Edit: kaylee Phượng Tường cung. Lâm Quý Phi ung dung đẹp đẽ quý giá ngồi ở phía trên ghế dựa, thon dài ngón tay nhẹ vỗ về bộ phượng bào màu vàng trước mặt kia, khóe môi nhếch lên một nụ cười đắc ý, mắt phượng liếc về phía nữ tử bị thị vệ ấn trên mặt đất, giọng nói rất có hương vị khiêu khích: "Thật không biết khuôn mặt này của ngươi, làm sao có thể được bệ hạ yêu thích, ta đẹp hơn ngươi gấp ngàn lần vạn lần, vì sao hắn chướng mắt ta? Cho dù là sủng ái ta, cũng là vì muội muội trở thành tiểu thiếp của Hạ Vũ công tử của ta kia." Nàng thật sự không phục, Hoàng Hậu này muốn dung mạo không có dung mạo, muốn tài đức không có tài đức, ngay cả bối cảnh cũng không có, lúc trước vì sao bệ hạ phải không để ý phản đối lập nàng làm hậu. Vị trí Hoàng Hậu này chỉ có thể là của nàng! Xứng mẫu nghi thiên hạ, cũng chỉ có một mình nàng! Hoàng Hậu cười lạnh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén dừng ở phía trên khuôn mặt diễm lệ như mẫu đơn của Lâm Quý Phi: "Lâm Quý Phi, tốt xấu gì bản cung cũng là Hoàng Hậu của một quốc gia! Ngươi dẫn người xâm nhập Phượng Tường cung, sẽ không sợ bệ hạ hỏi tội?" "Ha ha!" Lâm Quý Phi cười ‘ha ha’ hai tiếng, móng tay đỏ tươi như máu nhẹ nhàng xoa xoa hoa văn phượng hoàng phía trên phượng bào, đáy mắt mang theo ý trào phúng nồng đậm. "Phượng bào này thật đúng là đẹp mắt, mặc ở trên người ngươi quả nhiên là lãng phí, trong thiên hạ, cũng chỉ có ta mới có thể mặc ra hương vị của nó! Ngươi nói phải không? Hoàng Hậu nương nương." Nàng ‘xuy’ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn dung nhan đại biến của Hoàng Hậu: "Mặt khác, bệ hạ đã băng hà, Hoàng Hậu nương nương đừng hy vọng bệ hạ tới cứu ngươi, hơn nữa, mưu hại bệ hạ là nhi tử bảo bối Bàng Nhiên của Hoàng Hậu ngươi, chậc chậc, Bàng Nhiên kia thật đúng là to gan lớn mật, vậy mà cấu kết người ngoài mưu hại bệ hạ, hiện giờ Quốc Sư đã dẫn người đi bắt hắn, tùy ý xử trảm!" Ầm! Giống như sét đánh giữa trời quang, dung nhan cao quý lạnh lùng kia của Hoàng Hậu nháy mắt trở nên trắng bệch, thân thể của nàng nhẹ nhàng run rẩt, trong con ngươi đen có đau đớn khắc sâu. Bệ hạ quy thiên! Hơn nữa hại bệ hạ lại là Nhiên nhi? Làm sao có thể? Đây không phải là sự thật! Tuyệt đối không phải là sự thật! "Là ngươi!" Bỗng nhiên, Hoàng Hậu phản ứng lại, giãy dụa muốn đánh về phía Lâm Quý Phi, trong mắt nàng mang theo lửa giận, ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt người. "Là ngươi hại chết bệ hạ, nhất định là ngươi! Lâm Quý Phi, ngươi thật sự là rất to gan, bệ hạ đối đãi ngươi không tệ, ngươi vậy mà hại hắn! Ha ha, ngươi muốn hại chết bệ hạ và Nhiên nhi, cũng muốn giết bản cung, vậy ngươi đến đi, cho dù chúng ta đi Minh phủ vẫn là ở cùng nhau, nhưng mà ngươi, phải cô độc sống quãng đời còn lại, ha ha ha!" Hoàng Hậu điên cuồng cười phá lên, tram cài tóc trên đầu rơi xuống trên đất, tóc tai bù xù giống như là một người điên. Nàng vẫn luôn biết Lâm Quý Phi rất yêu bệ hạ, loại yêu này không kém gì bản thân, nhưng nàng thật không ngờ là, ả sẽ vì yêu sinh hận, thương hại bệ hạ! Con ngươi của Lâm Quý Phi trầm xuống, cười lạnh gợi lên khóe môi: "Ngươi muốn cho ta thành toàn các ngươi? Không có khả năng! Hiện tại ta sẽ hết lần này tới lần khác không cho ngươi chết, cũng cho các ngươi thành không được một đôi uyên ương! Các ngươi lên cho ta, hung hăng đánh nàng, chắc hẳn tư vị đánh một Hoàng Hậu khẳng định rất dễ chịu!" Nghe vậy, đám người phía sau Lâm Quý Phi kia đều xoa tay đi tới. Những người này đều là chó săn của Lâm Quý Phi, tự nhiên nàng nói cái gì thì là cái đấy, huống chi hiện giờ Hoàng Hậu gặp nạt, rất nhanh Huyền Vũ Quốc chính là thiên hạ của Lâm Quý Phi, mà việc này cũng là Hoàng Hậu và Lục hoàng tử làm sai trước, mưu hại bệ hạ, cho dù là Hạ gia cũng sẽ không thể đứng ra nói cái gì. Nếu lúc này, còn có ai đồng tình cảnh ngộ của Hoàng Hậu? Huống chi, đánh một Hoàng Hậu cao cao tại thượng, loại tư vị này quả thực chính là một loại hưởng thụ!