Edit: kaylee "Muốn bảo vệ nàng, vì sao ngươi không xuất hiện trước mặt nàng, mà là luôn luôn trốn ở sau lưng?" Tá Thượng Thần cả người màu hồng đột nhiên xuất hiện ở phía sau nam nhân, trên khuôn mặt như hoa đào mang theo tươi cười lười nhác mà tùy ý, mắt phượng của hắn như là lơ đãng đảo qua trên người nam nhân trước mặt, không ai nhìn thấy, giờ khắc này, trong mắt hắn xuất hiện một chút khác thường. Nam nhân này, biết được Hạ gia có hai đội nhân mã đang tìm tung tích của nàng, cho nên đến tìm bản thân hỗ trợ, đè ép tin tức nàng thân ở Huyền Vũ Quốc xuống. Cho nên, đây mới là nguyên nhân chuyện hoàng cung ngày ấy không có truyền ra ngoài….... Trừ bỏ những đương sự (người trong cuộc) đó ra, cũng không có người biết hành tung của chủ tử Bách Thảo Đường. "Tiểu Vân Nhi nàng………... Hẳn là rất muốn gặp ngươi." Tá Thượng Thần thu hồi quạt xếp, cũng thu tươi cười lười nhác quen có kia, mắt phượng nghiêm cẩn nhìn nam nhân trước mặt: "Khổ sở nàng phải chịu những năm gần đây không ai rõ ràng hơn ngươi, ngươi thật sự không tính toán xuất hiện sao?" Nam nhân trầm mặc xuống, bất luận ánh mặt trời ấm cỡ nào, cũng không cách nào đuổi hết hàn ý lãnh khốc quanh thân hắn.  Giờ khắc này ngay cả Tá Thượng Thần cũng cảm thấy đè nén, ngực buồn phiền phát hoảng, trên khuôn mặt luôn bất cần đời có ngưng trọng chưa từng có qua. "Ngươi……...." "Bây giờ còn không đến lúc đó," Nam nhân lắc lắc đầu, trong con ngươi đen xẹt qua một chút lãnh khốc; "Ta không thể để cho bất luận kẻ nào biết ta ở chỗ này, cũng không thể làm cho người ta biết được được ở phía sau núi bế quan chẳng phải ta! Nếu không những kẻ như hổ rình mồi kia sẽ không bỏ qua cơ hội này, hơn nữa, phía sau của ta có kẻ địch càng cường đại hơn, ở trước lúc ta không có đủ thực lực, chỉ có thể dùng loại phương pháp này bảo vệ nàng an toàn." Tá Thượng Thần ngẩn ra, sau đó lại khôi phục tươi cười lười nhác yêu mị kia, môi đỏ mọng gợi lên một độ cong mê người, hắn vung quạt xếp ra, cười như hoa đào, mười dặm hương thơm. "Ngươi nguyện ý khuynh hết tất cả bảo vệ nàng, vậy sau này ta cũng có thể dùng mệnh bảo vệ nàng an toàn, nếu ngươi không ở, ta tuyệt sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổnnàng một chút nào." Tuy rằng hắn đang cười, nhưng đôi mắt phượng lại kiên định lạ thường. Người mà người này muốn bảo vệ, vậy hắn chính là dùng cả sinh mệnh cũng sẽ không thể làm cho người ta động nàng một sợi lông. (L: các bạn có thấy gian tình ở đây không? Các bạn có hi vọng có cặp đam mỹ không?) Trừ phi, là từ trên thi thể của hắn bước qua! "Cám ơn." Nam nhân khàn khàn nói ra hai chữ. Cái gì là huynh đệ? Huynh đệ chính là người sẽ hợp lại toàn lực đi bảo vệ người nhà của người kia! Cho dù hắn chưa từng có nói qua loại lời nói này với Tá Thượng Thần, nhưng nam nhân này, ở trong lòng hắn chính là huynh đệ cả một đời! "Lúc trước là ngươi đã cứu mạng của ta, nếu không có ngươi, ta không có khả năng sống đến bây giờ, vì vậy bảo vệ an toàn của nàng, là trách nhiệm của ta." Tá Thượng Thần nghiêm cẩn nói. Nghe nói như thế, nam nhân không có lại nói thêm cái gì, đôi mắt lại dừng ở trên người thiếu nữ thanh tú trong sân, trong mắt có sủng nịch có thể làm người chết chìm. "Vân Nhi, muội yên tâm, chờ lúc ta có đủ thực lực bảo vệ muội, ta sẽ xuất hiện ở bên cạnh muội, bảo vệ muội cả đời an bình." ........... Nếu Cố Nhược Vân biết tin tức này là yêu nghiệt Tá Thượng Thần này đè ép xuống, nhất định sẽ hung hăng cho hắn một quyền! Phải biết rằng, sở dĩ nàng làm ra động tĩnh lớn như vậy ở Huyền Vũ Quốc, là vì dẫn người Hạ gia đến, nhưng bọn họ lại khen ngược, làm tất cả nỗ lực của nàng đều uổng phí. Lúc này, trong Hạ gia, bàn tay của nam nhân trung niên hung hăng chụp ở trên bàn, mắt lạnh nhìn người phía dưới: "Ta cho các ngươi tìm một người vậy mà còn tìm không thấy! Nếu để thằng nhóc Hạ Lâm Ngọc kia tìm được trước, tất cả các ngươi đều cút đi làm thức ăn cho hổ lang cho ta! Ta lại cho các ngươi thời gian nửa tháng, cần phải giết Cố Nhược Vân, rồi đổ trách nhiệm cho tiểu tử Hạ Lâm Ngọc kia! Ta muốn làm cho phụ tử Hạ Lâm Ngọc và Quỷ Y thế bất lưỡng lập (không đội trời chung)!"