Phế vật đại tiểu thư và chiến thần vương gia
Chương 2 : Xuyên không
_ Buổi tối hôm nay là ngày cuối cùng cô làm sát thủ, đột nhập thành công vào bên trong thành công cô thấy được bình cồ triều thanh mà bên tổ chức mong muốn. Đang định mang nó đi thì bỗng như ngực bỗng đau nhói cô thấy cảnh vật bỗng tối sầm lại, cô nghĩ mình chết luôn cũng được vì cuộc sống ở đây cô cũng không muốn mình sống nữa “ Mỹ Nhân Quỷ cô cũng có một nhày chết dưới tay tôi muốn giết tôi mà còn muốn lấy đồ của tôi nữa. Tôi cho cô thành Quỷ Mỹ Nhân luôn để cô không trách độc ác”.
_ Tại sao mình lại nghe được tiếng than và tiếng khóc của ai vậy, tại sao lại đau ê ẩm hết cả người mình nhớ là khi đang trộm đồ thì bị bắn trúng ngay ngực rồi tại sao còn nghe được tiếng khóc của ai nữa chứ. Cố gắng chịu đựng cơn đau toàn thân để mở mắt xem ai đang khóc thì “ Đại tiều thư người tỉnh lại rồi sao, người làm nô tỳ lo lắng muốn chết tiểu thư người cố gắng một chút xíu để ta nhờ A Châu để đỡ người về Định Tàn các chứ ở đây lâu lỡ Nhị tiểu thư thấy thì không hay đâu”.
_ Vừa mới mở mắt, đầu còn choáng mà nghe một tràng tiếng than của một đứa bé 10 tuổi làm cho tính khí nổi nóng của nàng tăng lên bèn quát lên “ Ngươi than cái gì không thấy ta đang đau hết cả người hay sao không lại đây đỡ ta còn đứng đó nữa mà ai dám đánh ta chứ. Trên đời này Nam Cung Nguyệt Nghi ta giết người không nhìn mặt ai chứ chưa có ai dám đánh ta đâu”.
_ Nói xong đầu có một cơn đau ập tới làm làm nàng ngấy xỉu “ Đại tiểu thư người tỉnh, người tỉnh người đừng dọa nô tỳ. A Châu ngươi đang ở đâu mau giúp ta đỡ Đãi tiểu thư về Định Tàn các nhanh lên”. A Châu sau khi nghe thấy tiếng gọi bèn chạy đến thấy hai tiều thư nô tỳ Đại tiểu thư bèn đỡ họ dậy và đỡ về. Đầu đau như muốn nổ tung ra, thật là đau bỗng nhưng có một tiếng nói “ Nam Cung Nguyệt Nghi cô hãy nhớ kỹ những gì mà ta nói, ta là đại Đại tiểu thư của phủ Thừa Tướng tên là Nam Cung Nguyệt Nghi mẫu thân tên là Trần Mỹ Phụng sau khi sinh đã chết, nhà ngoại là Trịnh Quốc Công Phủ nhưng lại bị hãm hại nên đã không còn hưng thịnh như xưa, cha không thương di nương ghen ghét, tỷ muội hãm hại nhưng ta vẫn muốn sống như vậy vì ta cảm thấy không còn sức để sống ở đây nữa. Ta sẽ đưa cho cô toàn bộ trí nhớ của mình nên mong cô giúp ta một việc là trả thù cho Nhu mama, người là dùng tính mạng của mình để mong muốn ta được sống tốt nhưng ta lại không thể và còn một việc nữa là vết bớt trên mặt là giả chỉ cần lấy nước bôi thật kỹ thì nó sẽ biến mất thôi. Ta chúc cô sống dưới thân xác của ta hạnh phúc”.
_ Chưa kịp hiểu là đang có sự việc gì đang xảy ra thì trong đầu bỗng đau thêm một đợt nữa và những hình ảnh mà cô chưa từng trải qua lần lượt lướt nhanh trong đầu, một nỗi đau ở trong lòng bỗng bao trùm cả con người của cô. Giọt nước mắt rơi xuống, nước mắt rơi sao rơi trên người của nàng một con người thấy máu nhiều còn hơn thấy nước mắt.
Truyện khác cùng thể loại
312 chương
31 chương
20 chương