Edit: Linhlady
Đối với động tác của Mạc Vân Quả, Doãn Diễn Trạch cũng chỉ hơi hơi mỉm cười, không dò hỏi cũng không nói gì.
“Ầy? Doãn Diễn Trạch không thấy nóng sao?”
“( xem thường) vấn đề này không phải lần trước chúng ta thảo luận qua rồi à?”
“Ha ha ha! Lần trước ta không ở đây~”
“Ta phỏng đoán hẳn là do chân hắn khuyết tật, không muốn bị lộ ra, cho nên mới che đi?”
“( xem thường) cái thảm kia mỏng đi một chút có sao? Làm gì phải dùng cái dày vậy?”
“Chẳng lẽ hắn cảm thấy rất lạnh?”
“Đúng rồi! Lần trước chúng ta đàm luận ra kết quả đó là, chân của hắn từ nhỏ đã chịu thương tổn, làm cho đôi chân quanh năm cảm thấy lạnh lẽo, thế cho nên mố cần thảm giữ ấm chân.”
“Nói như vậy cũng có lý, nhưng cũng thật tiếc cho một đại mỹ nam~”
“( xem thường) tuy rằng chân không được, nhưng mà! Người ta là đại boss a ha ha ha ha ~”
“Đột nhiên cảm thấy lầu trên thật hưng phấn.”
“Hắc hắc, các ngươi nói, Doãn Diễn Trạch có phải vì đôi chân này mới trở thành boss vai ác không?”
“Hả? Nói như thế nào?”
“Các ngươi nghĩ mà xem, gia tộc nam nữ chủ chính là đầu sỏ gây tội là chân Doãn Diễn Trạch bị thương, như vậy việc khiến Doãn Diễn Trạch nhằm.vào hai người là hoàn toàn hợp lý!”
“Oa! Nói như vậy, cũng đúng!”
“Như vậy, mấu chốt để Doãn Diễn Trạch cải tà suy chính đó chữa lành đôi chân cho hắn?”
Mạc Vân Quả nhìn đến những lời này, đôi mắt càng sáng, nếu thật sự là như vậy, thế thì nhiệm.vụ này càng đơn giản rồi!
Nghĩ xong xuôi, Mạc Vân Quả nói với Doãn Diễn Trạch vẫn luôn im.lặng phía trước: “Tôi có thể trụ khỏi chân cho anh.”
Doãn Diễn Trạch sửng sốt, anh có chút nghi ngờ, Mạc Vân Quả chưa từng học qua y lý, sao tự nhiên lại nói như vậy?
Tuy rằng khó hiểu, nhưng Doãn Diễn Trạch vãn không nói ra nghi ngờ trong lòng.
Anh cũng thẳng thừng trả lời vấn đề của Mạc Vân Quả, theo bản năng sờ sờ thảm lông trên chân, anh lắc đầu, mỉm cười nói: “Không cần.”
Mạc Vân Quả:?
Doãn Diễn Trạch giống nhue nhìn thấy được sự khó hiểu trong mắt cô, ý cười trong mắt anh càng sâu.
Anh hơi hơi ngửa đầu, híp lại con mắt, nhìn ánh mặt trời chói chang, nhìn chằm chằm vào nó, một chút cũng không cảm thấy chói mắt.
“Hai chân này, có chủ nhân của nó, chỉ có người kia, mới có thể điều trị.”
Giọng nói của anh nhàn nhạt, còn có vẻ có vài phần xa xưa.
Mạc Vân Quả cho rằng anh đang nghi ngờ y thuật của mình, lúc ấy liền tỏ vẻ: “Tôi có thể điều trị chân cho anh.”
Doãn Diễn Trạch vẫn như cũ nhàn nhạt lắc đầu, hai chân này của anh, ngoại trừ người kia, ai cũng không điều trị được.
Bởi vì ~ anh ấy à ~ chỉ muốn người kia điều trị chân cho mình ~
Dù sao, đó cũng là ước định của hai người bọn họ ~
Doãn Diễn Trạch hơi hơi có chút hoảng thần, giống như nhớ lại chuyện gì đó thật lâu trước kia.
Mạc Vân Quả còn muốn nói cái gì đó, lúc này, tiếng điện thoại vang lên đánh gãy lời cô định nói.
Mạc Vân Quả nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, là Đường Nhất Hàng.
Lúc này Mạc Vân Quả mới nhớ tới, hình như cô còn chưa nghe thấy Đoàn Tử nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ, chẳng lẽ, là cái nhiệm vụ kia xảy ra vấn đề gì sao?
Mạc Vân Quả tiếp điện thoại, “Alo” một tiếng.
Điện thoại bên kia, vang lên giọng nói kích động của Đường Nhất Hàng.
“Mạc Vân Quả, cô…… Cô…… Nhanh lên lại đây!” Đường Nhất Hàng còn thở hổn hển, nhưng rõ ràng đang hưng phấn.
Vẻ mặt Mạc Vân Quả dường như còn chưa hiểu ra có chuyện gì, cho nên cô cũng bỏ lỡ biểu cảm trên mặt Doãn Diễn Trạch.
Trong nháy mấy khi vừa nghe thấy giọng nói kia, thân thể cả người anh trở nên cứng đờ, hai tay anh nắm thảm lông, hơi hơi cúi đầu, giống như muốn đè ném cảm xúc nào đó sắp bùng nổ……
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
89 chương
63 chương
36 chương
124 chương
58 chương
104 chương
4 chương