Phép Màu
Chương 12
Lâm Tử Lâm đang chơi vui vẻ trong bữa tiệc, không nghĩ rằng trong Bạch thị lại nhiều nhân viên xinh đẹp như vậy, sao trước đây hắn không phát hiện ra nhỉ?
Nhưng chính lúc hắn muốn tìm hoan mua vui, chiếc di động đáng ghét lại vang lên, lúc bắt điện thoại hắn tức giận nói: “Đứa nào không có mắt dám cắt ngang chuyện vui của ông?”
“Lâm Tử Lâm ra ngoài đi, mình chờ cậu ở chỗ cũ.” Vừa nói xong đối phương liền tắt điện thoại.
Lâm Tử Lâm từ cuộc trò chuyện xác nhận lại vài thứ, mẹ kiếp, đúng là Thẩm Tương Tường, tên này không phải là về nhà ôm bà xã sao, giờ này lại gọi vào điện thoại hắn làm gì?
Hắn đẩy các người đẹp đang vây xung quanh ra, ngay cả thời gian cùng các nàng lưu luyến cũng không có, nhanh chóng đi ra ngoài.
Ra khỏi hội trường Lâm Tử Lâm mới nhớ tới xe mình đã sớm bị Thẩm Tương Tường đem đi rồi, Lâm tam thiếu gia chỉ có thể bắt một chiếc xe đi thẳng đến quán bar.
Vừa vào quán bar, Lâm Tử Lâm liếc mắt một cái đã thấy Thẩm Tương Tường kia đã say túy lúy ghé người vào ghế trên quầy, làm bạn bè hai mươi năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy Thẩm Tương Tường thất lễ như thế.
Thẩm Tương Tường vốn dù uống say nhưng vẫn có thể giữ được cho mình bình tĩnh, nhưng bỗng dưng bây giờ lại xúc động cùng với khách ngồi bên phát sinh xô xát, Lâm Tử Lâm cuống quýt chạy lên kèm theo bộ mặt tười cười.
“Xin lỗi, thật xin lỗi, bạn tôi uống say, không phải cố ý đâu, các anh cứ vui vẻ chơi tiếp, chơi tiếp đi.” Lâm Tử Lâm túm lấy Thẩm Tương Tường kéo vào trong một góc, vì là ngày lễ trong quán hiện tại vô cùng chật chội phải khó khăn lắm mới tìm được một chỗ trống.
“Mẹ kiếp, cậu đang làm cái gì, ở nhà có bà xã xinh đẹp như vậy, cậu còn vào đây làm gì? Người ta không chừng còn đang ở nhà chờ cậu kìa.”
“Đã không còn, cái gì cũng đều không có, cô ấy sẽ không chờ mình.”
“Cô ấy là vợ cậu, không chờ cậu thì chờ ai?” Lâm Tử Lâm trừng mắt lên, “Cậu không chỉ là ngộ độc rượu thôi đấy chứ hay là đầu óc cũng hỏng cả rồi?”.
“Cô ấy nhớ đến, cái gì cũng đều nhớ đến…………” Thẩm Tương Tường thống khổ ôm đầu thét lên với Lâm Tử Lâm: “Cô ấy nhớ đến cậu có hiểu hay không? Cô ấy nghĩ đến !”
“Nhớ đến là nhớ đến ai? ………Là tên khốn Lưu Thanh Chu ?’’ Lâm Tử Lâm mang máng đoán được, không ngờ rằng trong nháy mắt sắc mặt Thẩm Tương Tường đã trắng bệch.
“Đừng nói vói mình là thật đi… ’’ Lâm Tử Lâm cũng bị dọa, đều do cái miệng quạ đen của hắn.
“Dạo trước không phải vẫn còn tốt sao ? Sao tự nhiên lại nhớ lại ? Nói gì đi nữa thì Thẩm Tương Tường muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn tài hoa có tài hoa, Lưu Thanh Chu kia làm sao mà so được với cậu, đừng lo, nói không chừng hiện tại người Bạch Thủy ương thích là cậu ấy chứ.’’
Chính mắt hắn nhìn thấy bọn họ nắm tay cùng nhau vui vẻ trên đường, như vậy còn có thể sao ?
Nói cái gì mà đến bệnh viện dự tiệc, lừa người, đều là lừa người, cô ấy rõ ràng là vì hẹn hò cùng tên đó.
Thẩm Tương Tường oán trách trong lòng, đau lòng nói không nên lời, trong thế giới của Bạch Thủy Ương hắn vẫ luôn là kẻ dư thừa mà thôi.
“Về nhà, trời lạnh như vậy, về nhà đi, có chuyện gì thì nói rõ ràng cùng cô ấy.” Lâm Tử Lâm đỡ Thẩm Tương Tường đứng dậy, chiếc khăn quàng từ trên cổ rơi xuống.
“Khăn, khăn quàng cổ của mình.” Hắn muôn đưa tay nhặt lên lại bị những người đi qua đi lại chặn lại.
Lâm Tử Lâm kéo hắn, “Chỉ là một cái khăn thôi, cậu muốn bao nhiêu mình cũng có, cái này này rớt rồi thì thôi, bỏ đi.”
“Rớt rồi thì thôi, bỏ đi”
Hắn lặp đi lặp lại lời nói của Lâm Tử Lâm trong suy nghĩ rồi ngớ ngẩn cười, nhưng ý cười lại không truyền đến mắt, hai mắt hắn thâm trầm ẩn chứa nỗi đau thương mà trước nay chưa từng có.
Hắn không phải không nghĩ đến việc Bạch Thủy Ương sẽ khôi phục lại trí nhớ, chỉ là không nghĩ rằng sẽ nhanh như vậy, ở đúng lúc bọn họ ngọt ngào nhất, ở lúc hắn chưa có chuẩn bị gì mà cắt đi từng khúc ruột của hắn.
Lúc Lâm Tử Lâm đưa Thẩm Tương Tường về nhà trời cũng đã rạng sáng, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Bạch Thủy Ương lê hai chân run run đi ra mở cửa, thấy Thẩm Tương Tường người đầy mùi rượu đang ngã vào người Lâm Tử Lâm đầu ngủ gục trên vai hắn.
Cô nhờ Lâm Tử Lâm giúp mình đưa Thẩm Tương Tường vào phòng ngủ, lúc tiễn Lâm Tử Lâm ra về hắn khó xử nhìn cô vài cái, lần này hắn lại không gọi cô là chị dâu.
“Nếu……….Nếu có thể, thì không cần yêu hắn.”
Lâm Tử Lâm bỏ lại câu nói không đầu không đuôi quay đầu bỏ đi, cũng không để cho Bạch Thủy Ương cơ hội hỏi lại.
Bạch Thủy Ương nhìn theo bóng lưng vội vàng rời đi của hắn, cô đóng cửa lại, vào lại trong phòng chăm lo người đàn ông đang say túy lúy kia, giúp hắn tháo giày, tất, cởi bỏ áo khoác, cố hết sức nâng nửa thân mình của hắn lên.
“Đã bằng này tuổi rồi, thế nào mà uống rượu cũng không biết chừng mực? Uống được thì uống không uống được thì phải biết thôi đi chứ.”
Bạch Thủy Ương vừa cằn nhằn vừa giúp hắn cởi quần áo, hy vọng hắn có thể ngủ thoải mái một chút.
Đầu hắn tựa lên bờ vai cô, miệng phì cười.
“Cười, chỉ biết cười, người vất vả là tôi đây này.”
Giúp hắn cởi đến trên người chỉ còn cái áo sơ mi, cô đắp chăn lại rồi bật lò sưởi, đi vào phòng tắm bưng ra một chậu nước sạch, ngâm khăn bông rồi trườm trên trán hắn, lại lấy thêm một cái lau mặt lau cổ cho hắn.
Khăn bông mát lạnh xua đi khô nóng cùng với hơi rượu trên mặt làm cho thần trí Thẩm Tương Tường chậm rãi tỉnh táo lại, hắn híp mắt lại nhìn Bạch Thủy Ương đang ngồi bên cạnh.
Bạch Thủy Ương không hề biết hắn đã tỉnh táo hơn, cô vừa chà lau người cho hắn một bên vừa lẩm bẩm.
“Cũng may không có chuyện gì, có biết vừa nãy người ta có bao nhiêu sợ hãi ? Gọi di động cũng không được, cũng không biết liên hệ vói ai, lại còn muộn như vậy, nếu ở bên ngòai xảy ra chuện gì thì phải làm sao bây giờ? Tên khốn này, về muộn cũng không gọi điện, anh có biết em lo lắng thế nào không? Còn nói người ta nhất định phải về trước mười hai giờ, chính mình lại không tuân thủ, bây giờ đã hơn một giờ đêm Bình An qua rồi còn đâu.”
Bạch Thủy Ương cởi quần dài lau chân cho hắn, rồi đem khăn bỏ vào nhà tắm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô ghé vào bên giường, dùng đầu ngón tay sờ đôi mắt đẹp, vuốt ve chóp mũi cao thẳng của hắn, nếu tương lai có con, đứa trẻ của họ chắc chắn sẽ vô cùng đẹp đẽ.
Vì ý nghĩ của mình, Bạch Thủy Ương không khỏi bật cười thành tiếng, cô kề sát ở bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Đêm Bình An vui vẻ, Noel Vui vẻ.” rồi hôn lên môi hắn một cái.
Đôi môi của hắn mát lạnh làm đôi môi cô bừng bừng nóng lên.
Cô vừa muốn lùi lại lại bị bàn tay dày rộng giữ chặt gáy, vốn là hôn nhẹ giờ lại biết thành nụ hôn sâu mãnh liệt.
……………………
Một đêm mĩ mãn chỉ mới bắt đầu.
Sáng sớm hôm nay đặc biệt yên tĩnh.
Bạch Thủy Ương mở mắt ra thấy Thẩm Tương Tường nằm bên cạnh cũng đã tỉnh, hai mắt hắn trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì.
Cô vừa mới cử động một chút thì đau đớn đã từ hai chân lan ra, tối qua Thẩm Tương Tường quá xúc động, dũng mãnh như dã thú, như muốn đem cơ thể cô nghiền nát, không hề tìm thấy một chút dịu dàng của thường ngày, Thẩm Tương Tường như vậy làm cô cảm thấy xa lạ, cô không thích.
“Tương Tường sau này anh có thể không uống rượu nữa được không?” Bạch Thủy Ương nhìn hắn năn nỉ, mấy tháng này ở chung dường như chỉ cần cô mở miệng thì hắn đều đồng ý.
Mặt hắn đanh lại, lông mày rậm nhíu chặt lại tạo thành một nếp nhăn lằn sâu ở giữa, vẫn như trước không có một tiếng động, đôi mắt đen kịt làm người ta không đoán được suy nghĩ của hắn.
Bạch Thủy Ương không hiểu, giơ tay vuốt lên vết nhăn thì hắn nghiêng đầu né tránh cự tuyệt sự quan tâm của cô. Cánh tay của cô thất bại vì sự lạnh lùng của hắn, cô cảm thấy ngực mình như bị ai đó nhéo một cái thật đau.
Rốt cuộc là vì cái gì? Là cái gì làm cho Thẩm Tương Tường biến thành thế này? Tối qua thô bạo, hôm nay lại lạnh lùng? Là do công ty xảy ra chuyện gì sao?
Ngay cả cô cũng u sầu đầy mặt, trong lòng hỗn loạn.
Thẩm Tương Tường đứng dậy, cấp tốc thay quần áo, đeo cà vạt đi ra ngoài, để lại một câu cộc lốc, “Anh đi làm”.
Ánh mắt thanh lạnh của hắn làm cho Bạch Thủy Ương phát lạnh, giống như nếu như lúc này cô buông tay thì sẽ không bao giờ thấy hắn nữa.
Cô bò xuống giường vớ đại một bộ đồ mặc vào rồi đuổi theo, ánh mắt có chút hoảng loạn gắt gao đuổi theo hắn.
“Anh chờ một chút, em lập tức làm bữa sáng, một chút là xong ngay.” Bạch Thủy Ương chạy đông chạy tây trong phòng bếp không biết nên làm cái gì trước cái gì sau.
“Không cần, anh sẽ ăn ở bên ngoài.”
Không chờ Bạch Thủy Ương Thẩm tương Tường vội vàng cầm cặp đi đến giá dép, hai tay của Bạch Thủy Ương đang cầm chảo bỗng cứng đờ, lau khô hai tay lên tạp dề, cô cầm áo khoác của hắn đi ra.
“Gần đây có khí lạnh, mặc thêm một áo đi.”
Bạch Thủy Ương cố gắng điều chỉnh tâm lý, không nhìn vào thân hình lạnh lẽo của hắn, cô nhún chân đem áo khoác lên người hắn,
“Buổi tối anh thích ăn món gì?”
Bạch Thủy Ương nâng cằm nhìn thân hình cao lớn của chồng, hai tay giấu ở phía sau bấu chặt vào nhau làm cho chúng đỏ lên dù đau nhưng cũng không thả ra, chỉ có như vậy mơi có thể giúp cô làm ra vẻ bình tĩnh tránh cho mình lại chảy nước mắt.
Thẩm Tương Tương đứng thẳng thân người, hắn muốn nhanh chóng rời đi nhưng đôi chân dường như lại không chịu nghe lời, bởi vì hắn thấy Bạch Thủy Ương đang cười nhưng lại giống như sắp phát khóc đến nơi.
Hắn chằm chằm nhìn vào cô, trên thương trường hắn đã gặp qua cả trăm nghìn loại người, dù đối phương có thể che dấu tốt thế nào hắn cũng có thể nhìn rõ một hai, duy chỉ có cô gái đang đứng trước mặt này là hắn không thể nhìn thấu được.
Chính là bởi cô mất trí nhớ, đem kiêu ngạo của một cô gái được nuông chiều trước kia biến thành người phụ nữ yêu gia đình của hiện tại, chính bởi vì mất trí nhớ cô đã quên mất người tình sâu đậm trước kia, đem tất cả tình cảm đó dồn lên người hắn.
Ông trời dường như muốn trêu đùa nên mới để hắn sa vào đoạn tình ái này.
Cô rõ ràng đã gặp lại người tình trước kia, hắn không tin Lưu Thanh Chu không kể cho cô nghe về quan hệ trước kia của bọn họ, cô đã biết, cô……..
Bạch Thủy Ương, cô rõ ràng là cái gì cũng biết, vì sao lại còn trước mặt hắn diễn trò người vợ tốt ? Cô có biết rằng làm như thế càng khiến hắn đau lòng hơn hay không ?
Thẩm Tương Tường bướng bỉnh ép buộc mình xoay người, bàn tay nắm chiếc cặp tài liệu lại bị một bàn tay nhỏ bé lạnh như băng bắt lấy.
Cô bị ánh mắt của hắn dọa đến sợ.
Tay của cô không chỉ lạnh mà còn tràn ngập thống khổ, tất cả nỗi đau này đều bởi vì hắn.
“Tương Tường, có phải em làm sai cái gì hay không? em xin lỗi, anh đừng giận em được không ?”. Bạch Thủy Ương bất lực cắn chặt môi dưới, đôi mắt to ngập nước chằm chằm nhìn vào hắn không buông tha, nước mắt trong suốt lặng lẽ theo khóe mắt tuôn xuống.
Hai mắt tối như mực của Thẩm Tường Tường cố ý né tránh tầm mắt của cô, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi bị cắn đến đỏ ửng.
Cô gái này thật là thích hành hạ chính mình, thậm chí còn ném đi tự tôn cúi đầu nhận sai trước mặt hắn, trong lòng Thẩm Tương Tường rối loạn như tơ vò không thể đưa ra một ý nghĩ cụ thể rõ ràng, tay hắn bị cô nắm quá chặt, cô không muốn buông tay, hắn làm sao mà lại không muốn như thế chứ. Cứ như vậy mà đánh cược một phen…… không chừng hắn còn có thể có cơ hội thắng.
Hắn cúi đầu đôi môi mỏng nóng rực cắn mút đôi môi đỏ tươi của cô, đầu lưỡi mạnh mẽ xuyên qua phòng tuyến đi vào nguồn suối ướt át của Bạch Thủy Ương.
Bạch Thủy Ương khép lại làn mi còn ẩm hơi nước, hàng lông mi dài tạo thành một cái bóng nhỏ in trên má, cô nhiệt tình đáp lại, cùng hắn dây dưa đầu lưỡi mềm mại.
Chiếc cặp rơi xuống đất, cả hai không ai quan tâm, bàn tay to của hắn trượt vào trong làn váy của cô, vuốt ve thân thể dưới làn váy ngủ.
Nụ hôn mạnh mẽ của hắn ẩn chứa bao thâm tình.
Bởi vì trải qua một đêm kích tình, thân thể cô vẫ còn mẫn cảm, chỉ âu yếm đơn giản cũng đã làm cho cô thở hồng hộc, hai chân như nhũn ra, nếu không có hắn ôm lấy eo có lẽ cô đã ngã xuống sàn.
Trong không khí ngập tràn hơi thở ý loạn tình mê, thấy cô vì lạnh mà run lên một cái ở trong lòng mình, Thẩm Tương Tường lúc này mới chậm rãi buông ra.
Hai người dựa vào nhau thật gần đến mức có thể nghe được hơi thở của đối phương.
Thẩm Tương Tương bế cô đi vào phòng ngủ của họ.
“A”. Bạch Thủy Ương bị mất thằng bằng vội đưa tay ôm chặt lấy cổ hắn, cảm nhận lồng ngực cùng với đôi tay rắn chắc của hắn, không biêt có phải ngày tân hôn cô cũng từng được hắn ôm như vậy không, ý nghĩ háo sắc như vậy làm cho cô xấu hổ, hai gò má ửng hồng.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước đang ào ào chảy, hơi nước nhàn nhạt tỏa ra, Thẩm Tương Tương đem Bạch Thủy Ương ngâm vào bồn nước ấm áp, rồi ngồi xuống cùng cô đối mặt.
“Đừng đến bệnh viện nữa, nếu em thích làm việc, anh có thể an bài cho em một chức vụ ở công ty.” ánh mắt nóng rực của hắn liếc qua làn nước nhìn xuống thân mình nõn nà, cổ họng căng thẳng.
“Tại sao, ……..” Rõ ràng là hắn đã đồng ý với cô.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
58 chương
55 chương
23 chương
9 chương
17 chương
70 chương