Edit: kaylee Hạ Lâm Ngọc si ngốc nhìn chằm chằm khuôn mặt bản thân mong nhớ ngày đêm kia, thật lâu cũng không phục hồi lại tinh thần, hắn thật sự thật sợ hãi đây chỉ là ảo giác, chỉ cần bản thân khẽ chạm vào một chút, người trước mắt sẽ lại biến mất không thấy. Bốn năm, loại ảo giác này xuất hiện rất nhiều lần, thế cho nên lúc đối phương thật sự hiện thân, hắn cũng không thể tin được........ Thật là nàng sao? Tỷ tỷ nàng……... Thật sự còn sống? Cùng bản thân cùng nhau đoạt xác trùng sinh? Một khắc kia, hắn nhớ lại dáng vẻ tỷ tỷ thương tâm muốn chết trước khi mình chết, lúc đó, hắn không có sợ hãi cái chết, nếu không phải cho tới nay tỷ tỷ liều mình bảo vệ, hắn không biết đã chết bao nhiêu lần. Hắn lo lắng chính là nếu bản thân chết, tỷ tỷ thật sự sẽ độc thân (chỉ còn 1 mình)............. "Ngọc nhi, nhìn thấy ta không vui sao?" Cố Nhược Vân nhìn thấy Hạ Lâm Ngọc không hề động, cười cười, nói. Những lời này, giống như làm cho Hạ Lâm Ngọc phục hồi tinh thần lại, hắn đột nhiên đánh về phía Cố Nhược Vân, thân thể gầy gò kia cũng không biết lấy lực lượng từ đâu đến làm thiếu nữ lui lại mấy bước, hai tay gắt gao túm chặt nàng, trong phút chốc, nước mắt rơi như mưa, che kín khuôn mặt thanh tú của thiếu niên. "Tỷ, đệ nhớ tye, thật sự rất nhớ tỷ……....." Bốn năm. Hắn rốt cục lại gặp được nàng, lúc này đây, bất luận như thế nào, tỷ đệ bọn họ đều không cần tách ra! La Lỵ đứng ở phía sau hai người, ngơ ngác nhìn đôi người ôm nhau kia, trong lúc đó đột nhiên lòng thấy ê ẩm, hoảng loạn, từ bốn năm trước sau khi Ngọc ca ca thức tỉnh, thì đối với người khác luôn luôn nhàn nhạt, trừ bỏ Hạ lão gia tử và thiếu chủ Hạ gia ra, hắn rất ít khi chân chính để người ở trong lòng. Nhưng mà dù vậy, ở trước mặt Hạ lão gia tử và thiếu chủ Hạ gia, hắn cũng rất ít khi lộ ra cảm xúc chân chính. Chỉ có hiện tại, dáng vẻ này của Hạ Lâm Ngọc, là La Lỵ chưa từng gặp qua. Theo lẽ thwonfg, nữ nhân này có vị trí đặc biệt ở trong lòng Hạ Lâm Ngọc, hẳn là sẽ làm La Lỵ lòng sinh ghen ghét, nhưng mà, nghĩ đến vừa rồi nếu không phải nàng xuất hiện, Hạ Lâm Ngọc đã chết, La Lỵ lại hận không nổi. Bởi vì Cố Nhược Vân cứu Hạ Lâm Ngọc! Chỉ điểm này, nàng (LL) đã không cách nào hận nàng (CNV). "Ngọc nhi, thật có lỗi, ta đã tới chậm." Cố Nhược Vân hơi hơi buông xuống con ngươi, đáy mắt hiện lên sát khí nồng liệt. Kiếp trước, nàng không cách nào bảo vệ đệ đệ của mình, trơ mắt nhìn hắn bị tách rời thân thể, ôm nỗi hận mà chết. Đời này, thiếu chút nữa lại mất đi hắn rồi, loại chuyện này nàng tuyệt đối không cách nào để cho nó lại xảy ra! Mặc kệ đối phương là ai, phàm là động hắn một phân một chút, nàng nhất định làm cho hắn……... Hối hận! "Ngọc ca ca." La Lỵ ngăn chặn ghen tuông trong lòng, đi tới bên người Hạ Lâm Ngọc, lộ ra một nụ cười ngọt ngào với Cố Nhược Vân: "Vị tỷ tỷ này chính là chủ tử Cố Nhược Vân của Bách Thảo Đường mà ca muốn tìm? Nếu vậy thì, Hạ thúc thúc được cứu rồi, chúng ta mau về Hạ gia đi." "Đúng." Hạ Lâm Ngọc đột nhiên nhớ tới phụ thân bệnh nặng liệt giường của mình, vội vàng kéo tay của Cố Nhược Vân, tội nghiệp nói: "Tỷ tỷ, người có thể giúp đệ cứu phụ thân của đệ hay không? Những năm gần đây, hắn vẫn luôn chiếu cố ta, càng là không ghét bỏ ban đầu ta không cách nào tu luyện, ta……... Ta không muốn hắn chết." Kiếp trước, hắn không có cảm nhận được ấm áp của phụ thân, đời này, hắn đã biết cái gì mới là tình thương của cha chân chính. Tình thương của cha chính là bất luận có chuyện gì hắn đều sẽ gánh vác, giống như một đại thụ che gió che mưa, bảo vệ ngươi ở dưới cánh chim của hắn, cho nên, mặc kệ như thế nào, Hạ Lâm Ngọc cũng không muốn mất đi người cha đời này. "Được." Cố Nhược Vân khẽ gật đầu: "Quỷ Y đã đang trên đường tới, rất nhanh sẽ tới, đến lúc đó hắn sẽ cứu trị thiếu chủ Hạ gia, Ngọc nhi, cho dù chỉ nể mặt đệ, ta cũng sẽ không thể để cho hắn chết bệnh."