Edit: Linhlady “Oa! Vừa tới đã chơi lớn như vậy sao?” “Oa! Thần hào tàn nhẫn như vậy sao?” “Không nói đến việc có thể đánh bại Angus hay không, trước tiên trong bối cảnh chuyện xưa có nố Angus hằng năm đều biệt tích, nếu như vẫn luôn không thấy người đâu, tiểu Quả Quả không phải vẫn luôn dừng lại ở thế giới này sao?” “Ta tin tưởng tiểu Quả Quả nhà ta, cô ấy nhất định có thể tìm được Angus 23333333333” “Chẳng lẽ các ngươi không có phát hiện thần hào rất biệt nữu[1] sao? Ngươi xem này, nhiệm vụ mặt trên chỉ nói là khiêu chiến Angus, nhưng cũng không nói tiểu Quả Quả phải đánh bại Angus!” [1]Biệt nữu: tâm khẩu bất nhất, tức là nghĩ 1 đằng miệng nói 1 nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ. “Oa! Thật sự á, xem xem thần hào sủng nịnh tiểu Quả Quả như thế nào?” “Phốc, đột nhiên không kịp phòng ngừa bạo kích!” “Đột nhiên không kịp phòng ngừa cẩu lương! ( khóc chít chít, ta cũng muốn rải cẩu lương )” “Ta…… Hu hu hu…… Hiện tại thần hào đều sủng nịch người khác vậy sao?” “( ta nhéo khăn tay nhỏ ) yên lặng khóc thút thít……” “Khi nào mới có tiểu ca ca sủng ái ta như vậy ( nhéo khăn tay nhỏ khóc thút thít )” Mạc Vân Quả:…… Mạc Vân Quả cũng không cảm thấy thần hào kia sủng nịch, nếu thật sự sủng nịch, vì cái gì không nói nhiệm vụ của cô là nhặt lá cây là hoàn thành đi? Lúc này, hai nhuyễn thú kia cũng vỉa hay kết thúc trận đấu. Hai con thí hoặc nhiều hoặc ít đều bị chút thương tích, nhưng không thể nào che giấu hơi thở hung hãn trên người chúng nó, ngược lại tăng thêm một tia chiến đấu. Hai con thú to lớn kia liếc nhìn nhau một cái, sau đó bằng tốc độ mắt thường có thể thấy thân hình chúng nó thu nhỏ! Thu nhỏ! Mạc Vân Quả:…… Hai con thú, một con gần giống như cửu vĩ hồ, một con khác lại giống như bạch hổ. Bạch Vương, cũng chính là con Bạch Hổ kia, nó bước ưu nhã nện bước đi đến trước mặt Mạc Vân Quả, sau đó lười nhác hỏi: “Nhân loại, ngươi làm cách nào đi vào?” Mạc Vân Quả:…… Đương nhiên cô không thể nói là mình được hệ thống đưa vào, vì thế cô nói: “Đi vào đây. ” “Nha? Vậy vận may của ngươi không tệ. ” Vậy mà không bị mấy con nhuyễn thú đó ăn luôn. Bạch Vương lười nhác nhìn thoáng qua Cửu Vĩ hỏi: “Làm sao bây giờ?” Cửu Vĩ phe phẩy cái đuôi, dò hỏi: “Ném văng ra?” “Có thể. ” Bạch Vương lập tức dùng cái đuôi cuốn Mạc Vân Quả lên, khiến cả người cô trên ở không trung. Mạc Vân Quả:…… Cô nắm lấy Bạch Hổ nghĩ muốn xả một chút, nhưng ngay lập tức sau đó cô bay ra ngoài. Cửu Vĩ nhìn nhân loại bay đi, lại nhìn Bạch Vương hỏi: “Không sợ cô ấu nói ra hở?” “Cô ấy nói ra có người tin sao?” Bạch Vương hỏi ngược lại. Lúc này, Cửu Vĩ chỉ lắc đầu, rồi lắc lư đi xa. Bạch Vương cũng nằm sấp xuống, nhắm hai mắt lại. Nếu không phải cùng nhân loại có ước định không giết người thường, cô gái kia thật sự không thể tồn tại mà ssi ra ngoài. Bạch Vương ngáp một cái, cái đuôi một vẻ vẫy, ngủ rồi. Bên kia, Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy mình phi a phi, phi a phi, đại khái qua mười mấy phút, cô liền hạ xuống. Cũng may xô còn học được một ít công pháp ở thế giới tu tiên, lúc này mới tránh khỏi bi kịch bị ngã. Mạc Vân Quả ổn định vững chắc đạp lên trên mặt đất, dựa theo tư liệu reng bối cảnh chuyện xưa, Mạc Vân Quả phán đoán bản thân có lẽ đang ở bên ngoài rừng Sương Mù. Nhất bên ngoài thường xuyên người thám hiểm lui tới, đại đa số là người bình thường hợp lại, vì mưu sinh, bọn họ không thể không mạo hiểm đi săn một ít huyễn thú cấp thấp. Bất kể là ở thế giới nào, người ở tầng dưới của xa hội, muốn tồn tại thật không dễ dàng.