Edit: kaylee Nhìn tươi cười ôn nhuận như ngọc trên mặt nam nhân, Nhị phu nhân chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân chui ra, trên khuôn mặt mập mạp hiện lên vẻ kích động rõ ràng, khẩn trương nói: "Ta không muốn chết, ta cầu ngươi buông tha ta đi, ta thật sự không muốn chết." "Sớm biết hôm nay, cần gì phải lúc trước?" Đông Phương Thiếu Trạch lạnh lùng nhìn về phía khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi của Nhị phu nhân, than nhẹ một tiếng: "Hiện tại các ngươi có kết quả như vậy, coi như là tự làm tự chịu, sau ngày Cố gia phạm phải sai lầm đó, đã nhất định không có kết cục tốt gì!" ............. Không ai biết Cố gia xảy ra chuyện gì, cũng không có ai trông thấy có người tiến vào Cố gia, nhưng mà, ngày nào đó, trong Cố gia truyền đến tiếng kêu rên bi thống của Nhị phu nhân, giống như là bị thiên đao vạn quả, ngay sau đó, toàn bộ Cố gia đều bốc lên ngọn lửa cháy hừng hực, lửa này thiêu đốt đúng một ngày một đêm, mà Cố gia không ai bì nổi kia, cứ như vậy biến mất ở trên mảnh đại lục này............ Lúc này, trong Bách Thảo Đường, Cố Nhược Vân đang nghe Dư lão báo cáo tình huống những ngày gần đây, đột nhiên một tiếng cười khẽ từ ngoài cửa truyền đến, giọng nói của nam nhân ôn nhuận như nước kia bỗng nhiên chậm rãi truyền đến, đánh gãy suy nghĩ của nàng. "Vân Nhi, ba năm không thấy, không nghĩ tới con cũng đã lớn như vậy rồi, còn làm nhiều chuyện làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa như vậy." Nghe thấy giọng nói đã cách xa ba năm, Cố Nhược Vân nao nao, còn không chờ nàng mở miệng, Dư lão ở bên cạnh đã vẻ mặt kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng) nghênh đón: "Thiếu chủ, người đã đến rồi?" Đông Phương Thiếu Trạch nhẹ nhàng gật đầu, tầm mắt dừng ở phía trên khuôn mặt của Cố Nhược Vân, trên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc kia giương cao tươi cười. Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy Đông Phương Thiếu Trạch, trong lòng Cố Nhược Vân đều có một loại cảm giác thân cận, cái loại thân cận này cũng không phải xuất phát từ ý cười ôn nhuận trên mặt nam nhân, mà là….... Một loại cảm giác đến từ nội tâm. Huống chi, nếu không có Đông Phương Thiếu Trạch, nàng cũng không cách nào trở thành chủ tử của Bách Thảo Đường, càng không thể có tốc độ trưởng thành nhanh như vậy. "Người đã trở lại?" Cố Nhược Vân nhướng mày, đôi mắt mỉm cười nói. Đông Phương Thiếu Trạch nhẹ nhàng cười cười, chỉ là trong đôi mắt kia lại hàm chứa ngưng trọng, sau khi hắn trầm ngâm thật lâu, mới nói: "Vân Nhi, có một việc, vốn không nghĩ nói cho con, ta cũng không muốn kéo con vào bên trong vụ tranh chấp này, nhưng hôm nay, ta lại không thể không nói cho con………..." "Thiếu chủ?" Dư lão ngẩn ra: "Chẳng lẽ là Đông Phương gia tộc xảy ra chuyện gì?" Lấy sự bảo vệ của thiếu chủ đối với đại tiểu thư, nếu không phải lúc vô cùng quan trọng, là tuyệt đối sẽ không nói mấy chuyện này cho nàng, nếu không, sẽ mang đến phiền toái không cần thiết cho tiểu thư. Cho nên, vừa nghe thấy lời nói của Đông Phương Thiếu Trạch, Dư lão đã biết Đông Phương gia tộc xảy ra chuyện ngay cả hắn cũng không cách nào giải quyết. Cố Nhược Vân cũng không có nghĩ nhiều, nàng cười cười, nói: "Thiếu chủ, người có chuyện gì thì cứ nói đi, ta chăm chú lắng nghe." Nhìn khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ, ánh mắt của Đông Phương Thiếu Trạch từng chút mơ màng: "Thật giống, khuôn mặt này của con rất giống phụ mẫu của con, kỳ thực, Vân Nhi, theo lý thuyết, con thật sự nên gọi ta một tiếng cữu cữu (cậu)! Mẫu thân Liễu Ngọc của con, kỳ thực là Đông Phương Ngọc, là đại tiểu thư Đông Phương gia tộc ta, cũng là tỷ tỷ từ nhỏ ta đã sùng bái nhất." Đông Phương Ngọc đã từng thiên tài như thế nào? Cho dù lấy so sánh nàng với Cố Thiên, cũng tuyệt không kém hơn, nhưng mà, bởi vì thân là đại tiểu thư Đông Phương gia tộc, từ nhỏ đã bị giấu đi, trừ bỏ những thế lực có thực lực tương đương kia, lại có người nào sẽ biết nàng là kinh thải tuyệt diễm như vậy?