Edit: Linhlady Tần Nhu cởi giày ra, ôm chính mình ngồi ở trên sô pha. Hắn hốc mắt còn có chút hồng hồng, đôi mắt cũng có chút hơi sưng, vừa thấy đã biết mới khóc. Hắn ngơ ngác nhìn căn phòng trống vắng, tuy rằng sạch sẽ sạch sẽ, lại không có một chút nhân khí. Tần Nhu cứ như vậy ngây ngốc thật lâu thật lâu, thẳng đến khi âm thanh điện thoại đánh vỡ không khi an tĩnh. Tần Nhu nghe điện thoại, người bên kia không biét nố cái gì, Tần Nhu bật dây, chạy nhanh ra ngoài. Bên này, sau khi Mạc Du xử lý công việc xong, cùng Mạc Vân Quả đi ăn cơm chiều. Trong quá trình ăn cơm, cảm xúc Mạc Du thật không tốt, ăn cũng rất ít. Ngược lại, Mạc Vân Quả, ừm…… Vẫn trước sau như một ăn uống tốt, ăn nhiều. Cơm chiều đi qua, lại đi đường dài về nhà. Chỉ là khi mới ra khỏi nhà hàng, Mạc Vân Quả liếc mắt một cái thấy Tần Nhu. Lúc này Tần Nhu nhìn qua có chút chật vật, hắn chỉ mặc một cái áo đơn, trong thời tiết lạnh lẽo này có chút đơn bạc. Đương nhiên, cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là trên trán hắn còn mang theo máu, máu thuận thế chảy từ trên trán xuống thấm đỏ một mảng áo hắn. Cánh tay hắn còn bị một người phụ nữ thô kệch kéo, Tần Nhu nhìn qua thật nôn nóng, nhưng người phụ nữ kia vẫn bắt lấy tay hắn không bỏ. Mạc Vân Quả chú ý tới Tần Nhu, đương nhiên Mạc Du cũng thấy được. Mạc Du nắm chặt nắm tay, nhìn chằm chằm Tần Nhu, nhưng bản thân lại không có cảm giác gì. “Nắm thảo! Lúc này mới nửa ngày không có thấy, anh trai Tần Nhu sao lại thành như vậy?” “A a a! Tiểu Quả Quả, mau đi xem một chút anh trai Tần Nhu làm sao vậy ~ ( đau lòng )” “Chị gái Mạc Du sao lại đứng bất động ở đó. Chẳng lẽ không thấy được người ta bị thương sao?” “Đúng vậy! Tiểu Quả Quả mau đi xem một chút đi!” “Anh trai Tần Nhu còn bị người ta kéo lại, nhất định là người xấu! Tiểu Quả Quả đi lên tẩn người đi!” “Lấy ra kim cương quyền mạnh mẽo của ngươi, tẩn chết cái người hư bạc kia!” Mạc Vân Quả:…… Kim cương quyền mạnh mẽ…… Mạc Vân Quả nhấc chân đi tới chỗ Tần Nhu, bắt lấy người phụ nữ kia, sau đó một quyền đánh qua. Người phụ nữ:…… Cái quỷ gì?! Mọi người vây xem: Σ(°△°|||) Tần Nhu thấy mình tránh thoát trói buộc, nhấc chân muốn rời đi, lại một phen bị Mạc Vân Quả bắt được. “Anh phải đi bệnh viện. ” Mạc Vân Quả nói. Tần Nhu liên tục lắc đầu, trong miệng chỉ là lẩm bẩm nói: “Không còn kịp rồi, không còn kịp rồi……” Mạc Vân Quả có chút nghi hoặc, tuy rằng trán Tần Nhu chạy máu nhìn có chút nghiêm trọng, nhưng cũng không đến nông nỗi không kịp đi? Mạc Du vẫn luôn đi theo phía sau Mạc Vân Quả, lúc này cô ấy nghe được Tần Nhu nói như vậy, ánh mắt rùng mình, cô ấy bỏ tay Mạc Vân Quả ra, cầm cổ tay Tần Nhu. Tần Nhu nhìn thấy là Mạc Du, chốc lát tắt tiếng. Hắn nhìn về phía Mạc Vân Quả, trong mắt tất cả đều là bất lực. Mạc Du hừ lạnh một tiếng, đoạt một chiếc xe liền đem Tần nhu ném đi vào, sau đó nhanh chóng hướng tới bệnh viện mà đi. Mạc Vân Quả bị cô ấy bỏ lại, ừm…… Có chút lãnh. Lúc này, người phụ nữ giữ tay Tần Nhu phục hồi tinh thần lại, cô ấy cầm cổ tay Mạc Vân Quả nói: “Vì sao cô lại thế này? Cô dựa vào cái gì đánh tôi?” “Cô vì sao muốn bắt Tần Nhu?” Mạc Vân Quả lạnh như băng hỏi. Người phụ nữ sửng sốt, sau đó phản ứng lại người đàn ông kia tên là Tần Nhu. “Tôi muốn mang anh ta đi bệnh viện a, dù sao cũng là do tôi đâm anh ta, tôi muốn chịu trách nhiệm! Nhưng mà anh ta chết sống không đi bệnh viện, tôi có thể làm sao bây giờ? Tôi cũng thật tuyệt vọng!” Người phụ nữ mang một khuôn mặt khổ tang. Mạc Vân Quả:…… Có điểm mộng bức.