Edit: kaylee Nghe được lời nói của La Lỵ, thiếu niên ban đầu đi ở phía trước bước chân dừng lại, hơi hơi quay đầu, trong mắt ngóng nhìn người theo sát ở phía sau. La Lỵ có chút ngây dại, ánh mắt si ngốc nhìn khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, dung nhan xinh đẹp nháy mắt trở nên phấn nộn ngon miệng, nhưng lại quyệt môi nói: "Ngọc ca ca, ta chỉ là lo lắng bệnh của Hạ thúc thúc, Hạ thúc thúc là thiếu chủ của Hạ gia, nếu hắn xảy ra chuyện gì, Hạ gia khẳng định sẽ đại loạn, chúng ta vẫn là tìm thần y giúp Hạ thúc thúc trước tương đối quan trọng hơn." Thiếu niên này tuổi ước chừng khoảng mười lăm tuổi, bộ dáng vô cùng thanh tú, ngũ quan tinh xảo giống như gốm sứ tìm không ra một chút khuyết điểm, đôi mắt của hắn vô cùng trong suốt sạch sẽ, trong suốt đến mức làm cho bất luận kẻ nào trông thấy cũng không nhịn được tim đập ‘thình thịch’. "Ta đi Thanh Long Quốc tìm một người, trừ bỏ người này, không có bất luận kẻ nào có thể trị liệu cho phụ thân, nếu ngươi muốn đi theo thì đừng nói nhiều, nếu không ta lập tức đưa ngươi về La gia." Nghĩ đến vừa rồi ở đầu đường nghe được những lời này, tâm của thiếu niên không hiểu sao bắt đầu kích động. Hắn chậm rãi hít một hơi, mới bình phục cảm xúc trong nội tâm. Thanh Long Quốc, Bách Thảo Đường, Cố Nhược Vân.......... Tỷ tỷ, là người sao? Đồng dạng thời gian, đồng dạng biến hóa, nếu không phải là tỷ, ta nghĩ không ra vì sao sau khi nữ tử tên là Cố Nhược Vân kia tỉnh dậy tính cách sẽ đại biến, bộc lộ tài năng như thế. Ta cũng nghĩ không ra trừ người ra, trên đời này còn có người nào có được bản lĩnh thông thiên triệt địa như thế, bốn năm thời gian ngắn ngủn, có thể trưởng thành cường đại như thế........ Tỷ tỷ, kiếp trước, người vì ta ăn không ít đau khổ, cho nên, đời này nếu có thể tìm được người, thì do ta đến bảo vệ người một đời an bình. (L: 2 tỷ đệ nhà này đều muốn bảo vệ nhau 1 đời an bình ~) Nếu ai tổn thương ngươi một chút, ta làm cho hắn gà chó không yên! .......... Đầu đường, Cố Nhược Vân đang nói nói cười cười với Bàng Nhiên, đột nhiên, ánh mắt của nàng ngưng lại, ánh mắt gắt gao rơi ở phía trên bóng dáng đơn bạc có chút gầy phí trước kia, một khắc kia, ngực nàng phập phồng không ngừng. "Nữ thần, xảy ra chuyện gì?" Bàng Nhiên kỳ quái nhìn Cố Nhược Vân bỗng nhiên xảy ra biến hóa, giống như hòa thượng không sờ được tóc (ý nói không hiểu gì, không có manh mối để hiểu). Nhưng mà Cố Nhược Vân cũng không có trả lời hắn, nhanh chóng chạy vội về phía trước, giờ này khắc này, cho dù là Bàng Nhiên sau lưng nàng, cũng cảm giác được trên người thiếu nữ mang theo khẩn trương………. Còn có kích động? Là nhìn thấy gì, sẽ làm cho người luôn luôn lạnh nhạt tự nhiên như nàng, xảy ra biến hóa lớn như vậy? "Giá!" Ngay tại lúc Cố Nhược Vân sắp chạy đến phía trước bóng dáng kia, một chiếc xe ngựa xa hoa nhanh chóng chạy qua trên đường, tro bụi bắn tung tóe ngăn cản tầm mắt của Cố Nhược Vân. ........... "La Lỵ, ta phải đi." Thiếu niên cũng không có phát hiện động tĩnh phía sau, trong đôi mắt trong suốt của hắn tụ tập một chút ý cười, nói: "Nếu ngươi muốn đi cùng, vậy đi theo đi." Nói xong lời này, thiếu niên thả người nhảy lên, bóng dáng mảnh khảnh kia hóa thành một cơn gió, phóng nhanh về phía cửa thành. Lúc này, hắn thầm nghĩ nhanh đến Thanh Long Quốc một chút, nhanh chóng nhìn thấy người mong nhớ ngày đêm…... Sau đó nói cho nàng, hắn vẫn còn sống, hơn nữa có năng lực bảo vệ nàng. Lại không hề nghĩ tới, người hắn tâm tâm niệm, ở cách sau lưng hắn mấy thước, cách một xe ngựa……... .......... Xe ngựa ran gang qua trước mặt Cố Nhược Vân, ngăn cản hai người gặp nhau, làm lúc Cố Nhược Vân phóng qua xe ngựa, trong biển người mờ mịt kia còn đâu bóng dáng của thiếu niên? Nhưng mà, nàng sẽ không nhận sai, người kia chính là Ngọc nhi! "Hắn còn sống, hắn thật sự còn sống............." Hạ Lâm Ngọc, đệ đệ duy nhất của nàng, từ nhỏ bởi vì thể chất quá kém không cách nào tu luyện mà bị tên khốn Hạ Minh kia khinh thị, cuối cùng vậy mà lạnh lùng xử tử hình hắn! Cảnh tượng ngày đó vẫn còn rành rành trước mắt, nhớ tới càng là đau tê tâm liệt phế! Nhưng làm cho nàng thật không ngờ là, không chỉ có nàng trùng sinh, đệ đệ cũng vẫn còn sống! Nghĩ nghĩ, Cố Nhược Vân kích động nước mắt rơi xuống. Đối mặt với Hạ Minh vô tình, nàng không khóc, đối mặt với Lục Trầm phản bội, nàng cũng chưa từng yếu đuối, cho dù chết, nàng cũng lựa chọn chết cường ngạnh. Cho nên, đây là lần thứ ba nàng rơi lệ. Lần đầu tiên, là lúc mẫu thân và một nhà ngoại công chết thảm! Lần thứ hai, là lúc đệ đệ bị chém rời thân thể ở dưới ánh mắt của nàng!  Lần thứ ba, chính là hiện tại, biết được đệ đệ còn sống. "Ngọc nhi, ngươi yên tâm, chỉ cần biết rằng ngươi còn sống, vậy chính là chân trời góc biển ta cũng muốn tìm ra ngươi……….."