Edit: Linhlady
“…… Cái tên Tô Chi Cảnh nàng có bệnh à?”
“Không không, ta cảm thấy hắn đại khái có độc.
”
“Nói xem, tiểu Quả Quả nhà ta cũng đã biến thành người rồi, làm sao hắn còn chưa nhận ra tiểu Quả Quả nhà ta?”
“( xem thường ) hắn lại chưa từng thấy dáng vẻ khi làm người của tiểu Quả Quả nhà ta, hắn chảng qua là gặp tiểu Quả Quả khi đang là cương thi mà thôi!”
“Nói rất có đạo lý”
“Cái tên Tô Chi Cảnh này, chậc, ta thật không biết nên nói cái gì cho tốt.
”
“Ha ha! Nhưng ta lại thấy thích dáng vẻ này của Tô Chi Cảnh, hắc hắc! Không nói hai lời, chính là làm!”
“Làm…… Ngươi…… Vẫn là…… Hắn…… Làm…… Ngươi a ~”
“…… Đột nhiên thấy đen tối 23333333”
“Không được dạy hư tiểu bảo bảo thuần khiết 2333333333”
“Ta liền lẳng lặng nhìn các ngươi giả vờ đơn thuần!”
Mạc Vân Quả:……
Sau khi Mạc Vân Quả lớn hơn một ít, có thể phát ra âm thanh khác.
“Ừm…… A……” Ừm…… Có thể bình thường phát ra tiếng, nói cách khác, nàng có thể nói chuyện.
Mạc Vân Quả cắn ngón tay của mình, nghiêng nghiêng đầu, như vậy nàng có thể trực tiếp nói với Tô Chi Cảnh, để hắn ghét nàng không?
Ở nên này Mạc Vân Quả đang tính toán tự hỏi bản thân, mà bên kia, Tô Chi Cảnh đang lật một quyển sách, ánh mắt đen tối không rõ.
Tô Chi Cảnh từ trước đến nay rất thông minh, hắn đã sớm biết hạt giống kia bất phàm, chu kỳ sinh trưởng không rõ ràng, giống như tùy tâm sở dục mà lớn.
Trải qua thời gian quan sát lâu như vậy, tron lòng hắn đã sớm có suy đoán chỉ có chút không dám khẳng định.
Thẳng đến khi vừa rồi hắn lộ ra ác ý, đứa bé kia lại lớn hơn một ít.
Cũng lúc này, suy đoán của hắn được chứng thực.
Hắn đi tới Tàng Kinh Các, lật xem sách.
Trong sách ghi lại đặc tính của ẩn tình hoa, lấy việc hứa thu cảm tình mà sống, chờ đến khi tình cảm kia cấp đủ, cây sẽ tự nhiên trưởng thành.
Nếu hắn đoán không sai, đứa bé kia là ẩn tình hoa, hấp thu ác ý của hắn mà lớn lên.
Tô Chi Cảnh cũng không thể xác định đứa bé có phải tiểu cương thi hay không, khi biến thành người đứa bé có một đôi mắt sạch sẽ, rất giống tiểu cương thi kỳ quái kia, nhưng mà, so với tiểu cương thi kỳ quái, trong đôi mắt kia nhiều hơn một thứ gì đó.
Lúc trước khi Tô Chi Cảnh lưu lại giọt máu kia, cũng chính là nghĩ một ngày nào đó sẽ gặp lại được tiểu cương thi, nhưn chắn cũng không dám khẳng định, có người nào khác có thể lấy được giọt máu kia không.
Dù sao máu của hắn đối với người bình thường mà nói, có bao nhiêu dụ hoặc trong đó.
Tô Chi Cảnh không chắc chắn, cho nên chỉ có thể chờ ẩn tình hoa lớn lên, sau đó đem nó biến thành người, hắn nhìn vào đôi mắt kia, hắn sẽ xác nhận được nàng có phải tiểu cương thi kia không.
Thế nhưng, khi nhìn thấy Mạc Vân Quả, hắn lại cảm thấy khó hiểu.
Có một đôi mắt sạch sẽ thì không sai, đôi mắt kia lạnh lẽo cũng không sai, nhưng mà, trong đôi mắt kia lại có ít độ ấm, cùng vài thứ khác nữa.
Tuy rằng vài thứ kia vẫn như cũ không thể che đi thuần tịnh trong đôi mắt kia, nhưng hắn không dám đánh cuộc, xem đứa bé kia có phải tiểu cương thi hay không.
Tô Chi Cảnh ở bên này rối rắm, Mạc Vân Quả bên kia lại mừng rỡ tự tại.
Thân là một gốc cây hoa, nàng vốn dĩ không cần ăn cái gì, hiện tại khi biến thành người, nàng vẫn giữ nguyên trạng thái đó.
Yêu cầu của nàng, đó là hấp thụ ánh mặt trời, hấp thu dinh dưỡng, ừm…… Còn có hấp thu ác ý của Tô Chi Cảnh, như vậy nàng mới có thể mau chóng trưởng thành.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
89 chương
63 chương
36 chương
124 chương
58 chương
104 chương
4 chương