Phép Màu Của Tình Yêu Diệu Kỳ

Chương 13 : Cuộc tranh tài của Haru và Kan

Tại võ đường Phúc Ngọc... Cả đám đang tập trung ở đây, giữa sân là hai con người với hai thanh kiếm gỗ trên tay, cùng một bộ bảo hộ trên người (cẩn thận dữ) -Sau đây là màn tranh tài của hai tay kiếm đạo nổi tiếng ở thế giới ngầm, thể lệ là thanh kiếm của bên nào đụng vào đối phương trước bên đó sẽ thắng, hai bên hiểu chưa?- Lần này San lại là người hướng dẫn -Ok!- Cả Haru và Kan đồng thanh -Mà ai cần mày nói tụi tao nổi tiếng làm gì chứ?- Haru -Cho nó thêm đặc sắc- San -Rảnh mày?- Haru -Tao rảnh mà- San -E hèm- Kan đứng bên hắng giọng -Xin lỗi- San cười trừ rồi nói tiếp- Màn tranh đấu bắt đầu "Cộp, cộp, cộp" Hai thanh kiếm gỗ va vào nhau -Cá không Wind?- Nhỏ lên tiếng -Cá gì?- Dezy nhìn qua nhỏ -Xem ai thắng?- Nhỏ mỉm cười đầy ẩn ý -À...vậy cá sao?- Dezy cũng mỉm cười ẩn ý -Bao ăn tối trong một tháng- Nhỏ -Ok!- Dezy cười- Tao bầu cho Haruna -Ồ! Vậy tao chọn Takahashi- Nhỏ -Tại sao?- Dezy khó hiểu nhìn nhỏ -Takahashi vô học trước mình những một năm, có thể coi là tiền bối, vậy thì cũng nhiều kinh nghiệm hơn rồi- Nhỏ -À...ra vậy?- Dezy gật gù "Pip pip pip" Nó đang quan sát thì đột nhiên chuông lại reo lên Nó nhíu mày, lôi cái điện thoại ra xem. Quả nhiên, đúng như nó nghĩ, máy tính tập đoàn nó lại bị xâm nhập "Lần thứ bốn trong tháng rồi đấy, không thể nào? Máy mình sao lại dễ bị xâm nhập vậy chứ? Ơ..." Nó suy nghĩ rồi chợt nhận ra một điều "Lẽ nào...?" Nó đặt cái laptop lên đùi mình, ngồi xuống một cái ghế gần đó "Pip pip" Nó chưa kịp động tay vào bàn phím thì trên màn hình đã hiện ra dòng chữ mà mỗi khi nó đã xử lí xong mới hiện ra "Xong" "Cái gì vậy? Mình chưa làm gì mà! Ai? Ai đã xử lí vậy chứ?" Nó khó hiểu rồi nhìn qua hắn Hắn vẫn ung dung xem hai người kia thi đấu -Này!- Nó gọi hắn -Gì vậy?- Hắn nhìn qua nó -Anh...xử lí sao?- Nó -Xử lí? Xử lí cái gì?- Hắn khó hiểu nhìn nó -Không phải sao?- Nó -Cô đang nói gì thế?- Hắn nhíu mày -Ơ...không...không có gì- Nó lờ đi chỗ khác "Không phải anh ta vậy thì ai chứ?" Nó nghĩ "Có chuyện gì sao?" Hắn nghĩ -------------------------------- Ở hai nơi khác, có hai con người đang có hai cảm xúc trái ngược nhau, một giận dữ, một đắc thắng Ở một căn nhà xa hoa, lộng lẫy, có một người đàn ông đang vô cùng tức giận "Rầm, keng, choang" Một loạt âm thanh vang lên, tiếng đập bàn, tiếng ly rượu vang va vào tường và vỡ choang, mảnh vỡ vun vãi trên sàn -Tức thật! Lại bị nó xử lí được rồi! Lần này còn nhanh hơn cả lần trước nữa sao? -Thưa ngài, tôi nên làm gì nữa đây? -Cứ tiếp tục quan sát -Vâng -Cha, lần này hãy để con ra tay, mục tiêu của con sẽ được thay đổi -Con sao? Con tính làm gì? Đối tượng là ai? -Đối tượng sẽ là...Trần Hoàng, Trần Hoàng Khánh Phong • • • Ở một nơi khác, có một thanh niên ví vẻ đẹp vô cùng bí ẩn với nụ cười đắc thắng trên môi "Muốn phá hoại gia đình tôi lần nữa sao? Tôi không để ông đắc thắng mãi đâu" "Cạch" Một con người khác bước vào, là một cô gái -Này, anh còn tính "mai danh ẩn tích" đến bao giờ đây? -Chưa đến thời cơ mà, chắc không xa nữa đâu -Có vẻ...anh tính sẽ ra mặt vào thời gian sắp tới nhỉ? -Yaya~ không chắc à nha Chàng trai cười, một nụ cười ẩn ý -------------------------------- Quay lại với trận đấu của Haru và Kan, đã sau một tiếng đồng hồ mà vẫn không phân thắng bại -Trời ạ! Hai người này cứ như vậy thì bao giờ mới đấu xong đây?- Nhỏ chán nản chống cằm -Cùng là đệ tử của Inoue-sensei có khác, ngang tài ngang sức thật- Cậu -Bao nhiêu giờ rồi?- Senni -Chính xác là 23 giờ 47 phút 6 giây- Dezy nhìn đồng hồ -Trận đấu diễn ra trong bao lâu rồi?- Kin -1 tiếng 27 phút 48 giây- Dezy -Uầy! Hơn một tiếng rồi sao?- Kun -Kéo dài đến vậy à?- Key -Sắp xong rồi- Nó lên tiếng- 5...4...3...2...1...0 Nó vừa đếm xong lập tức thanh kiếm gỗ trên tay Haru kề cạnh cổ Kan -Trận đấu kết thúc, phần thắng thuộc về Hana bên Queen- San nói -Nhường rồi- Haru đừng nghiêm lại khẽ cúi đầu -Cô giỏi thật, tôi cũng thán phục đó- Kan cũng làm như Haru rồi lại nhìn lên nở nụ cười thật tươi -Ơ...- Haru như bất động trước Kan, tim đập liên hồi, mặt đỏ cả lên -Có gì sao?- Kan -Ơ...ơ...kh...không...không có gì...- Haru bỏ đi luôn, mặt cứ cúi gầm xuống -Gì vậy chứ?- Kan khó hiểu nhìn Haru Nó đã thấy tất cả -Tôi về đây- Nó nói rồi gọi tụi nó rồi về luôn -À ừ!- Hắn nói- Về thôi Tụi hắn sau đó cũng về luôn