Edit: Linhlady Mặc kệ phòng phát sóng trực tiếp náo nhiệt ra sao, Mạc Vân Quả vẫn luôn an an tĩnh tĩnh đi. Ngẫu nhiên cô cũng sẽ nhìn qua phòng phát sóng trực tiếp, sau đó lại tiếp tục đi. Trong cả khoảng đất hoang vu này, chỉ nhìn thấy một bóng người không ngừng tiến về phía trước. Cứ như vậy, ba ngày ba đêm sau, Mạc Vân Quả chợt cảm giác áp lực thật lớn, cô biết, hẳn là sắp tới rồi. Cô nửa híp mắt, liền thấy được các cô khoảng một trăm mét có một khoảng màu xanh lục. Màu xanh ở trên tinh cầu này có vẻ là như vậy, giống như thấy được hy vọng của tinh cầu này. Mạc Vân Quả cắn cắn môi, nâng chân tiếp tục đi về phía trước. Con đường phía trước nhìn như rất gần, nhưng một bước đi xuống đó là một lần hãn sâu, nếu không kịp thời rút ra, có khả năng sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục. Mạc Vân Quả từng bước một đi tới, tốc độ cũng không tính chậm, nhưng mà cho dù như thế này, khoảng cách một trăm mét cô cũng đi mất hai tiếng. Mạc Vân Quả cuối cùng cũng đi tới chỗ khoảng màu xanh kia, áp lực lúc nặng lúc nhẹ, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau đó cô mới có thời gian đánh giá xung quanh, ở đây có một gốc cây nho nhỏ cây xanh, cũng không biết chủng loại của nó là gì, ở khoảng cách gần như vậy, cô cảm thấy tinh thần rất sảng khoái. Hơn nữa không chỉ Mạc Vân Quả cảm thấy như vậy, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp khi nhìn thấy cái cây này, cho dù cách một phòng phát sóng trực tiếp, cũng có thể cảm thấy thoải mái. Đây là lực lượng của thiên đạo, cho dù bị giam cầm nhiều năm như vậy, cho dù lực lượng trên người bị tiêu hao thất thất bát bát, lực lượng của bó vẫn khiến cho mọi người mơ ước. Bao trùm phía trên cây xanh có một tầng hơi mỏng, lơ lửng giống như một tầng chắn mỏng, chạm một cái là có thể vỡ tan. Mạc Vân Quả vươn ra ngón tay, nhẹ nhàng chọc chọc bên ngoài lá mỏng, sau đó ngón tay lập tức đi vào, nhưng mà lá mỏng cũng không bị phá. Mạc Vân Quả ánh mắt lóe lóe, không nói gì. Cây xanh dường như đã nhận ra cái gì, nó giật giật cành cây nhỏ, sau đó một luồng năng lượng xông thẳng về phía Mạc Vân Quả. Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy ngực đau xót, trong miệng hơi ngọt, hộc ra một ngụm máu. Mạc Vân Quả nhấp nhấp môi, máu làm đỏ đôi môi cô, khiến đôi một vốn tái nhợt trở nên kiều diễm tươi đẹp. Cô đem máu trong miệng nuốt xuống, kiên trì không nhổ ra. Cây xanh dường như khá vừa lòng với kết quả mình tạo ra, nó lại giật giật cành cây, Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy một dòng nước ấm từ ngực hướng đi khắp người. Vết thương vừa rồi, trong nháy mắt đã trở nên hoàn hảo. Nếu không phải trên môi còn màu đỏ tươi, cô sẽ phải nghi ngờ có khi nào nó chỉ là ảo giác thôi. Mạc Vân Quả ngồi xuống, cái cây xanh kia cũng hạ thấp theo cô, cách Mạc Vân Quả chỉ có hai nắm tay thì ngừng lại. Xa xôi trong phòng hội nghị, Nguyệt Bạc nôn nóng đi tới đi lui, nhưng cái này không thể giảm bớt sự lo lắng của hắn. "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Hắn như lầm bầm lầu bầu, lại giống như đang hỏi Lục Huy. Lục Huy ánh mắt rùng mình, trên người khí thế đột nhiên sắc bén lên. "Hoảng cái gì? Cho dù cô ta tìm được thiên đạo thì sao, cô ta căn bản không biết cách đánh vỡ giam cầm. " Nguyệt Bạc bừng tỉnh đại ngộ, "Đúng vậy! Cô ta không có khả năng biết phương pháp vài trừ!" "Cô ta cũng không làm nên trò trống gì!" Lục Huy hừ lạnh một tiếng, trong mắt xẹt qua một tia ám quang, "Hiên Viên Tu thế nào? Nếu là hắn lại chạy đi mà nói! ! " Nguyệt Bạc rùng mình, hắn nhớ tới người đàn ông có mái tóc vàng quỷ mị kia, trong lúc nhất thời lại không biết nên trả lời Lục Huy thế nào.