Phi Duyệt Quân Tâm
Chương 168 : Hỏng bét,Tiểu Tân bị bắt!
Trên đồng bằng hoang vu, nước chảy thưa thớt, buổi sáng khi đứng lên lại là sương mù mịt mờ, một ánh sang chói lọi lúc ẩn lúc hiện.
Tra tiểu tân ngồi trên mặt đất giặt quần áo bẩn, chỉ thấy áo giáp nhuốm máu và nội sam xếp thành núi nhỏ, tất cả đều là của binh lính bị thương,bởi vì lo lắng bọn họ bị thương còn mặc y phục không sạch sẽ , vết thương sẽ bị nhiễm trùng,cho nên sáng sớm nàng liền rời giường đem y phục bọn họ thay ra tối hôm qua đem đi giặt, chỉ thấy cặp tay mềm mại trắng noãn dùng sức chà xát quần áo trở nên đỏ hồng.
“Tiểu Tân đâu?”
Thời điểm Lâu Lan rời giường nhìn thấy bên người trống trơn.Sau khi mặc xong, hắn đi ra ngoài lều trại hỏi binh lính thủ vệ.
Binh lính nhìn hắn cúi đầu nói: “Hồi Lâu tướng gia, nàng đang giặt quần áo!”
“Giặt quần áo?” Lông mày tinh xảo hẹp dài nhíu lại, bất động thanh sắc hiện ra hùng khí oai hung đế vương,Lâu Lan không nói chuyện, mà là đi về phía sau lều trại, áo bào bay mở ra, di thế độc lập.
Bên dòng suối nhỏ trong suốt thân ảnh nữ tử dịu dàng ngồi ở đó, chỉ thấy nàng ngồi chồm hổm, góc áo màu trắng trên người tung bay ở trên mặt suối,tóc đen rơi lỏng,lộ ra da thịt sau ót trắng noãn, cằm khéo léo, ngũ quan thanh lệ, vẻ mặt đương nhiên có vài phần nũng nịu. Nàng cẩn thật bắt tay vào việc giặt quần áo, thỉnh thoảng lấy tay đi lau mồ hôi trên trán, lơ đãng ở trong gió phong tình như lan.
Đi tới bước chân hơi dừng lại, hắn đứng trước gió, một đôi mắt sâu hẹp dài nhìn chăm chú bóng dáng người kia, ánh mắt vốn lãnh khốc trong nháy mắt đều mềm mại, tăng thêm vài phần nữ tính.
“Lâu tướng gia…” Binh lính thấy hắn tới đây vì thế mở miệng, nghĩ đến có phải không muốn thông báo một tiếng. Đã thấy Lâu Lan vẫy tay làm một động tác không cần mở miệng, binh lính thức thời câm miệng.
“Bành bạch”Tiếng động vang lên, nàng giơ lên chày gỗ dùng sức vuốt quần áo trên tảng đá, bọt nước văng khắp nơi,trên da thịt trắng nõn dính bọt nước thời khắc đó hoa lan đáng yêu ngưng lại,con ngươi đen nhánh trong trẻo nghiêm túc, giờ này khắc này nàng giống như là một thê tử dịu dàng hiền lành giúp trượng phu giặt quần áo, bướng bỉnh thường ngày tất cả đều không thấy.
Lâu Lan cứ lẳng lặng như vậy hy vọng nhìn nàng cả đời.
“Chàng tới ? !” Tra Tiểu Tân bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, trên mặt lộ nụ cười trong sáng, giống như tất cả mây đen đều biến mất lộ ra bầu trời xanh thẳm, hoặc như là tất cả cánh hoa nháy mắt đều tung bay, ôn nhu lệ lệ.
Chỗ sâu trong lồng ngực cứng rắn bắt đầu có dòng nước ấm lưu động, không tiếng dịu dàng chảy vào tim và thân thể của hắn.
“Ừm.” Vốn muốn nhắc nhở nàng buổi sáng trời rất lạnh nên chú ý thân thể, nhưng khi mở miệng lại biến thành một câu đơn giản này
Không nói gì thêm, hai người thật sâu chăm chú nhìn đối phương, chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy dưới suối và gió mát.
Một khắc ấm áp an bình như thế, lại bị một thanh âm đánh vỡ…
“Ai! Ta rốt cục ta tìm được quần áo bẩn,thập tam vương phi, thật sự là rất cảm ơn !” Một binh lính ngốc ngốc ôm lấy y phục bẩn đến bên người nàng buông xuống, ngượng ngùng gãi đầu cười cười: “Thập tam vương phi, người thật sự là một nữ nhân tốt.”
Một câu “Thập tam vương phi” làm tầm mắt nhu tình hai người trong nháy mắt biến mất,mặt của Lâu Lan thoáng chốc lạnh lùng, đồng thời,tim âm thầm xé rách.Nếu không phải hắn nhắc nhở, hắn thật sự đã quên nàng là nữ nhân vương đệ.
Tra Tiểu Tân chú ý vẻ mặt của Lâu Lan trong nháy mắt cứng ngắc, nàng vội vàng muốn giải thích nhưng chỉ có thể tiếp nhận y phục từ người nọ gật gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng: “Không cần cám ơn.”
Tên binh lính kia lại liên tục cảm ơn them vài lần vui tươi hớn hở tránh ra, hắn thật đã thật lâu không có mặc y phục sạch sẽ.
Tra Tiểu Tân cắn môi nhìn y phục vô cùng bẩn trong tay,cả người lạnh run,nàng và hắn thật sự không thể trở về như trước sao? ! Nàng thật đã là thê tử một người khác… Mộc Xuân Phong, đột nhiên nghĩ đến tên này khi tim nhưng lại run lên.Lúc nàng biến mất ngày đó, hắn, hắn sẽ như thế nào? !
“Thập tam vương phi, nơi này còn có vài bộ, cám ơn .” Lại có vài tên binh lính liên tiếp đi tới, trên mặt mang theo nụ cười cảm kích,Tra Tiểu Tân ngơ ngác tiếp nhận không yên lòng, xuyên qua bọn họ thấy không có một bóng người bên dòng suối.
“Lâu Lan? !” Kích động hô tên lên lại không nghe ai đáp lại,Tra Tiểu Tân bối rối, lập tức ném y phục trong tay xuống chạy như điên về phía liều trại.
Trên giáo trường thượng đúng là nơi nhóm binh lính huấn luyện, bọn họ cầm trường mao trong tay, luyện tập võ thuật, chỉnh tề có thứ tự. Mặt đất bị lực lượng lớn kích chấn động.
Tra Tiểu Tân lo lắng bất an nhìn đi nhìn lại tìm không thấy bóng dáng của hắn,đang không biết làm sao khóe mắt nhìn đến một thân ảnh màu hồng, là chàng! Đúng là chàng! Chàng đang cưỡi ngựa không biết muốn đi đâu! Trong long vội vàng bắt đầu chìm xuống, miệng của Tra Tiểu Tân hé ra kêu tên của hắn nhưng miệng lại phát không ra âm thanh gì, nàng kéo váy giác dùng sức chạy như điên về hướng hắn.
Lâu Lan một đường giục ngựa chạy như bay, cát bụi vung lên, mắt phượng hẹp dài của hắn là một mảnh sâu tối đen không thấy đáy, giống như chính là liếc mắt một cái liền ngã vào vực sâu không cách nào tự kềm chế, phía trước rộng lớn nhưng không có điểm cuối, phi điểu lưu vân, hắn thầm nghĩ muốn tốc độ nhanh hơn, nhanh hơn nhanh hơn lại nhanh hơn, để thoát khỏi rang buộc với nàng.
Nếu như có thể, hắn muốn nàng trở lại làm vương phi của hắn.
Chứ không phải như hiện tại, nàng là em dâu, hắn là vương huynh.
Một người đang lẩn trốn, một người ở phía sau đuổi theo.
Tra Tiểu Tân nghiêng ngả chao đảo đi theo phía sau hắn, vành mắ rơi lệt, vô luận nàng lên tiếng hò hét như thế nào đều không được hắn đáp lại, mắt thấy thân ảnh màu hồng kia hóa thành một điểm nhỏ chậm rãi biến mất ở trước mắt bản thân, hai chân chạy đến dường như đều phải cắt đứt, lại vừa đau vừa chua xót,Tra Tiểu Tân nâng tay áo dùng sức lau nước mắt, vẫn không buông tay truy đuổi hô to.
“Tiểu Lâu, chờ ta, đợi ta với…”
“…”
“Tiểu Lâu, đợi ta với a!”
“…”
Cuồng phong gào thét bên tai, cảnh sắc mơ hồ hốc mắt, nàng phảng phất lại nhớ tới cái kia hiện thực vang lên lời của Dương Thừa Lâm《 dẫn ta đi 》:
Dẫn ta đi, đến xa xôi về sau.
Mang ta đi,ta không muốn một mình cô đơn lạnh lẽo.
Ta không sợ, dẫn ta đi.
… … … …
Chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh màu đen, bởi vì chạy nhanh bước chân nhất thời chưa kịp phanh lại nên ngã nhào xuống đất.Tra Tiểu Tân sờ gò má đau đớn cảnh giác nhìn hắc y nhân vây quanh nàng, tim bất an nhảy lên , bọn họ là ai? ! Là ai phái đến ? Tính giết hay bắt nàng? !
“Chính là nữ nhân này , mau bắt lấy!” Trong đó có một hắc y nhân chỉ vào nàng nói, trong lời nói có thật sâu hận ý.
Truyện khác cùng thể loại
1651 chương
11 chương
23 chương
36 chương
120 chương
50 chương
101 chương
88 chương
22 chương
13 chương