Phép tắc của quỷ​

Chương 5 : Câu chuyện đáng xấu hổ của tôi ​

Bình bịch … Bình bịch … bình bịch Ô oa! Chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này? Trái tim của tôi nhảy nhót điên cuồng cứ như đang khiêu vũ ấy. Mắt tôi thì như có vô số hình trái tim liên tục bắn vọt ra ngoài. Tôi ngây ngốc nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài của cậy ấy. Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, tất cả như hợp thành một khối vô thức, hai chân bước đi theo cảm giác, máy móc theo sát phía sau “Bạch mã hoàng tử”, đi vào trong nhà kính trồng đầy hoa. Ôi trời! Thơm quá đi, cửa phòng vừa mở, một làn hương ùa vào mũi tôi làm tinh thần tôi phấn chấn lạ thường, tôi kinh ngạc đi sâu hơn vào trong nhà kính. “Cậu nhìn xem, đóa hoa cúc màu trắng kia có tên gọi là “dòng sông bạc”, còn đóa hoa màu đỏ bên cạnh nó gọi là “phi điểu mỹ nhân” [1], đóa hoa màu trắng có điểm vàng nằm ở giữa gọi là “cực quang” [2] …. Lời kể của cậu ấy khiến tôi cảm thấy những cây hoa cúc nhỏ này như những ngôi sao trong giải ngân hà. “Chúng nó đều rất đẹp nhỉ?” ‘Bạch mã hoàng tử’ ngẩng đầu nhìn tôi cười rồi nói tiếp “ Nhìn cậu kìa, mặt đỏ ửng lên hết rồi, mặt đỏ như vậy chứng tỏ là cậu cũng rất thích những bông hoa này có phải không?”. Ô. . . Không xong rồi! Tôi chỉ lo nhìn chằm chằm ‘Bạch mã hoàng tử’, nhìn dáng vẻ của cậu ấy khi giới thiệu tên các loài hoa trông đáng yêu vô cùng, nên không hề phát giác ra mặt mình đỏ ửng như đít khỉ. “Oa ha ha ha ha, cái này. . . Vừa rồi xin có lời đa tạ đại hiệp đã ra tay tương trợ, Dịch Lâm Hi tôi có ân tất báo, sau này nếu có chuyện gì cần tới Dịch Lâm Hi, Dịch Lâm Hi này quyết không từ nan”. Tôi cố ý tỏ vẻ anh hùng khí khái, hung hăng vỗ vào ngực mấy cái. Nhưng ‘bạch mã hoàng tử’ có vẻ không hiểu những lời tôi nói. “Đại hiệp? . . . Từ này có nghĩa là gì?”. ‘Bạch mã hoàng tử’ vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía tôi có ý xin được chỉ bảo. “A . . . Cái này . . . Các vị đại hiệp thường hay cưỡi ngựa, đó là những người có võ công cao thâm”. Tôi nhìn con ngựa trắng ở bên ngoài nhà kính, trong các tiểu thuyết võ hiệp đều có nói, các vị đại hiệp hình như đều cưỡi ngựa cực siêu. “Ồ, thế nhưng tôi không có võ công. Ngày hôm nay cậu thật là xui xẻo mới đụng phải Hắc Da và Đầu To , chúng đều là những vật cưng hung dữ nhất ở trong rừng. À mà này, cậu không được nói cho ai biết Tiểu Lan là vật cưng của tôi đâu nhé, nếu để mọi người biết tôi sẽ bị mắng và phạt nặng đấy. Còn cậu nữa, hôm nay cậu không đưa vật cưng cùng đi học hả?”. Vật cưng? Lẽ nào ở trường cấp ba Phong Lâm này, học sinh được phép đưa vật cưng cùng đi học sao? Trường học này thật kì quái quá đi mất. Tích tích tích tích! Tích tích tích tích! Tiếng chuông điện thoại di động hét vang lên từng hồi. ‘Bạch mã hoàng tử’ ngẩn người, rồi rút chiếc điện thoại cầm tay ở trong túi ra, sau khi coi tin nhắn xong thì nhìn tôi ngỏ ý xin lỗi. “Tôi phải đi. . .” “Ô. . .” “Cậu biết phòng học ở hướng nào không?”. “À cái đó thì … hình như là tôi không biết”. Dù không muốn nhưng tôi vẫn phải nhìn nhận sự thật đó, tuy rằng cũng mất mặt thật đấy nhưng bên ngoài kia nguy hiểm trùng trùng, tôi cẩn thận một chút vẫn hơn. “Vậy cậu đợi một lát nữa, hãy đi dọc suốt con đường này sẽ thấy được khu kí túc xá của trường. Cậu là con gái, đừng đi một mình tới chỗ đó, nguy hiểm lắm”. “Ừ . . .” “Tôi đi trước đây”. ‘Bạch mã hoàng tử’ vừa vẫy tay chào tôi vừa cười sáng rực cả quang cảnh xung quanh, sau đó cậu ấy mới xoay người đi khỏi nhà kính. Tôi ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của ‘Bạch mã hoàng tử’ cả nửa ngày vẫn không phản ứng… A! Tôi quên béng không hỏi tên cậu ấy rồi. Hy vọng hắn sẽ không đem câu chuyện xấu hổ ngày hôm nay của bản đại hiệp nói ra với ai. * * * Gì thế này? Kì quái thật …. “Bạch mã hoàng tử’ rõ ràng bảo ta chỉ cần đi dọc suốt con đường này sẽ thấy kí túc xá. Nhưng sao ta đã đi lâu vậy rồi vẫn không thấy cái bóng của kí túc xá đâu hết vậy trời?. Tôi dùng “Gió lốc” [3] mơ hồ chạy dọc theo con đường mà ‘Bạch mã hoàng tử’ đã chỉ, cuối cùng cũng nhìn thấy tòa nhà cao tầng màu trắng ở phía trước mặt. Ôi giời ơi! Đây chẳng phải là toà nhà cao tầng màu trắng nằm trên bãi cỏ mà tôi đã thấy ngay từ lúc vừa mới tới sao? Hóa ra tôi đã đi một vòng tới cửa sau của tòa nhà ạ… Tôi ngẩng đầu nhìn lên trên, ba chữ “nhà học tập” bằng vàng óng ánh tỏa sáng ở trên cao. Nơi này rõ ràng là nhà học tập … Thế nhưng, các phòng học đều được bố trí cổ quái hết sức, có phòng nhìn giống y chang giáo đường, có phòng lại giống hệt một ngôi nhà ma ám, đặc biệt hơn là căn phòng được trang trí như một chiếc du thuyền. Trên hành lang, một vài người ăn mặc hết sức quái gở đang cãi nhau ầm ĩ, một số người khác, người thì ôm bồ câu, người thì ôm mèo v.v…. nằm phơi nắng rất ngang nhiên. Ồ, ngạc nhiên nha? Hình như tôi nghe thấy tiếng chó sủa vang, còn cả tiếng heo kêu ủn ỉn nữa chứ … Lòng hiếu kỳ khiến tôi dừng lại, đứng vững trên chiếc giày trượt, nhai kẹo cao su thổi bong bóng, trước mỗi gian phòng học đều treo biển số, tôi ngừng lại trước một phòng học được trang trí như một cái lều Lớp bốn năm nhất. Ô. . . Nếu như bản đại hiệp nhớ không lầm, thì đây chính là nơi bản đại hiệp phải “giá lâm”. Tôi cố sức đẩy cửa phòng học, một tiếng “phịch” vang lên, một vật gì đó giống như lò so phóng vụt qua đầu tôi ra ngoài. Không đợi tôi kịp phản ứng với chuyện vừa xảy ra, một con vật đen tuyền nhào tới mặt tôi kêu lên hai tiếng “meo meo”, rồi ôm chặt lấy đầu tôi. Có ám khí! Xem tôi ra chiêu rồng bay lên mái nhà đây! Ầm —— Tôi tung nắm đấm về phía trước, trúng vào con vật đen xì đang bám chắc trên đầu, đánh nó bay lên trần nhà kêu lên ầm ĩ. Hắc hắc … Công phu thật cao thâm. Tôi âm thầm đắc y tung mái tóc đuôi ngựa lên cao. “Ôi! Cục cưng của tôi. Cưng à, tội nghiệp quá”. Một nam sinh mặc sơ mi đen trắng đột nhiên vọt tới trước mặt tôi, hung hăng trừng mắt liếc tôi, miệng kêu lên thảm thiết, gương mặt trông thê thảm hết sức, cúi người bế con mèo béo đen xì vừa bị tôi đấm văng xuống đất. Người này tỏ ra đau khổ quá mức cần thiết, miệng lắp bắp…. Tôi tức giận trừng mắt nhìn cái tên có mỗi con mèo cũng không biết dạy này, thét váng lên. “Này, Ngựa vằn! Xem trọng con mèo của cậu quá nhỉ! Vừa rồi bản đại hiệp thiếu chút nữa đã bị nó cào rách mặt đấy”. “Ngựa vằn” dường như đang tức giận điên cuồng muốn phản bác lại tôi, nhưng lại bị ánh mắt tàn bạo muốn giết người của tôi khiến rụt trở lại. “Xin lỗi! Xin lỗi!” “Ngựa vằn” tỏ ra hiểu biết vội vã ôm chặt lấy con mèo đen chạy vào phòng học. Tôi không cho là đúng, bĩu dài môi, bước vào phòng học nhìn quanh một vòng. Ôi. . . Má ơi! Đây thật sự là phòng học sao? Bàn ghế đặt bừa bãi, trên tường thì vẽ lung tung những hình xấu xí hết sức. Nhưng khoa trương nhất chính là học sinh trong lớp ai cũng mặc đồ quái gở và ôm theo một lũ vật cưng chẳng khác quái thú như: rắn mối, nhện, rắn … tệ nhất là có cả gà mái! “Con gà này là của ai vậy?” Tôi nhanh chóng tìm ra được chỗ ngồi của mình do trong lớp chỉ còn duy nhất một chỗ đó là chưa có người ngồi, nhưng bàn của tôi hiện giờ đã bị một con gà mái chiếm lĩnh mất rồi. “Con gà này của ai?”. Tôi cố lắm nhưng vẫn không kiềm nén được sự tức giận đang trào dâng như thác lũ, miệng nhịn không nổi hét lên hỏi lại lần nữa. Chú thích: 1. Phi điểu mỹ nhân : người đẹp chim ưng 2. Cực quang : là một hiện tượng quang học được đặc trưng bởi sự thể hiện đầy màu sắc của ánh sáng trên bầu trời vềđêm, được sinh ra do sự tương tác của các hạt mang điện tích từ gió mặt trời với tầng khí quyển bên trên của hành tinh. Các cực quang mạnh nhất thường diễn ra sau sự phun trào hàng loạt của Mặt Trời. Các dải sáng này liên tục chuyển động và thay đổi làm cho chúng trông giống như những dải lụa màu trên bầu trời. Đây có thể coi là một trong những hình ảnh đẹp của tự nhiên. 3. Gió lốc : tên nguyên bản bằng tiếng Hán Việt là PHONG HỎA LUÂN, nghĩa đơn giản nhất chính là bánh xe gió lửa, nhưng bổn tiểu thư nghĩ gọi tên chiếc giày trượt của Lâm Hi là GIÓ LỐC thì hay hơn.