Triệu chưởng quỹ mí mắt cũng không nâng một cái, chỉ vội vàng sửa sang lại sổ sách trong tay. "Triệu chưởng quỹ, ta là nhị thúc của Cố Nhược Vân, ta muốn gặp nàng vì sao không cho phép? Cho dù thế lực Bách Thảo Đường các ngươi lớn mạnh hơn nữa, cũng không thể bắt cóc lương dân (người dân hiền lành an phận)!" Cố Nhị gia sắc mặt khó coi, chính là ngay cả giọng điệu đều nặng thêm vài phần. Nghe vậy, Triệu chưởng quỹ buông sổ sách trong tay, cười lạnh nhìn về phía Cố Nhị gia: "Ngươi là nhị thúc của nàng? Thế nào mà ta lại nghe nói khi ở hoàng cung các ngươi đã đuổi nàng ra khỏi Cố gia? Còn làm cho nàng đừng hối hận! Dựa theo tình hình hiện tại xem ra, là Cố gia ngươi hối hận mất đi nàng sao? Nhưng lại nói xấu Bách Thảo Đường chúng ta! Bất luận như thế nào Bách Thảo Đường chúng ta cũng sẽ không bắt cóc người! Cho nên các ngươi có thể trở về, nơi này không có người ngươi muốn." Bởi vì Bách Thảo Đường sinh ý thịnh vượng, hiện giờ trong nội đường có không ít người tiến đến mua dược liệu. Sau khi nghe hai người đối thoại, đều là không tự chủ được nhìn về phía Cố Nhị gia. Lúc trước là Cố Tướng Quân nói ra, để Cố Nhược Vân rời đi Cố gia không cần hối hận! Hiện tại lại là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ đúng như Triệu chưởng quỹ nói, Cố gia hối hận? Cố Nhị gia sắc mặt một một hồi xanh một hồi đỏ: "Triệu chưởng quỹ, ngươi thật không thả người? Tên của Cố Nhược Vân còn ở trên từ bài (L: kiểu như còn trong gia phả đó) Cố gia ta, nàng còn không có chính thức rời đi Cố gia, coi như là người Cố gia chúng ta, ngươi làm như vậy rất không có đạo lý!" Nghe nói như thế, khách nhân trong Bách Thảo Đường đều thổn thức không thôi. Bọn họ gặp qua vô sỉ, chưa thấy qua vô sỉ đến loại trình độ này. Đã từng nói ra là trục xuất Cố Nhược Vân khỏi Cố gia là bọn hắn, hiện tại nói Cố Nhược Vân vẫn chưa rời đi Cố gia cũng là bọn hắn, những người này còn biết xấu hổ hay không? "Cố Nhị gia đã không muốn đi, vậy xin cứ tự nhiên, ta không có bắt cóc Cố Nhược Vân, cũng không có người có thể giao cho ngươi." Nói xong lời này, Triệu chưởng quỹ cúi đầu tiếp tục sửa sang lại sổ sách, không bao giờ liếc mắt nhìn Cố Nhị gia khuôn mặt xanh mét một cái nào nữa. Chê cười, thiếu chủ đã nói, không cho phép bất luận kẻ nào của Cố gia gặp Cố Nhược Vân! Bọn họ dám không vâng theo sao? Nhưng người này quá vô sỉ, vậy mà nói bọn họ bắt cóc đại tiểu thư……….. Bách Thảo Đường là thiếu chủ cho đại tiểu thư, cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám làm như thế. Đây rõ ràng là vu hãm hắn bất nghĩa. Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu chưởng quỹ đối Cố Nhị gia hận ý càng tăng thêm vài phần. Nhưng lần này cũng là Cố Nhị gia tai bay vạ gió, hắn thế nào cũng không biết bởi vì một câu nói làm cho Triệu chưởng quỹ hận hắn……..... Mắt thấy cầu Triệu chưởng quỹ không có kết quả, Cố Nhị gia nghĩ ra cách khác, hô to về phía bên trong Bách Thảo Đường: "Cố Nhược Vân, ta biết ngươi ở đây, ngươi đi ra cho ta! Đừng tưởng rằng nịnh bợ được Bách Thảo Đường có thể muốn làm gì thì làm, ngay cả lời nói của thúc thúc ngươi cũng không nghe, đừng quên, trong thân thể của ngươi chảy là máu của Cố gia, ngươi sinh là người Cố gia, chết là quỷ Cố gia! Cho dù gia gia của ngươi có sai, nhưng ông một bó tuổi rồi ngươi không thể nhường cho ông sao? Nếu ngươi không ra, Cố gia sẽ gặp tai họa bất ngờ, mà ngươi chính là tội nhân thiên cổ, để tiếng xấu muôn đời! Đến lúc đó cho dù ngươi lại hối hận thế nào đi nữa cũng không thể bổ cứu chuyện đã xảy ra rồi!" Triệu chưởng quỹ trong lúc nhất thời không phản ứng lại, hắn chẳng thể nghĩ tới Cố Nhị gia sẽ như vậy làm, sau khi lấy lại tinh thần sợ tới mức cả người sắc mặt tái nhợt, lớn tiếng nói: "Người đâu, mau bắt hắn đuổi ra ngoài cho ta!" Xong rồi, hi vọng không quấy nhiễu đến đại tiểu thư, nếu không thiếu chủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ! Trong nháy mắt, từ trong Bách Thảo Đường đi ra hai người vạm vỡ, tay nhấc nổi Cố Nhị gia, liền ở trước mắt bao người quăng hắn từ trong cửa ra ngoài đường cái, làm cho người đi đường rối rít nhìn chăm chú……….