Phi Kiếm Vấn Đạo

Chương 180 : Ép Buộc, Khuyên Bảo

Lễ mừng năm mới tại quận thành Quảng Lăng rất náo nhiệt, pháo hoa pháo trúc, biểu diễn nhiều tiết mục tạp kỹ. Công việc làm ăn của các quán rượu, quán trà cũng tốt hơn rất nhiều. Dân chúng đều mặc quần áo đẹp đẽ gọn gàng nhất của mình. Tần Vân và Y Tiêu đang ở trong thành, thưởng thức những món ăn bình dân ở khắp mọi nơi. - Lúc còn nhỏ, ta thích ăn mứt quả nhất. Tần Vân cầm lấy mứt quả, cười nói tiếp: - Khi còn ở trong thôn, ta có thể ăn một xâu kẹo hồ lô từ đêm 30 đến tận mùng sáu năm sau. Lấy một viên ra khỏi xiên, thè lưỡi ra liếm vì thèm, lại không nhịn được mà cắn một miếng nhỏ. Sau đó bọc lại lần nữa! Khi đó muội muội ta luôn ăn xong mứt quả từ lâu, rồi lại quay sang vòi ta, nói chỉ cần một viên, chỉ ăn thêm một viên nữa thôi. Y Tiêu đi bên cạnh, nghe Tần Vân kể lại chuyện cũ. Tần Vân nhìn mứt quả: - Tiếc rằng muội muội đã không thể nhìn thấy ngày hôm nay nữa. Y Tiêu an ủi: - Đã giết được con Thủy Viên đó rồi. Chàng đã báo được thù. Tần Vân gật nhẹ đầu: - Yêu ma gây họa, khắp nơi trong thiên hạ này đều gặp phải tình cảnh khổ cực, không biết khi nào mới có thể diệt hết họa yêu ma đây. Từ thượng cổ đến nay, cuộc chém giết giữa loài người và yêu ma chưa bao giờ ngừng lại. - Năm mới năm me, đừng nhắc lại những chuyện này nữa. Rất nhiều năm trôi qua rồi, mà ta vẫn cảm thấy mứt quả rất ngon. Tần Vân cười cười, tiếp tục ăn. Y Tiêu lôi kéo Tần Vân: - Nghe xem, khúc nhạc ở quán trà nhỏ phía trước cũng không tệ đâu. Đi nào, chúng ta đi nghe một chút. - Đi thôi. Lúc này hai người đi đến quán trà nhỏ ở phía trước cách đó không xa. Tháng ngày sung sướng mừng năm mới của phu thê hai người Tần Vân trôi qua rất nhanh. Bên ngoài thành Quảng Lăng, tại chốn núi rừng dã ngoại hoang vu, cũng là nơi chiếm đóng của nhiều đại yêu ma. Đương nhiên bọn họ có rất nhiều thủ hạ dưới trướng, giao cho bọn họ xây dựng chỗ ở. Dù sao thì đám đại yêu ma này cũng có dự định riêng, e rằng tên Tần Vân sẽ không nhất thời rời khỏi thành Quảng Lăng đâu. Tại phòng khác bên trong lòng núi. Lang Sơn Lão Tổ hội họp cùng với sáu vị đại yêu ma. Bọn họ đều đại diện cho chi mạch Vân Ma Sơn. Lúc mọi người đều ngồi xuống, Lang Sơn Lão Tổ ngồi ở chỗ cao nhất. Cửu Sơn Đảo Chủ, Thiết Tí Viên Ma, Tam Nhãn Quỷ Vương ngồi bên cạnh lão. - Các vị. Lang Sơn Lão Tổ nhìn lướt qua sáu vị khác đang ngồi bên dưới: - Hôm nay, ngoại trừ chi mạch Vân Ma Sơn chúng ta, còn có rất nhiều vị đại yêu ma khác cũng đang âm thầm nhìn chuyện này chằm chằm. Thế trận lớn đến mức độ này, tên Tần Vân kia không thể nào không biết được. Tần phủ của hắn có ba lớp trận pháp lợi hại, lại có Hoàng Cân lực sĩ trấn giữ, tất nhiên là phải cố thủ tại thành Quảng Lăng cho đến hơi thở cuối cùng rồi. Các vị đưa ra ý kiến xem, chúng ta nên làm gì mới được đây? - Đương nhiên là phải ép tên đó đi ra ngoài. - Đúng thế, chúng ta không thể chờ đợi trong sự đần độn thế này mãi được. Phải nghĩ ra cách ép hắn ra ngoài. Mỗi một đại yêu ma đều đưa ra ý kiến. - Nó ăn tết vui vẻ bên trong thành. Còn chúng ta thì mỗi người đều bị chết rét ở đây. Thiết Tí Viên Ma có hình thể cường tráng, đôi mắt toát ra khí thế hung ác, vị trí của hắn trong nhóm người này cũng khá cao, nên cất cao giọng tuyên bố: - Ta muốn giết tên đó! Giết hết đám nhân tộc này! - Chúng ta không tìm ra cách nào vào thành, trong nội thành quá nguy hiểm. Có đại yêu ma ngăn cản. Thiết Tí Viên Ma cười châm chọc: - Mọi người ở đây cũng không ngu, biết rõ nội thành có rất nhiều nguy hiểm, chẳng lẽ đi vào chịu chết à? Chúng ta giết đám người ngoài thành! Nghe nói chẳng phải là tên Tần Vân kia ghét ác như kẻ thù ư? Lại còn giết chết đệ tử của Cửu Sơn ngươi, cái đứa nhóc Thủy Viên kia đúng không? Cả người Cửu Sơn Đảo Chủ mặc trang phục màu đen. Hắn ngồi một chỗ, hiếm khi mở miệng nói chuyện, lúc này mới gật đầu xác nhận: - Đệ tử của ta có huyết mạch Thủy Viên thời thượng cổ. Nếu nó chịu tiến vào trong nước, chúng ta cũng khó có thể giết chết nó được. Chẳng qua là vì lúc đó nó quá chủ quan, không đặt tên Tần Vân vào mắt nên đánh mất tính mạng mình. Thiết Tí Viên Ma bĩu môi khinh thường: - Hắn giết chết Thủy Viên rồi, lại còn giết luôn cả ba yêu vương ở núi Ác Long! Nếu như ghét ác như kẻ thù, nếu như luôn muốn bảo vệ những đứa thường dân yếu đuối kia, thì tốt quá rồi. Đối phó với một người tu hành thế này... phải dùng tính mạng người thường để trực tiếp uy hiếp. Trước tiên chúng ta giết chết một nghìn người thường, cho tên Tần Vân kia nhìn thấy, cùng lúc đó công khai kêu gọi đầu hàng! Để cho cả thành Quảng Lăng này đều nghe thấy rằng, nếu ngày nào còn trốn trong thành Quảng Lăng không ra, chúng ta sẽ giết chết một vạn nhân tộc. Trốn thêm một ngày nữa, nó liền thấy một vạn nhân tộc tiếp tục bị giết. Hắc hắc... Để xem nó có thể nhịn được hay không! - Đúng là khó nói trước được điều gì. Tên Tần Vân này còn trẻ, e rằng sẽ không nhịn được đâu. - Đúng vậy, tính mạng của nhiều nhân tộc như vậy, có lẽ nó sẽ tức giận đùng đùng đi ra ngoài. Các đại yêu ma góp thêm lời vào. Tam Nhãn Quỷ Vương cũng mở miệng nói ra suy nghĩ của mình: - Cũng có một tình huống khác. Hắn sẽ nhẫn nhịn tiếp! Trơ mắt thờ ơ nhìn chúng ta giết người. - Chúng ta cứ giết tiếp, đến khi giết được mười vạn người thì dừng tay. Thiết Tí Viên Ma tiếp tục nói: - Nếu giết mười vạn người mà nó vẫn không chịu ra, đồng nghĩa với việc chúng ta không thể dùng cách này được! Hơn nữa, số lượng người chết như thế cũng đã là ranh giới nhân nhượng của triều đình rồi. Nếu giết tiếp nữa, e rằng triều đình sẽ không ngồi yên. - Triều đình của loài người? Sợ gì chứ? Chúng ta ở đây có nhiều đại yêu ma, sao phải sợ bọn chúng? Phái mười, hai mươi tên Kim Đan Tiên Thiên tới đây liều mạng với chúng ta à? Hắc hắc... - Nghe nói cả Ngạc Long Lão Tổ cũng đang ở đây. Nếu không ép buộc gì triều đình, bọn chúng không dám dây vào đâu. Trừ khi triều đình chuẩn bị sẵn sàng, đánh giết liều mạng một trận nữa! Đám đại yêu ma ở đây đều không sợ chút nào. Tranh đấu giữa yêu ma, nhân tộc, thủy tộc Tứ Hải, Thiên Yêu Cung đã trải qua nhiều năm như vậy rồi, sợ gì nữa? Những Tiên Nhân Nguyên Thần không dám dính vào chuyện này. Nếu đơn giản chỉ có cấp độ Kim Đan Tiên Thiên thì lại có thêm một trận chém giết lớn nữa mà thôi. Lang Sơn Lão Tổ đề nghị: - Việc giết chóc nhân tộc bình thường cần phải bẩm báo với Ma Thần. Dù sao thì giết nhiều người quá, rất có thể sẽ chọc giận triều đình. Thiết Tí Viên Ma thuyết phục: - Yên tâm đi. Với bản tính của triều đình nhân tộc, những uy hiếp đi tới cửa thế này phải đến hai ba lần mới có thể khiến cho bọn chúng điều động nhiều người đến. - Chỉ sợ tên Tần Vân đó nhẫn nhịn được, ở lỳ trong đó không chịu ra. - Nếu thế thì ta sẽ bội phục lòng dạ của nó quá độc ác rồi. Trong lúc đám đại yêu ma đang rình mò bên ngoài thành, có đại yêu ma đang chuẩn bị nghĩ cách ép Tần Vân đi ra. Ngày mùng bảy tháng giêng. Có hai người đạp mây bay thẳng đến Quảng Lăng Giang Châu. Một thanh niên mặc áo bào tím trong số hai người mở miệng cười nói: - Năm cũ qua đi, đây là thời điểm gặp mặt vị Tần công tử này rồi. Nam tử mặc áo bào xanh ở bên cạnh cũng gật gù đồng ý: - Có rất nhiều đại yêu mà đang rình mò trong âm thầm. Chỉ tính riêng những người mà chúng ta biết, như Lang Sơn Lão Tổ, Ngạc Long Lão Tổ cũng có mặt, mỗi một vị đều có thể quấy nhiễu sóng gió khắp thiên hạ. Hơn nữa vẫn còn những đại yêu ma khủng bố che ẩn giấu thân phận mà chúng ta không biết. E rằng tên Tần Vân kia phải chịu áp lực rất lớn. Thanh niên mặc áo bào tím cười: - Chỉ cần hắn gia nhập vào phe ta, tất nhiên là chúng ta sẽ che chở cho hắn. Hai người phi hành. Chỉ trong chốc lát đã đến thành Quảng Lăng. Sau đó đáp xuống, bay thẳng đến nội thành Tần Phủ. Khi cả hai người bọn hắn vừa đáp xuống cửa chính Tần Phủ, thì thấy có người hầu đang đợi trước cửa rồi. Người hầu mỉm cười đón chào: - Hai vị tiền bối, chủ nhân chúng ta mời vào. Nam tử áo bào xanh mở miệng: - Đi trước dẫn đường. Qua chẳng bao lâu. Dưới sự dẫn dắt của người hầu, hai người tiến vào Tần Phù, di chuyển hồi lâu mới đến chỗ ở Tần Vân. Dù sao thì hiện nay Tần Phủ quá lớn, bao quanh cả Tiểu Kính hồ. Tần Vân và Y Tiêu đang ngồi đó, nở nụ cười thoải mái tùy ý: - Mời hai vị ngồi. Nam tử áo bào xanh hơi nhíu mày. Thế nào lại không đứng dậy đón tiếp mình? Dù sao thì hắn cũng đạt cảnh giới Tiên Thiên Kim Đan mà. Nam tử áo bào xanh, thanh niên áo bào tím đều ngồi xuống. Tần Vân cười nói: - Côn đạo huynh, còn có điện hạ Bát hoàng tử ở đây nữa. Vì sao lại đến Tần Phủ của ta bất ngờ thế? Số lượng người cảnh giới Kim Đan Tiên Thiên trong thiên hạ rất nhiều, trừ một vài tu sĩ ẩn giấu ít đi ra ngoài thì phần lớn người trong số đó Tần Vân đã nghe qua từ lâu. Vị Côn đạo hữu này tên là Côn Sâm, là một đại tướng trong triều. Đây là một người tu hành cảnh giới Tiên Thiên Kim Đan, cấp độ Tiên Thiên Kim Đan cũng chỉ thường thường, nhưng hắn lại rất am hiểu thuật phi độn. Côn Sâm nói bằng giọng nhiệt tình: - Ta đến đây để giúp đỡ Tần công tử ngươi. Vị điện hạ Bát hoàng tử bên cạnh chỉ mỉm cười, không nói chen vào. Tần Vân và Y Tiêu nhìn nhau: - Giúp ta à? Côn Sâm gật đầu: - Đúng vậy. Tần công tử cũng biết rằng, hiện tại đám đại yêu ma đang rình rập bên ngoài Tần Phủ. Theo chúng ta biết thì có tới hơn mười vị. Trong đó có hai vị là Lang Sơn Lão Tổ, Ngạc Long Lão Tổ. Tần Vân gật gật đầu: - Đúng là đang có đại yêu ma đang theo dõi chằm chằm nơi này. Nếu bàn về thực lực, có thể nói hai vị Lang Sơn Lão Tổ, Ngạc Long Lão Tổ đều sánh ngang với Kim Đan Tiên Thiên Cực Cảnh! Lang Sơn Lão Tổ được coi là vị đại yêu ma mạnh nhất hai châu Giang, Tiền, và là vị đại yêu ma mạnh nhất trong chi mạch Vân Ma Sơn. Vị Ngạc Long Lão Tổ ở Nam Hải kia cũng có uy danh hiển hách, ngay cả Long tộc Nam Hải cũng phải đau đầu, kiêng dè. Nhưng Tần Vân là Kiếm Tiên Tiên Thiên Cực Cảnh, tất nhiên sẽ không sợ hai vị này: - Chúng ta chỉ biết được đến thế thôi, về chuyện có người lợi hại hơn nữa hay không thì triều đình ta không thể điều tra ra được. Nói không chừng cũng sẽ có giấu giếm đó. Thậm chí có thể còn lợi hại hơn cả Lang Sơn Lão Tổ, Ngạc Long Lão Tổ! Côn Sơn hạ giọng thuyết phục: - Có nhiều lúc chỉ cần có đủ vật báu là được rồi, tham lam quá nhiều sẽ rước lấy rất nhiều tai họa lớn đó. Tần Vân hỏi lại: - Ý của ngươi là thế nào? Côn Sâm nở nụ cười giới thiệu: - Sư tôn của điện hạ Bát hoàng tử chính là Bắc Dương Vương! Trong chi mạch Thần Ma, Bắc Dương Vương chỉ thấp hơn bệ hạ Thần Hoàng mà thôi. Nếu hắn che chở cho ngươi, tất nhiên sẽ không cần e ngại nữa. Tần Vân lắc đầu từ chối: - Đám đại yêu ma kia sẽ không để ý đến Thần Ma Tiên Nhân đâu. Thần Ma Tiên Nhân đều e ngại nhân quả cả, không thể nào giúp đỡ ta được. Côn Sâm phủ nhận, nói tiếp: - Sai rồi sai rồi. Bắc Dương Phương có cách che chở cho ngươi đó. Tần Vân đề nghị: - Ngươi nói cho ta nghe thử xem. Côn Sâm giải thích ngay: - Chỉ cần ngươi dâng một nửa vật báu ngươi có được cho Bắc Dương Vương là xong! Một nửa còn lại thì người đã xài không ít rồi, ví dụ như ngươi bố trí ba tòa đại trận, thậm chí còn mời cả Hoàng Cân lực sĩ các loại nữa! Mấy bảo vật còn thừa lại thì... chỉ cần Bắc Dương Vương ban thưởng một viên pháp châu, che chắn bảo quang trên người ngươi. Sau đó tuyên bố với bên ngoài rằng ngươi đã dâng hết vật báu cho Bắc Dương Vương rồi. Đám đại yêu ma kia không thấy bảo quang trên người ngươi nữa, chắc chắn tám, chín mươi phần sẽ buông tha cho ngươi thôi. - Nếu có đại yêu ma nào đó không cam tâm, tiếp tục ra tay thì sao đây? Tần Vân hỏi lại, nở nụ cười như có như không.