Edit: Linhlady Đám người Mã Mễ sau khi rời khỏi đại sảnh, trực tiếp tới căn phòng Cách La Phu chuẩn bị sẵn. Lại nói tiếp, mấy người Mã Mễ sở dĩ xuất hiện ở đây, cũng là do bọn bọ muốn mua một ít đồ, thuận tiện ghé qua thăm Cách La Phu, lại không nghĩ đến xảy ra chuyện như vậy. Mã Mễ ngồi ở trong phòng, cảm xúc cả người không tốt lắm. Mấy người bên cạnh biết tâm trạng cô không tốt, cũng sáng suốt không mở miệng nói chuyện. Ngay lúc này, Mạc Vân Quả xuất hiện ở trong phòng, dọa mấy người cả kinh. Khi nhìn thấy người đến là Mạc Vân Quả, họ mới thở phào nhẹ nhỏm một hơi. Còn người đàn ông của Dorothy đã được sớm phổ cập qua về cô, cho nên khi Mạc Vân Quả xuất hiện cũng không cảm thấy quá kinh ngạc. Mã Mễ nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, nhàn nhạt gật gật đầu, xem như chào hỏi. Tuy rằng cô ấy thật sự có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô, nhưng hiện tại, thật không có hứng thú. Hiện tại cô ấy, tất cả trong đầu đều là hình ảnh ánh mắt mà Auguste nhìn mình,  chấp nhất như vậy, khát khao chiếm hữu, còn có tình yêu âm trầm đáng sợ…… Mã Mễ giật giật ngón tay, vẫn không nói câu nào. Nhưng mà cô ấy không nói, cũng không đại biểu có người không nói. Mạc Vân Quả ngồi xuống đối diện Mã Mễ, thấp giọng hỏi nói: “Người kia là Auguste?” Mã Mễ gật gật đầu, hiển nhiên không muốn nhiều lời nói gì thêm. Mạc Vân Quả nhìn cô ấy một cái, lại là thấp giọng nói: “Cho nên đây mới là nguyên nhân cô muốn làm tổng thống đi. ” Mã Mễ nghe xong câu đó chậm rãi ngẩng đầu, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của những người khác, lại chậm rãi gật gật đầu. Không khí lập tức trở nên an tĩnh, mấy người Dorothy hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì. Mã Mễ nhấp chặt môi, cô ấy theo bạ năng sờ lên khuôn mặt mình, khi chạm vào làn da bóng loáng mịn màng, cô ấy mới bừng tỉnh. “Tôi cùng anh ta. ” Giọng nói của Mã Mễ có một tia nghẹn ngào, như cố tình đè thấp giọng nói. “Tooim. …” Cô ấy dừng một chút, “Từng…… Yêu…… Anh ta……” Mã Mễ nói những lời này giống như đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình, cả người đều sa sút. Mạc Vân Quả lắc đầu, giọng nói thanh lãnh vang lên trong phòng. “Cô vẫn luôn yêu anh ta. ” Thân thể Mã Mễ cứng đờ, cô ấy muốn phản bác, nhưng lời đến bên miệng, vẫn không có cách nào nói ra. Vài phút qua, cô ấy lập tức hiểu. Đúng vậy, cô ấy vẫn luôn ái hắn ta, chưa bao giờ thay đổi. Chỉ là lúc trước yêu gắn ta, cho nên cô ấy luôn muốn ở bên hẳn ta. Còn hiện giờ, vì yêu hắn ta, lại không giống trước vô tư hồn nhiên, khoảng cách của cô ấy và hắn ta, không thể chỉ dùng từ yêu để vượt qua. Trên thế giới này, cái khó khăn nhất để vượt qua là thời gian. Nhĩ Tư nghe đến đó, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng. “Nếu cô vẫn luôn yêu anh ta, vì sao không tiếp nhận anh ta?” Mã Mễ nhìn y, nở một nụ cười khổ. “Anh yêu người đó như vậy, vì sao lại bất hòa khi ở bên người đó?” Thân thể Nhĩ Tư cứng đờ, trên mặt xẹt qua một tia hoảng loạn. Y có chút co quắp bất an nhéo nhéo quần áo của mình, sau đó ý thức được  người kia cũng không có ở đây, lúc này mới hòa hoãn lại. Y chung quy xem nhẹ tâm của mình, nhiều năm trôi qua như vậy, y vẫn để ý người kia. Mạc Vân Quả vừa nghe, ngay lập tức biết Nhĩ Tư cũng là người có chuyện xưa. “Ai nha, lại muốn kể chuyện xưa sao? Ta đã chuẩn bị tốt ghế nhỏ ngồi nghe rồi đây!” “Lầu trên muốn hạt dưa không? Cho ngươi một cân!” “Đương nhiên muốn! Hắc hắc hắc!” “Ta cũng muốn, chuẩn bị làm quần chúng ăn dưa!” “Ta đã chuẩn bị tốt tư thế, đến đây đi!”