“Nhưng chuyện Vương Ngũ nên giải thích ra sao cho hợp lý đây?”
“Có khi nào hắn bị hung thủ thôi miên, thực chất là do hắn bị hung thủ dùng tâm lý ám chỉ? Không phải cũng có loại khả năng này sao ~”
“Cũng không phải không có khả năng này, tiểu Quả Quả ngươi cảm thấy thế nào?”
“Tiểu Quả Quả nói cái nhìn của ngươi đi ~”
Mạc Vân Quả nhấp nhấp môi, ở trong đầu nói với mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp: “Hắn không bị thôi miên, điểm này ta có thể khẳng định.
”
“Hả? Không bị thôi miên? Vậy là như thế nào?”
“Oa! Thế giới này chẳng lẽ có chuyện siêu nhiên gì sao?”
“Đột nhiên tò mò 23333333333333”
“Tiểu Quả Quả, Vương Ngũ càm cái kia tới là muốn làm gì?”
“Vừa rồi Vương Ngũ nói hắn vốn dĩ là người chết thứ mười sáu nhưng sao hắn lại không chết?”
“Đúng vậy, thấy được quá trình hung thủ giết người vì sao hắn còn có thể an ổn đứng ở chỗ này?”
“Hơn nữa nôi dung trên thiệp mồ cũng thật kỳ quái, vì sao lại là chào mừng về nhà?”
“A a a a! Tò mò!”
Mạc Vân Quả trong lòng cũng có vài phần tò mò, nhìn Vương Ngũ trước mặt, cô tự nhiên vỗ vỗ vai hắn.
Vương Ngũ theo bản năng ngẩng đầu nhìn Mạc Vân Quả, lại chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt tối tăm, giống như biển rộng thâm trầm, muốn cân muốt hắn ta.
Nhưng hắn ta lại cảm thấy, hắn ta đang phiên đãng trong không gian ấy, giống nhue đang trở về trong bụng mẹ.
“Anh ngồi đi.
” Vương Ngũ nghe được giọng nói kia, hắn ta theo bản năng ngồi xuống ghế.
Mạc Vân Quả nhìn trạng thái này của Vương Ngũ biết bản thân đã thôi miên thành công.
Lại nói tiếp, lại nói, đây là lần đầu tiên cô thôi miên đấy, không ngờ cực kỳ thành công!
Mạc Vân Quả gật đầu với Long Uy, ý bảo hắn an tâm.
Sau đó cô nói với Vương Ngũ: “Anh có thể nói chuyện xảy ra vào mười lắm năm trước được không?”
Vương Ngũ thoạt nhìn ngơ ngác, nhưng hắn ta lại không khống chế được mong muốn muốn nó ra chuyện năm đó được.
“Mười lăm năm trước…… Mười lăm năm trước……” Hắn ta lẩm bẩm, giống như nhớ lại chuyện gì đó.
“Mười lăm năm trước, có một người tìm tôi, còn có những người khác, tôi khoog biết người đó, người đó nói ở trấn Lâm Sương có bảo bối, đúng, có bảo bối, chỉ cần chúng tôi có thể trợ giúp y tìm được bảo vật kia, y sẽ cho chúng tôi một khoản tiền.
” Vương Ngũ cả người nhìn qua khá bình tĩnh, nhưng con ngươi thoáng hiện nét khủng hoảng lại không thể nào che dấu được.
“Khoản tiền là một sự dụ hoặc không nhỏ, tôi không chống cự được, hơn nữa, vạn nhất tôi lại tìm được bảo bối kia thì sao?”
“Cho nên tôi đi, nhóm người chúng tôi đều ôm ý nghĩ này lên đường……” Giọng nói của Vương Ngũ có chút xa xăm, giống như chân trời.
Mạc Vân Quả chớp chớp mắt, vỗ vỗ Long Uy, lôi lực chú ý của hắn lại.
“Vào ngày đại điển trung thu, đúng nào ngày đó, chúng tôi thấy được một màn khủng hoảng, cả đời tôi cũng không quên được, không quên được!” Vương Ngũ bắt đầu trở nên kích động, cả người hắn ta bắt đầu giãy giụa.
Mạc Vân Quả vỗ vỗ bờ vai của hắn ta nói: “Không có việc gì, hiện tại anh rất an toàn.
”
Nghe câu nói đó, Vương Ngũ mới dần dần bình tĩnh trở lại.
“Vậy một màn kia là gì?” Mạc Vân Quả lại hỏi.
“Một màn kia…… một màn kia……” Vương Ngũ như ở trong hồi ức.
“Đúng vậy, tôi thấy được……”
“Thấy được đâm người ở trấn Lâm Sương, đám người dân bản xứ dùng người sống để hiến tế, đúng vậy, chính là hiến tế.
” Vương Ngũ ôm mình, có chút sợ hãi.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
89 chương
63 chương
36 chương
124 chương
58 chương
104 chương
4 chương