Edit: Linhlady Mạc Vân Quả nhướng mày, khuôn mặt bị áo gió lớn che khuất hiện lên một bụ cười. “Cách La Phu?” Thanh âm thanh lãnh ở trong phòng vang lên, thành công làm đồng tử của Cách La Phu co rụt lại. Cách La Phu bị Mạc Vân Quả chế trụ sau đó cũng không giận, anh ta cứ như vậy nhìn Mạc Vân Quả, giống như muốn xuyên qua lớp áo gió kia,  xuyên qua lớp dịch dung nhìn khuôn mặt chân chính của Mạc Vân Quả. “Mạc Vân Quả. ” Cách La Phu thấp giọng nói, ngược lại với nặng nề ngày thường, giọng nói của anh ta mang theo một tia lười biếng cùng lưu luyến. “Làn cách nào nhận ra tôi?” Mạc Vân Quả hỏi. Cách La Phu hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra một tia mê say. “Cô. . hương vị……” Anh ta liếm liếm miệng mình, “Thật ngọt. ” Mạc Vân Quả:…… “A a a a! Cái tên Cách La Phu đang đùa giỡn tiểu Quả Quả nhà ta sao?” “Khẳng định đang đùa giỡn!” “Oa! Tên khốn kiếp! ╭(╯^╰)╮” “Lợi hại! Không nghĩ tới Cách La Phu nhà ngươi lại là một kẻ như vậy. ╭(╯^╰)╮” “Đầu năm nay, nam nhân muội tao quá nhiều. ” “Không không không, Cách La Phu mặt đen sẽ không đùa giỡn tiểu Quả Quả nhà ta đâu, hắn chỉ để ý tiền! Hiện tại là Cách La Phu mắt đỏ, cũng không biết người này thích cái gì. ” “Vấn đề này còn cần hỏi sao? Đương nhiên là thích tiểu Quả Quả nhà ta! ╭(╯^╰)╮” “Ta tin ( mặt nghiêm túc )” Mạc Vân Quả:…… Mạc Vân Quả buông Cách La Phu ra, chỉ chỉ ghế dựa đối diện, ý bảo anh ta ngồi xuống. Cách La Phu cũng không khách khí, tùy tiện ngồi xuống. Một tay anh ta chống cằm, đôi mắt đỏ như máu cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Vân Quả. “Buổi tối hôm đó, quả nhiên là cô. ” Mạc Vân Quả xóa lớp dịch dung trên mặt, lộ ra khuôn mặt thật của mình, nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta nói: “Khi nào phát hiện?” “Ừm……” Cách La Phu nhăn mày, tự hỏi một hồi nói, “Tôi nói tôi là cố ý khiến cho cô chú ý cô tin không?” “Tin. ” Cách La Phu sửng sốt, theo sau đó là thoải mái cười to. “Lừa cô thôi, sao tôi có thể cố ý khiến cô chú ý được chứ, tôi lại không ngốc. ” Cách La Phu xua xua tay, một bộ “Tôi thật sự không ngốc”. “Ngày đó ở trong sân chiến đấu, tôi luôn cảm thấy có người nhìn chằm chằm mình. ” Hai tay Cách La Phu chống đỡ thân thể của mình đứng lên tới gần Mạc Vân Quả, “Cái loại cảm giác này, cùng cảm giác khi cô nhìn chằm chằm tôi giống hệt nhau. ” Mạc Vân Quả bất động thanh sắc sau này ngưỡng ngưỡng, khen nói: “Cảm giác không tồi. ” “Đương nhiên, giác quan thứ sáu của tôi vô cùng chuẩn. ” Cách La Phu một lần nữa ngồi trở lại ghế. Mạc Vân Quả không tỏ ý kiến, Cách La Phu gõ gõ cái bàn, không chút để ý nói: “Giác quan thứ sáu của tôi nói cho tôi, cô thật sự có thể giúp tôi thực hiện được ước mơ. ” “Ước mơ của anh?” Mạc Vân Quả nhàn nhạt nói, “Chẳng lẽ không phải là ước mơ của anh ta sao?” Cách La Phu ngẩn ra, theo sau đem tay đặt ở sau đầu mình, nhàn nhạt nói: “Ước mơ của hắn không phải là ước mơ của hắn sao?” “Phải không?” Mạc Vân Quả nhìn về phía Cách La Phu, đôi mắt thanh triệt thấy đáy làm Cách La Phu cảm thấy ở trước mặt cô bản thân không có chút bào để che giấu. “Đương nhiên……” Cách La Phu dừng một chút, “Không phải!” “Vậy ước mơ của anh là cái gì?” Mạc Vân Quả rất có hứng thú hỏi. Lúc này, Cách La Phu cũng không trả lời Mạc Vân Quả, anh ta chỉ nhìn thoáng qua mọi người đang điên cuồng bán đấu giá, khóe miệng nhếch  lên một nụ cười châm chọc.