Edit: kaylee
Ở trong tiếng nịnh bợ của mọi người, yến hội ngày nào đó rốt cục đã đến.
Ban đêm, ánh trăng như nước, ngoài cửa Cố gia đã đỗ vô số xe ngựa xa hoa, nhưng vẫn còn có người liên tiếp đi đến.
Nghe tiếng khen tặng này, Cố lão gia tử đã sớm cười đến mức ánh mắt híp lại thành một khe hở, trên khuôn mặt thương lão tràn đầy cao ngạo và đắc ý, thật giống như những người này đều chỉ xứng ngưỡng vọng Cố gia bọn họ.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa tương đối bình thường dừng lại ở cửa, sau khi nhìn thấy dấu hiệu trên xe ngựa, ánh mắt của mọi người cũng bất giác chuyển qua, ngay cả mọi người quay chung quanh ở bên người lão gia tử cũng ngừng nịnh nọt............
"Là người Bách Thảo Đường! Lấy quan hệ hiện tại của Bách Thảo Đường và Cố gia, vì sao lại tới nơi này?"
"Ha ha, ngươi đây cũng không biết, mặc dù Bách Thảo Đường có một cường giả Võ Vương tọa trấn, nhưng Cố Hướng Lâm là thiếu công tử của Thanh Phong phái, mà Thanh Phong phái kia có hai Võ Vương, ngươi nói Bách Thảo Đường có thể không khẩn trương sao? Ta đoán rằng lần này là tới giảng hòa, mà Cố Nhược Vân của Bách Thảo Đường lại là người Cố gia, Dư lão sẽ không không lợi dụng quan hệ này?"
Nói đến Cố Nhược Vân, tất cả mọi người là thổn thức không thôi.
Không nghĩ tới Cố Thiên anh hùng hào kiệt như vậy, sẽ sinh ra nữ nhân không biết xấu hổ như vậy! Vậy mà vì tư lợi (lợi ích cá nhân) của mình mà dụ dỗ một tao lão nhân (người già mục nát?), quả thực là hủy một đời anh danh của Cố Thiên!
Hơn nữa, chuyện này là từ trong miệng Cố gia lão nhân nói ra, căn bản không có khả năng là giả, khó trách lúc trước Cố lão đầu muốn đuổi nàng ra khỏi gia môn! Loại nữ nhân không biết xấu hổ này, đặt ở bên trong nhà bọn họ, bọn họ cũng không cần!
"Ngươi đã đến rồi?"
Lão gia tử lạnh lùng nhìn Cố Nhược Vân đi xuống xe ngựa, dương lỗ mũi, mắt cao hơn đầu nói.
Lần đầu tiên, bởi vì Đông Phương gia tộc, lão tiến đến bái phỏng (thăm hỏi), lại bị nữ nhân này đuổi ra! Lần thứ hai, vì có được Mỹ Dung Hoán Phu đan, lão lại hạ thấp tư thái, nhưng mà Cố Nhược Vân thì sao? Thế mà lại ở sau cùng còn hung hăng lừa gạt lão!
Nhưng phỏng chừng bản thân nha đầu kia cũng không nghĩ tới, Cố gia còn có một ngày xoay người!
Cho dù không có Cố Sanh Tiêu và nàng, bản thân còn có một tôn tử vĩ đại!
Ha ha ha!
Nghĩ đến đây, lão gia tử ở trong lòng sảng khoái cười to hai tiếng, lão giống như đã nhìn thấy cảnh tượng Cố Nhược Vân và Dư lão tư thái hèn mọn quỳ gối ở trước mặt bản thân khẩn cầu tha thứ..............
Thoải mái!
Vô cùng thoải mái!
Ba năm đè nén này, lão chưa từng có lúc nào thoải mái như vậy!
"Gia gia, khách nhân đến đây mà nói thì đi vào trước đi."
Đúng lúc này, Cố Hướng Lâm từ một bên đi tới, nói: "Về phần còn người chưa có đến, để cho đệ tử Thanh Phong phái ở đây nghênh đón."
"Được, được được được."
Lão gia tử ‘ha ha’ cười hai tiếng: "Hướng Lâm, con cũng có rất nhiều năm không gặp Cố Nhược Vân, hiện tại nàng đã ở trong này, đương nhiên, nếu không có sự rộng lượng của con, nàng cũng không có tư cách đứng ở chỗ này."
"Cố Nhược Vân?" Cố Hướng Lâm nhíu mày, rồi sau đó quay đầu nhìn phía thiếu nữ áo xanh đứng ở dưới ánh trăng kia……….....
So với vài năm trước, thiếu nữ trổ mã càng thêm duyên dáng yêu kiều, da trắng như ngọc, diện mạo thanh tú, cho dù không có cái loại xinh đẹp tuyệt thế điên đảo chúng sinh kia, nhưng thoạt nhìn vô cùng thoải mái, nếu nói Thi Vân của Luyện Khí Tông giống như là Bạch Liên hoa (hoa sen trắng) dịu dàng thanh khiết xinh đẹp, vậy thì thiếu nữ trước mắt liền giống như thanh trúc (trúc xanh) kia, thanh lệ thoát tục, sừng sững không ngã.
Cố Hướng Lâm có chút kinh ngạc, đây vẫn là Cố Nhược Vân thân hình đơn bạc, tính cách yếu đuối lúc trước kia sao?
Vì sao vài năm thời gian, nàng giống như đã thay đổi thành một người khác, trên người không còn bóng dáng đã từng có........
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
35 chương
87 chương
20 chương
8 chương
72 chương