Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 223 : Tiểu Lâu,chàng không quan tâm thiếp …

Ta muốn nàng hiểu cái gì là đau sau đó nàng mới thêm quý trọng ta. Ta muốn nàng nếm thứ cái gì là vứt bỏ sau này mới có thể không dám rời ta đi. Ta muốn nàng đau đến tê tâm liệt phế ruột gan đứt từng khúc. Ta muốn nàng từ đây không nhìn ta nói một câu, rời đi, hoặc thực xin lỗi. Ta chỉ cần ở chung với nàng cùng một chỗ. Lâu Lan nói xong lời kia xoay người rời đi, quyết tuyệt , dứt khoát , đồng dạng, trong tay vẫn ôm nữ tử tên “Duyệt Quân” kia. Hồng y tao nhã. Tiểu Vương Tử gấp đến độ khóc lớn: “Cha, cha đừng đi nha! Cha! !” Cả người hắn ở trong lòng Tô Tiểu Lê giãy giụa loạn khiêu, sợ tới mức Tô Tiểu Lê đem hắn ôm chặt lui vài bước. Hắn đi rồi. Hắn nói, không cần sống đến bạc đầu. Hắn nói, từ đây, Duyệt Quân là ta phi tử duy nhất. “Tiểu Lâu,chàng không quan tâm thiếp …” Tra Tiểu Tân lẩm bẩm nói, nước mắt rơi như mưa, thân mình mềm nhũn liền bị Gia Luật Hằng ôm vào trong ngực, nàng nhìn hắn rời đi mà không nói được một chữ. Hiện tại, hiện tại giống như năm đó, ta ở trong lòng điên cuồng kêu chàng,nhưng chàng lại nghe không thấy. “Đừng khóc, ta sẽ ở bên cạnh nàng.” Gia Luật Hằng ôm chặt nàng một lần lại một lần hứa hẹn , nội tâm mừng như điên, hắn không nghĩ tới lúc nàng nhìn thấy Lâu Lan nàng lại cự tuyệt rời đi, ngay cả nàng không tin hắn cũng không sao, hắn đều biết , chỉ cần nàng ở bên người hắn. Tra Tiểu Tân khóc đến hoàng hôn quân lính tan rã ruột gan đứt từng khúc, giống như người mất đi sinh mệnh không có độ ấm ngả trong lòng của Gia Luật Hằng, mười cái ngón tay đều lạnh như băng. Đêm tối. Rời khỏi Ấp quốc mấy vạn thước, vẻ mặt của Lâu Lan u ám đem nữ tử trong lòng ném xuống, sau đó đối với binh lính căn dặn nói: “Phân phó đầy tớ, mấy ngày sau, phóng hỏa đồ thành.” “Dạ! Tướng quân!” Người nọ trả lời sau lại lui ra. Lâu Lan nheo lại mắt phượng liếc sang thành lâu,tay nắm dây cương phát ra tiếng vang răng rắc.Tra Tiểu Tân, nàng là nữ nhân không ngoan không thành thực, chờ ta trói nàng về nhà sẽ đánh thật mạnh lên mông nàng! ! ! Còn có con,Tiểu Vương Tử kia một tiếng kêu cha hắn nghe thấy rõ ràng, nghĩ vậy khóe môi gợi lên độ cong, con ngoan, sau khi trở về cha nhất định chăm sóc con thật tốt, hắn nghĩ đến ngày ấy trong lòng tràn đầy nhu tình, về phần Tra Tiểu Tân thôi, hắn nhất định vừa đánh mông nàng vừa muốn nàng, để nàng sinh mười tám hài tử không có thời gian rời khỏi hắn nha! “Vương gia, nữ nhân này?” Binh lính mang theo nữ tử bị hắn ném xuống hỏi. “Nàng từ đâu đến thì để nàng về chổ ấy.” Lâu Lan lạnh lùng nói, nhìn cũng không nhìn qua nữ tữ ấy một lần, sau đó cưỡi ngựa phóng đi, đi theo phía sau là đội ngũ chậm rãi. Gia Luật Hằng, không phải là muốn ta muốn gây sự với ngươi,nhưng ngươi đã đoạt nữ nhân của ta năm năm, đã đến lúc nên trả lại . Còn dư lại mấy ngày gió êm sóng lặng, cũng không có chiến tranh. Gia Luật Hằng căn bản không biết Lâu Lan đào đường đến Ấp quốc, cho nên, gió êm sóng lặng bên trong ẩn chứa song lớn. Mà Tra Tiểu Tân từ khi thấy Lâu Lan bỏ đi hôm đó nàng khóc đến chết đi sống lại, ngày hôm sau lại khôi phục bộ dáng trước kia hi hi ha ha…… Trong ngự hoa viên, Gia Luật Hằng đang cùng Tiểu Vương Tử chơi trốn tìm, chẳng qua là mặc kệ Tiểu Vương Tử trốn ở nơi nào Gia Luật Hằng đều có thể lập tức tìm được hắn. Tiểu Vương Tử chu miệng mất hứng nói: “Gia Luật tiểu tử, người thật quá đáng ! Người khẳng định là xấu lắm !” Hắn trước kia cùng Tô Tiểu Lê chơi trốn tìm Tô Tiểu Lê cho tới bây giờ cũng không biết hắn trốn ở nơi nào, nhưng mà hắn thì biết biết, thật sự là rất không vui nha ! Gia Luật Hằng sờ đầu của hắn cười nói: “Thế nào, tức giận? !” “Không được!Con trốn thêm một lần!” Hắn không tin Gia Luật Hằng có thể tìm ra! “Được!” Gia Luật Hằng cười đến ý vị thâm trường. Sau đó nhắm mắt lại theo đếm từ một tới hai trăm mới nghe được Tiểu Vương Tử nói “được”, hắn căn bản đoán cũng không có đoán liền trực tiếp tìm được một cái nham thạch sau đem Tiểu Vương Tử ra. Tiểu Vương Tử hoàn toàn phiền muộn: “A! Gia Luật tiểu tử! Người nói cho con biết làm thế nào tìm được con ? !Con tức đến muốn chết rồi.Hắn trốn như thế nào cũng bị tìm được, như vậy làm hắn thật mất mặt nha. “Ha ha, hài tử ngốc, trên người con có nhàn nhạt lãnh mai hương, cho nên ta vừa ngửi liền biết.” Gia Luật Hằng cười đến tà ác, cùng Tiểu hài tử này chơi đùa rất vui nha, có thể làm hắn không buồn chán, đáng yêu cực kỳ. “Được! Người là tên hỗn đản! Không biết xấu hổ!” Tiểu Vương Tử nghe xong bừng tỉnh đại ngộ, sau đó giương nanh múa vuốt chạy tới cắn Gia Luật Hằng đ. “Tha mạng nha, tha mạng nha!” Gia Luật Hằng làm bộ sợ hãi lập tức chạy trốn không thấy. Đêm tối ở Mộc vương phủ, một mảnh yên tĩnh. Ngẫu nhiên có sao băng từ trên trời rơi xuống, phát ra ánh sáng màu bạc đẹp mắt. Tuy rằng Mộc Xuân Phong hiện tại là hoàng thượng, nhưng mà hắn vẫn như cũ ở tại Mộc vương phủ, bởi vì hắn không quen hoàng cung. “Thanh Nhi…” Hắn đi đến bên cạnh ôm lấy nàng, vài ngày không thấy, hắn rất nhớ nàng. Thời gian mỗi một ngày trôi qua, chậm như dòng chảy xa xôi. Đảo mắt, là đến sinh nhật bảy tuổi của Tiểu Vương Tử, chẳng qua là hôm nay trong cung lại im ắng , ban ngày cũng không có người, buổi tối cũng không có người, tìm không thấy Tiểu Tân cũng tìm không thấy Gia Luật Hằng.