Phi Kiếm Vấn Đạo
Chương 169 : Phi Kiếm Thuật “Luân Hồi”
Ở trong gian phòng khác, Y Tiêu khoanh chân ngồi trên đệm cói, chờ Tần Vân xuất quan.
Bỗng nhiên nghe thấy thanh âm đẩy cửa trầm thấp truyền ra từ cửa đá.
- Xuất quan rồi?
Y Tiêu lập tức đứng dậy, đi ra ngoài.
Vừa ra đến sảnh, nàng lập tức gặp được Tần Vân.
- Mới chỉ có một ngày, chàng sao lại xuất quan rồi?
Y Tiêu có chút kinh ngạc.
Tần Vân cười nói:
- Hết thảy đều thật thuận lợi. Lúc trước ta còn nghĩ rằng bản mệnh Phi kiếm cần phải trì hoãn vài ngày, không nghĩ tới trong vòng một ngày đã đột phá tới tam phẩm.
Y Tiêu vô cùng mừng rỡ nói:
- Bản mệnh Phi kiếm tam phẩm nếu như thi triển viên mãn có thể so với phi kiếm nhất phẩm. Hơn nữa pháp lực tiêu hao sẽ ít hơn nhiều. Thần Tiêu môn của thiếp cũng chỉ có số ít đệ tử truyền thừa của tông môn mới có thể tu luyện phù lục bản mạng. Phù lục bản mạng hiện giờ của thiếp cũng mới chỉ là lục phẩm!
Phù lục cũng tương đương với pháp bảo. Có thể tu luyện “pháp bảo bản mạng” hay “phù lục bản mạng” đều thật hiếm thấy. Giống với huyết mạch thần ma, lưu phái tu luyện để toàn thân trở thành thánh, thì đều không có pháp bảo bản mạng.
Tần Vân nói:
- Tiêu Tiêu, hiện giờ nàng và ta bị vây ở nơi này cũng không thích hợp để tăng cường phù lục bản mạng. Chờ sau khi rời khỏi đây, phù lục bản mạng của nàng có thể được tiếp tục tăng cường. A, đúng rồi....
Tần Vân lấy ra một Hỏa Vân hồ từ trong túi càn khôn giắt bên hông, đưa cho Y Tiêu:
- Tiêu Tiêu, viên Kim Đan Ngoại Đan này nàng có thể thu lấy rồi, lúc trước cho nàng nàng cũng không chịu lấy.
Y Tiêu hỏi:
- Chàng không cần nữa?
Tần Vân đáp:
- Ừ, pháp lực tiên kiếm của ta bớt tốn lực lượng hơn pháp lực Kim Đan Ngoại Đan một chút. Nhưng khi điều khiển được phi kiếm, uy lực lại không thua Kim Đan Ngoại Đan chút nào. Hồn phách thân thể của ta đã tăng cường đến cấp bậc Tiên Thiên Kim Đan, viên Kim Đan Ngoại Đan này đã vô dụng với ta rồi.
Y Tiêu mỉm cười:
- Được rồi, vậy thiếp đây cũng sẽ không khước từ nữa.
Lúc trước Tần Vân đưa cho, Y Tiêu lại không chịu nhận. Bởi vì viên Kim Đan Ngoại Đan mà Tần Vân từng dùng kia đã sớm tiêu hao gần như không còn. Y Tiêu sợ là Tần Vân nếu phá trận pháp sẽ gặp phải nguy hiểm, nên vẫn luôn để cho hắn giữ.
Tần Vân bảo:
- Đi, đi xem thử xem, lần này có thể phá trận được không.
- Với kiếm thuật phi kiếm cực mạnh hiện giờ của Vân ca, có lẽ có thể lấy lực phá pháp, cường hành phá trận.
Y Tiêu cũng có chút chờ mong, nàng rất rõ ràng, hai năm này Tần Vân tiến bộ vượt bậc.
Hai người sóng vai đi nhanh vào sâu trong thông đạo tới thạch bích kia, phía trước là hào quang trận pháp đang lưu chuyển.
“Hô!”
Tần Vân duỗi tay ra, trong bàn tay lập tức có một thanh phi kiếm ba tấc trôi nổi, toàn thân giống như mưa bụi mênh mông, pháp lực dẫn phát ra có uy thế khủng bố dị thường.
Y Tiêu ở bên cạnh cũng cảm thấy được lực áp bách, liền nói:
- Vân ca, bản mạng Phi kiếm này của chàng quả thực mạnh hơn trước rất nhiều.
Tần Vân nhìn chằm chằm trận pháp trước mắt:
- Chiêu thức cùng một dạng nhưng lực lượng lại mạnh gấp đôi. Pháp lực hiện giờ của ta cùng với phi kiếm bản mạng đều đã đột phá, không những thế phi kiếm thuật cũng đã tiến bộ không ít… Xem thử xem có thể phá được hay không.
Y Tiêu cũng chờ mong:
- Nhất định có thể phá được!
Tần Vân nín thở ngưng thần.
Hiện giờ trong phi kiếm thuật Yên Vũ Kiếm Quyết của Tần Vân tổng cộng có ba tuyệt chiêu lớn, chiêu đầu tiên là “Giang thượng minh nguyệt” sơ kì, theo sự tích lũy thâm hậu tự nhiên đang dần hoàn thiện. Một chiêu khác là tuyệt chiêu “Song Phi Dực” do hai thanh phi kiếm đồng thời thi triển. Chiêu thứ ba còn lại là chiêu thức đặc thù nhất, được Tần Vân đặt tên là “Luân Hồi”. Lúc trước một mình tiến vào trận pháp tìm kiếm Y Tiêu, trong lòng hắn chỉ có tâm tư được ăn cả ngã về không, sống chết cũng không phân ly trong suốt một năm. Sau đó tâm tư này mới dần dần dung nhập vào trong phi kiếm thuật.
Tâm tư sinh mệnh cũng có thể điên cuồng mãnh liệt vứt bỏ.
Điều này khiến cho Tần Vân dần dần hình thành nên phi kiếm thuật khác biệt đến phá lệ!
Đầu tiên, hai tuyệt chiêu lớn “Giang thượng minh nguyệt” cùng “Song Phi Dực” muốn thi triển là nháy mắt có thể thi triển, tiêu hao đối với tự thân cũng bình thường.
Còn “Luân Hồi” yêu cầu về tâm tình rất cao! Nhất định phải chuẩn bị tốt về tâm tình mới có thể khiến cho chính mình lâm vào trạng thái tâm tư điên cuồng, mãnh liệt, vì Y Tiêu có thể vứt bỏ hết thảy! Phải có tâm tình như vậy mới có thể thi triển được phi kiếm thuật này! Nếu có một ngày Tần Vân không còn tin tưởng vào tình yêu, hoặc là vì nguyên nhân khác nào đó không thể lâm vào tâm tình này nữa, thì không thi triển được chiêu thức này.
Một chiêu này có sự điên cuồng, có sự liều lĩnh thiêu đốt sinh mệnh. Một khi thi triển, đều sẽ tiêu hao thật lớn đối với tinh thần hồn phách.
Một chiêu này khi thi triển, tinh thần đều sẽ rất mệt mỏi.
Thi triển hai chiêu, Tần Vân lập tức buồn ngủ rồi.
Nếu thi triển ba chiêu, Tần Vân có cảm giác hậu quả có thể sẽ thực sự nghiêm trọng, sợ là sẽ làm tổn thương căn cơ hồn phách.
- Phá!
Trong ánh mắt của Tần Vân có sự liều lĩnh mãnh liệt, tâm tình lúc này đã điều động đến mức cực cao, tạo lên một lượng pháp lực lớn tuôn ra đặt trên phi kiếm bản mạng:
“Ông!”
Trong lòng Tần Vân bỗng nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ, uy lực khủng bố của bản mệnh Phi kiếm sắp bùng nổ, đồng thời cũng khiến cho lực cộng hưởng cùng lực thiên địa chung quanh trở nên kỳ lạ vô cùng.
Nó giống như ném một viên đá lên mặt hồ sẽ có một vòng gợn sóng dập dờn.
Giống như hét lớn trong sơn cốc sẽ có tiếng vang.
Uy thế của bản mệnh Phi kiếm đạt đến cấp độ nhất định tự nhiên tạo ra cộng hưởng với lực thiên địa chung quanh.
Trong đầu Tần Vân xuất hiện một ý niệm.
“Soạt!”
Chỉ thấy chung quanh bản mệnh Phi kiếm có từng đạo kiếm quang ngưng tụ, cộng lại ước chừng có hai mươi mốt đạo kiếm quang.
Y Tiêu gật mình:
- Kiếm Quang Phân Hóa?
Kiếm Quang Phân Hóa trong truyền thuyết cũng không phải giống như “Xuân Vũ” của Yên Vũ Kiếm Quyết. Kiếm Quang Phân Hóa cần trả giá lớn bằng uy lực từ bản thân phi kiếm. Mà tự thân nếu quá mạnh mẽ tự nhiên cũng ảnh hưởng chung quanh, có thể hấp dẫn lực thiên địa ngưng tụ thành kiếm quang! Điều này lại không ảnh hưởng đến tự thân chút nào.
“Rầm rầm rầm rầm rầm!”
Khi bản mệnh Phi kiếm bay ra, hai mươi mốt đạo kiếm cũng bay ra theo.
Lôi âm cuồn cuộn, kiếm hồng lóa mắt, phi kiếm bản mạng đâm sầm lên trận pháp đang lưu chuyển kia. Theo sát sau đó, hai mươi mốt đạo kiếm liên tiếp công kích đánh vào cùng một chỗ. Trận pháp vốn luôn ổn định, lúc này lại gặp phải chấn động vặn vẹo.
Tần Vân cắn răng một cái:
- Còn kém một chút!... Phá!
Bản mệnh Phi kiếm chợt lóe lên, lần nữa bạo nộ chém qua.
Lúc nó vừa công kích đánh lên trận pháp, từ trong hư vô cũng ngưng tụ ra hai mươi mốt đạo kiếm quang liên tiếp công kích đánh đến, trận pháp vặn vẹo càng thêm rõ ràng, thậm chí còn xuất hiện ra vết rách.
“Hô, hô!”
Sắc mặt Tần Vân trắng bệch, động tác cũng ngừng lại, hồn phách cảm thấy mệt mỏi cực độ.
- Thiếu chút nữa, đáng tiếc, còn kém một chút nữa!
Tần Vân có chút không cam lòng, trong đầu cảm thấy chóng mặt từng đợt.
Y Tiêu ở bên cạnh an ủi:
- Vân ca, phi kiếm thuật của chàng hiện giờ đã có thể Kiếm Quang Phân Hóa, rất lợi hại rồi. Hơn nữa trận pháp kia cũng sắp bị phá rồi. Vân ca chàng chỉ cần tăng thực lực lên mấy thành, như vậy sẽ có thể phá vỡ được rồi.
- Pháp lực cùng bản mệnh Phi kiếm không thể thăng cấp được nữa. Phi kiếm thuật “Luân Hồi” xem như là chiêu thức liều mạng của ta, vẻn vẹn chỉ hai kiếm cũng sắp chống đỡ không được rồi.
Đầu óc của Tần Vân rốt cục thanh tỉnh một chút chỉ là sắc mặt vẫn trắng bệch như trước, lắc đầu nói tiếp:
- Muốn thăng cấp lên mấy thành, sợ là trong khoảng thời ngắn chỉ là vô vọng. Thật không cam lòng, chỉ còn kém một chút!
Y Tiêu chỉ có thể an ủi:
- Có thể Kiếm Quang Phân Hóa, tin rằng truyền ra ngoài cũng đã đủ kinh động thiên hạ rồi.
Tần Vân cũng gật gật đầu, cười nói:
- Ừ. Không nghĩ tới, khi dùng một kích toàn lực có thể Kiếm Quang Phân Hóa, uy lực cũng không kém. Theo ta được biết, “ Kiếm Ý Cực Cảnh” tồn tại mới có thể tùy ý từ một kiếm đánh ra Kiếm Quang Phân Hóa. Một chiêu này của ta hiện giờ cũng đã đạt đến một tầng đó, đáng tiếc chỉ có thể thi triển ra hai kiếm.
Tần Vân nghỉ tạm mấy ngày, lại thử thông qua hành lang thông đạo sâu thẳm lúc trước, muốn từ mặt chính đi ra. Chợt phát hiện rằng từ mặt chính đi ra ngoài càng khó hơn! Lực hút của đại trận trắng xóa kia quá mạnh mẽ, thực lực hiện giờ của Tần Vân vẫn là không ra ngoài được giống lúc trước.
Phi kiếm thuật cũng đã chạm đến tầng “Kiếm Quang Phân Hóa” trong truyền thuyết. Tuy rằng điều này khiến cho Tần Vân cùng Y Tiêu đều có chút vui vẻ, nhưng vẫn không thể phá trận, trong lòng Tần Vân vẫn là có chút không cam lòng, chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn.
Ở Quảng Lăng, Tần Phủ lại đang trong thời khắc đón Tết.
- Đến Tết rồi, đến Tết rồi!
Hai hài đồng Thư Ngạn, Thư Băng bày biện pháo hoa, Tần An cùng thê tử đứng quan sát ở một bên, trong lòng thê tử của hắn còn ôm một đứa trẻ nhỏ.
- Đến Tết rồi, Thư Ngạn Thư Băng cũng đã tám tuổi.
Ở cách đó không xa, Tần Liệt Hổ cùng Thường Lan đang ngồi nhìn sang bên này, Tần Liệt Hổ cảm khái nói:
- Nhớ rõ năm Vân Nhi tám tuổi, Tần gia chúng ta gặp biến cố, chuyển đến Quảng Lăng Thành này, Vân Nhi cũng bắt đầu chăm chỉ luyện kiếm.
Thường Lan cũng cảm thấy bất đắc dĩ, nói:
- Ừ, lúc trước rời khỏi thôn xóm, đi vào Quang Lăng, Vân Nhi luyện kiếm đến điên cuồng, hơn nữa ngộ tính cũng cực kỳ cao, còn hai đứa Thư Ngạn Thư Băng lại kém xa. Chẳng những ngộ tính kém xa, ngay cả trình độ chăm chỉ bọn chúng cũng không đuổi kịp Vân Nhi lúc còn ở trong thôn, càng không cần so sánh lúc Vân Nhi chuyển vào Quảng Lăng.
Tần Liệt Hổ lắc đầu, nhìn nhìn pháo hoa bắn trên bầu trời:
- Nuông chiêu từ bé, nếu là ta mỗi ngày ít nhất cũng phải bắt bọn chúng phải luyện kiếm một canh giờ. Giao thừa năm nay cũng không biết hiện tại Vân Nhi như thế nào, khi nào có thể trở về.
Thường Lan nhìn lên bầu trời đêm, cũng trở lên ưu thương:
- Hơn hai năm rồi!
Hơn hai năm này, tu hành giới của Giang Châu có rất nhiều đồn đãi, có lời đồn “Tần Vân” tiến vào tiên phủ tìm bảo vật, chết ở trong tiên phủ rồi! Đương nhiên đám người Hồng Cửu biết Tần Vân vẫn còn sống, bởi vì ấn ký đưa tin vẫn còn chưa tiêu tán! Nhưng người tu hành bình thường vẫn là càng truyền càng trở nên huyễn hoặc.
Tần Liệt Hổ nói:
- Vân Nhi vẫn không trở về, người tu hành đến nhờ vả trong phủ này đều có chút không an ổn. May mắn có Hồng Cửu công tử hỗ trợ dọa nạt một phen.
Thường Lan nói:
- Nhưng vẫn có ba người rời đi rồi!
Tần Liệt Hổ nói:
- Muốn đi thì đi, cưỡng cầu giữ lại cũng vô dụng. Nhưng mà cái tên “Ngô Tuấn” kia cũng quá mức vô sỉ rồi. Thèm thuồng bảo vật trận pháp của Tần phủ ta mà lưu lại, Hồng Cửu công tử vừa hỏi thăm, tên Ngô Tuấn kia lập tức trốn khỏi Giang Châu.
Thường Lan cũng tức giận:
- Hừ! May mắn có Hồng Cửu công tử hỗ trợ, lần nữa bố trí trận pháp cho Tần phủ chúng ta. Đám môn khách kia muốn trộm bảo vật trận pháp cũng không dễ dàng.
Tần Liệt Hổ thở dài nói:
- Cái này đều là việc nhỏ, ta lo lắng nhất vẫn là Vân Nhi. Hơn hai năm rồi, ngay cả một phong thư cũng không có!
Thường Lan cũng trầm mặc.
Đảo mắt Tần Vân cùng Y Tiêu ở trong tiên phủ cũng đã hơn ba năm.
“Hô!”
Tần Vân đứng ở xa xa, vung tay lên.
Một gốc hoa cách xa hơn mười trượng bị cắt nát một cách vô thanh vô tức, ngay cả chút kiếm khí dao động cũng không cảm ứng được. Lúc này Tần Vân cùng Y Tiêu đều lộ ra vẻ mừng rỡ.
Y Tiêu kích động nói:
- Vân ca, chàng đã luyện thành Vô Hình Kiếm ý rồi, chàng rốt cục luyện thành rồi.
Tần Vân cũng kích động, máu toàn thân giống như sôi trào:
- Trong bảy loại kiếm ý lớn, Vô Hình Kiếm ý này tiêu tốn thời gian của ta lâu nhất, cuối cùng cũng đã luyện thành.
Cửa ải tòa thạch thất thứ hai trong ba thạch thất lớn đã khiến hắn khốn đốn hơn ba năm rồi:
- Đi, đi phá tòa thạch thất thứ hai kia. Đi nhìn xem tòa thạch thất thứ ba cuối cùng kia rốt cục có cửa ải khó khăn gì.
Truyện khác cùng thể loại
2672 chương
904 chương
17 chương
161 chương