tây Môn Chấn đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nghe Tần Vân nói như vậy, ông ta càng hạ quyết tâm phải xử lý nghiêm ngặt tộc nhân của mình hơn.
- Ừ.
Tần Vân cũng gật đầu. Tuy rằng lúc trước hắn đã giết chết ba tên Tây Môn gia làm chuyện ác, nhưng dù sao đây cũng là đại gia tộc có hơn nghìn tộc nhân. Tốt xấu lẫn lộn cũng là điều khó tránh khỏi. Trong gia tộc cũng có người tốt, vô tội, ví dụ như thanh niên áo trắng đã cố ngăn cản Tây Môn Thành lúc trước, Tần Vân thấy hắn ta quả thật không tệ. Thứ hai là, phía sau còn có liên quan đến đại yêu ma thần bí. Tần Vân thật sự không thể bỏ qua cho một tên đại yêu ma nào cả.
- Tần đạo hữu. Chúng ta đi vào rồi hãy nói chuyện!
Ân Ly Hỏa cười nói, nhìn thấy Tần Vân đến, ông ta đã yên tâm hơn. Trong số các Tiên Thiên Kim Đan hiện tại của Hỗn Nguyên tông, thật sự không có người nào địch nổi vị trước mắt này.
- Ta vừa mới đến Dương Lai quận, có rất nhiều chuyện ta không hiểu rõ. Ân đạo hữu đã từng tiếp xúc với đại yêu ma kia, chắc hẳn biết được không ít.
Tần Vân mỉm cười gật đầu cùng Ân Ly Hỏa tiến vào trong.
Mấy tộc lão Tây Môn gia lập tức đi theo sau, sẵn sàng chờ lệnh.
Truyện khác cùng thể loại
286 chương
40 chương
12 chương
81 chương
45 chương
45 chương
115 chương