Edit: Linhlady
“Không…… Làm sao sẽ……” Trần Kha lắc đầu, không tin lời Mạc Vân Quả nói.
Nhưng lý trí lại nói cho anh, Mạc Vân Quả nói tất cả lời này đều là sự thật, ngay cả việc huyền huyễn như thế, cũng không sai.
Mạc Vân Quả buông lỏng cổ tay Trần Kha ra, nói với anh ta: “Anh cho rằng bản thân làm tất cả chuyện này đều là đang báo thù, nhưng trên thực tế đều là anh đang thay tà niệm trong lòng mình tìm lý do.
”
Trần Kha thân thể run lên, anh ta ngơ ngác nhìn Mạc Vân Quả.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt anh ta chảy xuống, “Lạch cạch” một chút nhỏ giọt ở trên tay Mạc Vân Quả, nóng rực dị thường.
“Người đều có tà niệm, thất tình lục dục, lại có ai có thể chạy thoát?” Trần Kha vuốt ngực mình, nơi đó, trái tim nơi đó mỏng manh nhảy lên.
“Tôi sắp chết.
” Anh ta nhìn Mạc Vân Quả nói, “Vốn dĩ tôi muốn giết cô lấy hạt châu để đổi lấy mạng mình, nhưng hiện tại xem ra, tất cả đã không quan trọng.
”
“Tôi nhớ khi còn nhỏ, chạy vào trong một căn phòng âm u, ở giữa căn phòng đặt một viên trân châu màu xanh mục thật đẹp mắt, thật là đẹp mắt.
”
“Tôi nhìn viên trân châu kia, trứ ma, tôi giống như nghe thấy nó đang nói ‘ qua đi, qua đi ’……”
“Nhưng chưa kịp tới gần, cha chạy tới mang tôi đi, còn đánh tôi một trận.
”
“Có lẽ bắt đầu từ lúc ấy, tôi đối thế giới này tràn ngập ác ý, viên trân châu kia ở trong mơ của tôi, dụ hoặc tôi.
”
“Không chiếm được, trở thành chấp niệm lớn nhất trong lòng tôi, cũng khiến tôi đi trên con đường này”
Trần Kha cười, khóc lóc, nước mắt chảy qua gương mặt anh ta, chảy vào trong miệng anh ta.
Khuôn mặt anh tuấn trở nên tang thương, cũng không thể nói nổi.
“Tôi thật hâm mộ cô, có một người cha như Mạc Phương, giáo dục cô thành người thiện lương, mà cha của tôi, lại đánh tôi một trận, không cho tôi tới gần nó.
”
Trần Kha nước mắt càng ngày càng nhiều, một giọt lại một giọt nện ở trên tay Mạc Vân Quả.
“Nếu có thể, tôi nghĩ nếu có thể trở lại lúc ấy, sau đó thoát được sẽ đi rất xa, rất xa……”
Ánh mắt Trần Kha dần trống rỗng, đồng tử cũng đã không có tiêu cự.
Cuối cùng một giọt nước mắt từ khóe mắt anh ta chảy xuống, thật mạnh nện ở trên tay Mạc Vân Quả.
Mạc Vân Quả tay co rụt lại, lại là cảm giác được một tia “Đau”.
Cô sờ đến vị trí kia, thật nóng, thật nóng, có chút đau.
Trần Kha đã không có hô hấp, nhưng thân thể anh ta lại không có ngã xuống, anh ta cứ như vậy ở trước sư tử đá thật lâu thật lâu……
“Tiểu Quả Quả……”
“Tiểu Quả Quả……”
“Tiểu Quả Quả……”
Phòng phát sóng trực tiếp xoát bình, luận lôi suy nghĩ của Mạc Vân Quả trở lại.
“Làm sao vậy?” Mạc Vân Quả hỏi.
“Ngươi không sao chứ?”
“Ngươi không sao chứ?”
“Ngươi không sao chứ?”
Lại là một đợt spam.
Mạc Vân Quả lắc đầu, sờ sờ mu bàn tay chỗ có chút nóng rực kia, ở trong đầu nói: “Ta không có việc gì.
”
“Đoàn Tử, chúng ta cần phải đi.
” Mạc Vân Quả còn nói thêm, “Mọi người, hẹn gặp lại ở phát sóng trực tiếp lần sau.
”
Mạc Vân Quả từ áo trong bao lấy ra một cái bút ghi âm, ghi lại cuộc trog chuyện của cô và Trần Kha, cái này cũng đủ làm bằng chứng rồi.
Cùng lúc đó, tiếng Đoàn Tử đếm ngược cùng đợt spam của phòng phát sóng trực tiếp “Hẹn gặp lại ở phát sóng trực tiếp làn sau moah moah ~”
Mạc Vân Quả nâng tay, sờ sờ đầu Trần Kha, sau đó ngã xuống, nhắm hai mắt lại, cuối cùng, rời khỏi thế giới này……
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
89 chương
63 chương
36 chương
124 chương
58 chương
104 chương
4 chương