Phế vật đại tiểu thư và chiến thần vương gia
Chương 14 : Ngọc trần công tử (6)
_ Nghe nàng nói như vậy thì bà bà đi qua mà không phản kháng một chút nào hết như một người mất hồn mà đi theo lời nói của nàng “ Đứng lại, nhìn thẳng vào ta rồi lặp lại những gì mà ta nói”.
_ “ Ta là kẻ điên, ta là người đã giết đám người này”.
_ “ Ta là kẻ điên, ta là người đã giết đám người này”.
_ “ Rất tốt, bây giờ thì bắt đầu trò mới cởi hết quần áo trên người của ngươi xuống, cởi từng món một nhưng phải đồng thời múa khiêu gợi cho ta”.
_ Thấy mình đã đếm xong rồi “ tiểu thư nô tỳ đếm xong rồi giờ phải làm gì nữa ạ”.
_ Đang chú ý đến bà bà thì nghe thấy tiếng Tiểu Phúc nói thì nàng quay lại “ Tiếp tục nhắm mắt đếm lại một lần nữa. Đếm xong thì đứng dậy rồi chúng ta đi đến Tửu Thượng lâu làm công chuyện”.
_ “ Dạ tiểu thư”, Tiểu phúc nhắm mắt lại rồi đếm lại một lần nữa.
_ “ Ừm”. Đứng nhìn bà ta vừa cởi đồ vừa múa khiêu gợi miệng thì bảo là mình điên còn những người xung quanh thì không biết chuyện gì xảy ra với bà ta hết. Tâm trạng của nàng cũng tốt hơn một chút “ Một quỷ khát máu, satam từ đại ngục đang ngủ yên không muốn sát sinh nhưng các ngươi lại muốn nó thức dậy, vậy làm thì bây giờ làm vật tế cho nó đi là vừa”.
_ Trên một phòng ở tầng cao nhất của Tửu Thượng lâu, “ Gia, nam nhân đó không có nội công lẫn nội lực nhưng tốc độ giết người cực nhanh với lại có biết yêu thuật làm say mê người khác thì mới có thể làm cho bà bà kia nghe lời mà làm theo những lời mà hắn nói như vậy”.
_ Nghe thuộc hạ của mình nói vậy “ Vậy sao, ta không biết nữa với lại ta không có hơi sức đi lo chuyện của người khác, còn chuyện ngươi muốn biết thì Vô ảnh”.
_ “Dạ” Một tiếng trả lời bỗng nhiên vang lên, trong phòng lặng yên không một tiếng động một bóng người hạ xuống, cung kính quỳ xuống đất hành lễ, sắc mặt nghiêm nghị.
_ “ Tra, tra được rồi báo lại cho Ám Nhất để hắn bớt tò mò”.
_ Ám Nhất đứng đó nghe thấy vương gia nói như vậy thì sợ hãi “ Vương gia tha tội, thuộc hạ không dám”.
_ Vô Ảnh thấy Ám Nhất quỳ xuống xin Gia tha tội nên không biết có nên tra hay không nên đành hỏi lại Gia “ Gia như vậy có tra hay không”.
_ Ánh mắt Tư Đồ Tĩnh Nam dừng ở màn biểu diễn thoát y của nàng, trầm giọng nói: “Tra!”
_ “Thuộc hạ tuân mệnh!” Vô Ảnh lĩnh mệnh đứng dậy, sắc mặt nghiêm trang như đi làm một nhiệm vụ sống chết đến bản thân.
_ “ Đứng dậy đi, ta không có giận ngươi nhưng Ám Nhất ngươi quên lời mà ta đã dặn ngươi rồi sao.”
_ “ Gia, thuộc hạ không bao giờ quên, người từng nói chuyện của ta ta tức quản chuyên của người ta tức người tự lo, không cần quản hay làm giúp dù là chuyện nhỏ nhất”.
_ “ Tốt, có nhớ nhưng lại không làm được. Mấy năm nay sức khỏe của ta đã không còn như trước, cổ độc trong cơ thể bản thân ta đã không thể kìm chế được nữa rồi nên ta không muốn gây hấn với bất kỳ ai, chỉ muốn làm một vương gia an nhàn chờ chết mà thôi.”
_ Ám nhất, Ám nhị, Ám tam, Ám tứ nghe Gia của mình nói vậy thì quỳ xuống hết “ Vương gia người đừng có bi quan như vậy, bọn thuộc hạ không thể không có người, Hắc kỵ binh và toàn bộ ám vệ của vương phủ đều chỉ nghe lời của một mình người nên người không thể chết được, vương gia”.
_ Nhìn bọn họ nói chuyện mà xem mình như người vô hình thì bỗng nhiên muốn nỗi nóng lên “ Nè, ngươi Tư Đồ Tĩnh Nam có người nào như ngươi không, trúng phải cổ độc có người tìm đủ mọi cách muốn mình được sống nhưng ngươi lại muốn chết, ngươi chết đi rồi thì bọn thuộc hạ của ngươi ai lo, hoàng thượng hay mấy vị hoàng huynh hoàng đệ của ngươi lo. Nhưng ta chắc ngươi vừa nằm xuống thì toàn bộ Hắc kỵ binh với toàn bộ vương phủ từ trên xuống dưới bồi t1ng cùng ngươi đó, ngươi không tin thì cứ thử làm một lần xem.”
Truyện khác cùng thể loại
312 chương
31 chương
20 chương