Phi Kiếm Vấn Đạo
Chương 203 : Thiên Long Cung Thượng Cổ (thượng)
Tần Vân quan sát Tây hải rộng lớn, suy tư nói:
- Trong tình báo của Vạn Tượng điện, Thiên Long cung thượng cổ có mười hai cửa khẩu, Tứ hải Long tộc đã tìm kiếm hơn sáu ngàn năm! Ba ngàn năm gần đây vẫn chưa thu được chút Thiên Long huyết tinh nào. Cao thủ Tứ hải Long tộc nhiều như mây, trong ba ngàn năm này cũng có sinh ra cao thủ nhập đạo. Ta đi vào dọc theo cửa khẩu cũ, hy vọng có được Thiên Long huyết tinh thật xa vời.
- Nếu có cửa khẩu mới, tiến vào khu vục Thiên Long cung thượng cổ mới, nói không chừng có thể thu được Thiên Long huyết tinh.
- Đệ tử Y thị ra khỏi Côn Lôn châu, tiến vào Tây hải, một đường bay mất. Nơi này là vị trí cuối cùng truyền lại tin tức trước khi mất tích. Mà nơi này là Thiên Long Hành cung thượng cổ.
Tần Vân đối chiếu với bản địa đồ:
- Như vậy nếu đệ tử Y thị tiến nhầm vào Thiên Long Hành cung thượng cổ, hẳn là tiến vào Đông Nam Giác!
Tần Vân nhẹ nhàng vẽ ra một địa phương có khả thi lớn nhất.
“Ta đi dọc theo nơi này tra xét thử xem.”
Vù…!
Vừa đi vừa thi triển Hóa hồng thuật, nhanh chóng phá không mà đi. Hắn bay được một lát thì đáp xuống, trực tiếp tiến sâu vào sâu trong nước biển.
Dưới đáy biển.
Có san hồ bầy cá, Tần Vân bay xuống dưới đáy biển, nước biển tự nhiên tách ra.
“Thiên Long cung thượng cổ, trận pháp thật huyền diệu, tinh thần không thể cảm ứng.”
Tần Vân thầm nghĩ.
“Chỉ có thể dựa vào phạm vi kiếm ý tra xét nơi này. May mắn là phạm vi kiếm ý của ta có thể bao trùm phạm vi trăm trượng chung quanh.”
Hắn bay dưới đáy biển, dần dần dựa theo đánh dấu trên bản đồ tiến nhập vào phạm vi của Thiên Long cung thượng cổ.
- Hừm?
Sắc mặt Tần Vân khẽ biến, rõ ràng nhìn thấy một tòa núi dưới đáy biển, nhưng bay thế nào cũng không thể đến gần.
“Rõ ràng đã thấy rồi lại không thể bay qua.”
“Trở lại nơi khác thử xem.”
Tần Vân lui về phía sau.
Địa phương cuối cùng đệ tử Y thị mất tích cách Thiên Long cung thượng cổ tuy rất gần nhưng Tần Vân chỉ có thể suy đoán phương hướng bọn họ tiến lên, chỉ có thể tra xét thử. Dùng phạm vi kiếm ý bao phủ trăm trượng chung quanh cẩn thận tra xét, tìm kiếm cửa khẩu của trận pháp. Nhưng trận pháp cơ hồ đều vận chuyển bình thường ở tất cả các khu vực. Tần Vân đã thật sự uổng công.
Hắn cũng nhận định không có chuyện trùng hợp như vậy. Ấn ký đưa tin của đệ tử Y thị rõ ràng không tiêu tán nhưng lại không có cách nào đưa tin. Nhất định là bị nhốt ở một nơi đặc thù!
Chung quanh vùng này lại là Thiên Long cung thượng cổ. Có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Vì thế hắn chậm rãi xem thử.
Đảo mắt đã thử được hơn nửa tháng.
Trong đáy biển, Tần Vân cầm tuần tra lệnh trong tay truyền âm cùng Y Tiêu.
- Vân ca, chàng tìm được người Y thị thiếp rồi chứ?
Tần Vân lắc đầu:
- Vẫn chưa, còn đang tìm kiếm.
Y Tiêu nói:
- Chàng đã tìm lâu như vậy rồi, cũng đã hết sức. Tìm không thấy thì thôi vậy. Lúc trước thiếp có nghe nói Thiên Long cung thượng cổ rất nguy hiểm đó.
Tần Vân trấn an:
- Trận pháp của Thiên Long cung thượng cổ cứ làm ta đi lạc. Thử qua thử lại, theo như ta suy đoán bọn họ đã đi vào được rồi. Nếu bọn họ có thể đi vào, ta cũng có thể đi vào. Mỗi lần ta đi tới, đều có ghi chép trên đường đi. Y Tiêu, nàng yên tâm đi.
Y Tiêu gật gật đầu:
- Vâng, chúng ta cứu người cũng chỉ là hỗ trợ thôi, đừng để bản thân lâm vào tuyệt cảnh.
- Phu nhân nàng cứ việc yên tâm.
Tần Vân cười cười.
Tuy đã nói với thê tử chuyện Thiên Long cung thượng cổ, nhưng chuyện tìm kiếm Thiên Long huyết tinh, chuyện cứu Ngao Tuyết Long tộc, Tần Vân lại tạm thời không nói.
Vẫn nên đợi sau khi tìm được rồi nói sau.
Đảo mắt đã ba ngày trôi qua. Tần Vân lần lượt dò xét từng tuyến đường khác nhau hướng về trước Thiên Long Hành cung thượng cổ, mỗi lần đều tường tận ghi chú lại tuyến đường trên bản đồ.
- Hả?
Dưới đáy biển, nước biển chung quanh Tần Vân tự nhiên tách ra, hắn tỏ vẻ kinh ngạc.
Lúc này mày mò tìm kiếm thật sự quá buồn tẻ. Nếu không phải vì cứu mẫu thân của Tiêu Tiêu, Tần Vân sẽ không kiên trì lâu như vậy. Hơn hai mươi ngày không thu hoạch được gì thật sự khiến hắn có chút chết lặng rồi.
Nhưng vào lúc này, tuy rằng mắt thường nhìn không được nhưng phạm vi kiếm ý bao trùm mấy trăm trượng chung quanh Tần Vân lại nhận thấy được vị trí cách mình chín mươi hai trượng có một cửa khẩu. Phạm vi kiếm ý của chính mình dò xét dọc theo cửa khẩu, phát hiện đó là một mặt thiên địa khác.
Tần Vân kích động:
- Tìm được rồi. Sơ hở của trận pháp vận chuyển!
“Trận pháp tồn tại từ thời kỳ thượng cổ, khi trận pháp vận chuyển, Thiên Long cung thượng cổ biến mất vô tung, không thể tìm kiếm ra được nữa. Sáu ngàn năm trước, từ xa xưa trận pháp bắt đầu xuất hiện sơ hở, mới bị phát hiện ra.”
Tần Vân thầm nghĩ.
“Tứ hải Long tộc đi vào cũng thu được không ít bảo bối, ví như Thiên Long huyết tinh khiến cho bọn người Long tộc điên cuồng. Nhưng mười hai cửa khẩu, Long tộc vốn đã tra xét rất nhiều lần.”
“Đây là cửa khẩu không có trên bản đồ!”
“Không biết đệ tử Y thị mất tích có phải từ chỗ này hay không. Nhưng đây tuyệt đối là một cửa khẩu nữa của trận pháp Thiên Long Hành Cung thượng cổ.”
Tần Vân bình phục tâm tình, lấy ra tuần tra lệnh.
Trước người hiện lên một trường cảnh. Đó chính là Y Tiêu toàn thân mặc y bào màu xanh nhạt đang vẽ phù lục trước họa án.
Y Tiêu lộ ra thần sắc vui vẻ:
- Vân ca!
- Tìm được rồi, tìm được cửa khẩu rồi!
Tần Vân nói.
Y Tiêu hỏi ngay:
- Rốt cục tìm được rồi ư? Bọn họ đều ở bên trong sao?
Tần Vân căn dặn:
- Vẫn còn chưa biết, phải tiến vào xem thử. Nhưng mà sau khi ta tiến vào, có lẽ nàng không thể truyền tin được cho ta. Bên trong hẳn là có ngăn cách truyền tin. Cho nên nếu không thể truyền tin được cho ta, cũng không cần phải lo lắng.
- Chàng cẩn thận một chút.
Y Tiêu cũng khẩn trương.
Tần Vân ngắm nhìn thê tử của mình, trong lòng vừa khẩn trương vừa chờ mong, chờ mong tìm được Thiên Long huyết tinh, lúc đó mới nói về việc của nhạc mẫu đại nhân cho nàng biết.
- Chờ ta trở về.
Tần Vân sau khi cắt đứt truyền tin, liền bay vào trong cửa khẩu kia. Nhưng khi bay đến lại gặp phải trận pháp xoay chuyển, càng bay đến càng văng ra xa.
May mắn đã biết được vị trí cửa khẩu, thử khoảng mười lần mới tiếp cận được lối vào.
Phạm vi kiếm ý vờn quanh tự thân phá vỡ trở ngại. Tần Vân đi dọc theo sơ hở của trận pháp, sau đó trực tiếp đi vào.
Vừa tiến vào, Tần Vân liền nhìn thấy một tòa cung điện nguy nga. Cung điện nối liền nhau theo phong cách xa xưa, lớn hơn nhiều so với Tây hải Long Cung, phần lớn đều kiến tạo từ thủy tinh, vô cùng xa hoa.
Có điều tòa cung điện thủy tinh xa xưa này có một vài bộ phận đã sập. Nhìn từ xa còn có chỗ lưu lại vết máu.
Vù vù vù…
Sát khí tràn ngập.
Vết máu này lưu lại qua năm tháng vô tận, nhưng trong đó vẫn còn chứa đựng oán khí cùng sát khí, thậm chí làm cho Tần Vân cảm giác bị áp bách.
“Đây là vết máu của Thượng Cổ Thiên Long chết trận.”
Tần Vân thầm nghĩ.
“Từ mười hai cửa khẩu khác, trong đó có một cửa khẩu có thể miễn cưỡng nhìn thấy thi thể Thượng Cổ Thiên Long từ xa xa.”
Thi thể Thượng Cổ Thiên Long từ trước đến nay đều ở trong cung điện.
Dựa vào một số tin tức mà suy đoán, Thượng Cổ Thiên Long lúc trước hẳn đã giết chết một vị ma thần ngoại vực, nhưng cũng bị trọng thương sắp chết. Trước khi chết đã đóng cửa toàn bộ Thiên Long Hành Cung thượng cổ, không muốn thi thể bản thân lọt vào khống chế của ma thần khác. Dù sao một thi thể Thiên Long vô cùng hữu dụng. Hắn bảo hộ thi thể bản thân thật chu đáo, cẩn thận.
Hắn đóng cửa cả Long cung, khi trận pháp phong cấm. Cho đến hiện nay, cho dù là bản lĩnh tiên ma cũng không thể nào tiến vào được. Thi hài của hắn lại giấu ở nơi trung tâm nhất, trong đó chỉ có một cửa khẩu đi vào, chỉ có thể xuyên thấu qua khe hở cung điện sập mới có thể nhìn thấy từ xa.
- Thật sự là tinh xảo!
Tần Vân đi nhanh, bước đến hành lang cung điện gần mình nhất. Hành lang này do từng khối thủy tinh lớn nối liền nhau, khi dẫm lên sẽ xuất hiện hình dáng của bản thân phản quang lại.
“Đây có lẽ là dùng pháp thuật ngưng luyện thành thủy tinh. Chín phần mười cung điện đều kiến tạo từ thủy tinh. Thật quá xa xỉ. Pháp luật của Thiên Long thượng cổ cũng quá hùng hồn rồi. Nếu để cho ta thi triển thử, không ngừng ngưng luyện thủy tinh suốt năm trăm năm, sợ chỉ có thể miễn cưỡng tạo ra một sảnh điện mà thôi.”
Tần Vân âm thầm cảm thán. Hắn cẩn thận dùng phạm vi kiếm ý bao phủ chung quanh. Hắn đi dọc theo một cửa khẩu tiến vào sảnh điện gần nhất.
Hô, hô…!
Có hơi thở vô hình bay bổng đến, xâm nhập vào giới hạn phạm vi kiếm ý của Tần Vân, nhất thời hiện hình.
- Giết!
- Giết!
Hai luồng sương mù huyết sắc hiện hình, điên cuồng đánh tới Tần Vân.
Tần Vân khẽ biến sắc.
- Phá!
Phạm vi kiếm ý mãnh liệt chống đỡ, không ngừng phá hủy hai luồng sương mù huyết sắc này. Hai luồng sương mù huyết sắc có lúc thì bay tới, có lúc thì biến thành một cái đầu lâu tà ác nhìn Tần Vân chằm chằm, cũng có lúc lại biến thành nữ tử yêu dị khiêu vũ đều có mị lực kinh người. Nhưng hồn phách Tần Vân đã đạt tới bản lĩnh Tiên Thiên Kim Đan. Hơn nữa kiếm ý đạt cực cảnh, há có thể dễ dàng bị mê hoặc sao? Hai luồng sương mù huyết sắc gắng gượng bay hơn hai mươi trượng trong phạm vi kiếm ý mới dần biến mất.
Tần Vân khẽ biến sắc:
- Chỉ có hai luồng sương mù huyết sắc đã có thể chống cự được phạm vi kiếm ý lâu như vậy? Tà ác như thế hẳn là hơi thở của ma. Đại yêu ma không đáng sợ như vậy, hẳn đây là ma thần. Thậm chí có thể là ma thần ngoại vực bị giết chết kia.
- Thời đại thượng cổ đã chết rồi, sao hơi thở lưu lại có thể đáng sợ như vậy chứ? Hay là ta đã đoán sai?
Tần Vân càng thêm cẩn thận.
Bởi vì từ mười hai cửa khẩu khác hắn đã từng nhìn thấy thi thể Thượng cổ Thiên Long từ xa, nhưng không phát hiện được thi thể hay hơi thở của ma thần ngoại vực. Hoặc là nói Tứ hải Long tộc đã phát hiện rồi nhưng thông tin cho Vạn Tượng điện lại không ghi lại cho Tần Vân.
Tần Vân nhìn lướt qua sảnh điện rồi tiếp tục đi dọc theo cửa hông.
Vẻn vẹn đi vài bước, Tần Vân liền nhìn thấy hai vị nam tử đạo bào ngồi khoanh chân ở thông đạo trong sảnh điện. Mặc dù đang ngồi khoanh chân không hề nhúc nhích chút nào, nhưng gương mặt thỉnh thoảng lại run rẩy.
- Tìm được rồi!
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
30 chương
74 chương
33 chương
156 chương
17 chương