Edit: Linhlady “Hừ hừ, hệ thống đâu? Ngươi nhìn thấy không! Mặc dù tiểu Quả Quả không nhìn thấy chúng ta nói cái gì! Nhưng mà, cô ấy có thể đoán được đấy!” “Tiểu Quả Quả thật là càng ngày càng thông minh ~” “Nói là thông minh, không bằng nói tiểu Quả Quả càng ngày càng hiểu biết chúng ta đi?” “Ha ha ha ~ tiểu Quả Quả biết chúng ta có tính tình gì 2333333333” “Hắc hắc, cảm giác như vậy cũng thật mới mẻ!” “Không thấy được mà đối đáp gì đó, quả thật không cần quá kích thích!” “╮(╯▽╰)╭” Mạc Vân Quả liếm liếm môi, bởi vì nói chuyện, môi cô càng thêm khô nứt. Cô hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía ánh đèn trên đỉnh đầy, không có một chút lập loè nào, chiếu vào trên người cô, như là xem diễn. “Phòng phát sóng trực tiếp lệ cấp mười, có thể mở ra công năng trao đổi vị diện. ” Mạc Vân Quả nói tới đây, trong miệng phát ra một tia cười khẽ. “Trước kia mượn đồ của các người giờ cũng nên trả lại. ” Những đồ vật đó, hiện giờ vẫn đang còn. “Ai nha nha ~ không cần phải gấp gáp đâu í ~╮(╯▽╰)╭” “Đúng vậy đúng vậy ~ hắc hắc, ta chỉ muốn hỏi một chút, có thể trao đổi một quả linh quả với ta không, thật muốn ăn ( chảy nước miếng )” “Ta cũng muốn ăn linh quả ( chảy nước miếng )” “Ai, ta chỉ muốn ăn que cay, từ khi biến thành tang thi, ta đã không còn được cảm nhận qua hương vị que cay nữa. ” “Lầu trên có phải bị ngốc hay không, tang thi có thể ăn que cay sao? Ngu ngốc!” “Ta ngửi ngửi không được sao! ( đúng lý hợp tình )” “Ngươi cũng chỉ có thể ngửi ngửi, ta lại không giống vậy, ta có thể ăn! ( chống nạnh cười to )” “Tức giận! Nhưng mà vẫn muốn bảo trì mỉm cười ( mỉm cười )” Mạc Vân Quả lại lần nữa mím môi, thời gian cô nói chuyện càng ngày càng nhiều, cô có thể cảm giác được hơi nước trong thân thể của mình xói mòn càng thêm lợi hại. Ánh mắt cô lóe lóe, tiếp tục nói: “Nhiệm vụ lần này thật ra có ý tứ, ta chỉ cần vừa nói vài lời, hơi nước trong thân thể xói mòn sẽ nhanh hơn. ” Vì để nghiệm chứng suy đoán của mình, cô liếm liếm môi, lại càng hiện khô ráo. “A? Kia tiểu Quả Quả ngươi vẫn nên đừng nói chuyện! ( sờ sờ đầu (,,??ω?)ノ “(?っω?`. ) )” “Đúng vậy đúng vậy!” “Dù sao chúng ta nhìn ngươi, ngươi không nói lời nào cũng được mà ~” “Còn có tám ngày, tiểu Quả Quả cố lên! ( rải hoa )” “Ta tin tưởng tiểu Quả Quả nhất định có thể!” “Hệ thống thật là quá xấu rồi, muốn dùng quyền nhỏ đấm bụng ngỏ của hệ thống! ╭(╯^╰)╮” “Ta thấy là ngươi muốn chọc cái bụng nhỏ kia thì hơn? ( khinh bỉ )” Mạc Vân Quả nói xong câu đó lúc sau, lại dựa vào trên tường, nhắm hai mắt lại, nhìn dáng vẻ không có tính toán nói nữa. Người trong phòng phát sóng trực tiếp lại đang nói nhàn thoại, đương nhiên, ba câu không rời tiểu Quả Quả là được. Thời gian từng giây từng phút trôi đi, đối với phòng phát sóng trực tiếp mà nói, bọn họ có thể biết rõ ràng thời gian trôi đi bao lâu, bọn họ cũng biết khi nào nên làm chuyện gì. Bọn họ có mục tiêu, có việc làm, có an bài, tất cả đều tràn ngập hy vọng cùng ánh mặt trời. Nhưng mà đối với Mạc Vân Quả mà nói, tất cả chỉ là yên lặng. Không biết qua bao lâu, dường như mới một hai phút, lại giống như đã qua đi một tháng. Mạc Vân Quả mở mắt, vươn tay ở trên tường dùng móng tay lại cắt một chữ “Một”. Cho dù biết sẽ bị hủy diệt ấn ký, nhưng mà chỉ cần cô đã làm, cô sẽ nhớ rõ, cuối cùng trôi qua bao lâu, cuối cùng còn lại bao lâu. Có thể thấy được hy vọng so với không nhìn thấy hy vọng càng tốt hơn. Ngày hôm sau, Mạc Vân Quả nghĩ như vậy.