Edit: Linhlady
Khi Ngải Sâm quay đầu nhìn về phía Mạc Vân Quả, phát hiện cô đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt kia lạnh băng giống như muốn đông lạnh hắn ngay lập tức vậy.
Ngải Sâm chà xát cánh tay, tự giác lui về phía sau muốn tìm nơi ẩn nấp, lúc này mới nói: "Vậy, chúng ta có cần ra ngoài tìm đồ ăn không?"
Mạc Vân Quả gật đầu, dẫn đầu đi ra sơn động, Ngải Sâm chạy theo sau.
Mà khi hai người mới rời đi, có hai giống cái nhỏ lén lúc vào trong sơn động của bọn họ, lấy mỗi thứ một ít làm mẫu, như vậy họ mới có thể tìm chính xác được.
Lúc này, đại đa số người trong tộc đã đi ra ngoài, chỉ để lại số ít thật sự là đi không được.
Bọn họ nhìn thấy Mạc Vân Quả và Ngải Sâm đi ra, ánh mắt như muốn dính lên hai người họ vậy, cho đến khi hai người ra khỏi bộ lạc, mới khó khăn lắm thu hồi tầm mắt.
Mạc Vân Quả để Ngải Sâm mang theo mình vào sâu trong rừng rậm một chút, có lẽ nơi đó còn có nhiều đồ ăn hơn, lại bị Ngải Sâm cự tuyệt.
Lúc này, hai người đang đứng giáp danh rừng rậm, bốn mắt nhìn nhau.
Mạc Vân Quả nhìn thú nhân nhát gan trước mắt, cả người lạnh lẽo gấp mấy lần.
Ngải Sâm tuy rằng sợ hãi Mạc Vân Quả, nhưng ngược lại với chuyện không vào trong rừng rậm lại rất kiên trì.
"Sợ hãi?" Mạc Vân Quả biết rõ còn cố hỏi, cô đi lên phía trước một bước, cố ý đi vào bên trong cánh rừng.
Ngải Sâm vội vàng ngăn Mạc Vân Quả lại, trên mặt mang theo sợ hãi rõ ràng, "Không cần đi!"
Mạc Vân Quả mắt lạnh nhìn Ngải Sâm, ý bảo hắn giải thích.
Đáng tiếc Ngải Sâm cũng không hiểu được ý tứ mà ánh mắt cô muốn biểu đạt, chỉ liên tục lắc đầu, lẩm bẩm lặp lại nói: "Không cần đi......"
Người trong phòng phát sóng sôi nổi thảo luận, hiếm khi được dịp bổ não tưởng tượng.
"Tiểu thú nhân này có phải có bóng ma gì đó không ta?"
"Ta cảm thấy trước kia hắn đi vào rừng rậm, vô tình lạc vào mắt một thú nhân hung hãn, sau đó......"
"Không không không, ta biểu hiện của thú nhân này, có khả năng là dự kiến chuyện gì đó!"
"Nhưng thật ra ta cảm thấy, Ngải Sâm có thể là ở chỗ này bị XXOO quá......"
"Lầu trên ô ô ô......"
"Không cần lái xe, chúng ta là thanh niên nghiêm túc!"
"Ta đã não bổ một đoạn cấm kỵ luyến ái! Ai tới cứu vớt ta với, trả tâm hồn trong sáng cho ta!"
"Không biết vì sao,lầu trên nói nhiều như vậy, nội tâm ta lại không hề dao động, thậm chí còn có chút muốn cười."
............
Hiện tại tâm tình Mạc Vân Quả đã không tốt, nhìn các loại bình luận trước mặt vẻ mặt càng tối tăm hơn, ánh mắt nhìn Ngải Sâm càng thêm băng giá.
Lúc này Ngải Sâm giống như chìm vào thế giới của riêng mình, chỉ là đơn thuần lặp lại "Không cần đi!"
Thời điểm Mạc Vân Quả chuẩn bị giơ tay đánh hắn một trận, Ngải Sâm đột nhiên biến trở về nguyên hình!
Càng làm cho người ngạc nhiên chính là, vốn dĩ là một con báo bạc khổng lồ vậy mà dần co nhỏ lại, biến thành một con báo nhỏ cỡ chó con.
Mạc Vân Quả chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó đã không thấy thân ảnh Ngải Sâm đâu.
Khi cô cúi đầu lại thấy một con báo nhỏ, co ro nằm dưới đất.
Mạc Vân Quả:......
"Phốc! Đây là cái loại chuyển biến gì đây!"
"Ai da uy, không được, cười chết ta!"
"Khí phách uy vũ đâu rồi? Sao chớp mắt đã biến thành con báo nhỏ rồi!"
"Thế giới này thật nhiều chuyện ngoài dự đoán, ha ha ha ha ha!"
"Sắc mặt Tiểu Quả Quả biến đổi thật xuất sắc, không thua kém vẻ mặt vô tội của báo con!"
"Ta lấy bị manh đến chảy máu rồi!"
"Hu hu hu......Thật muốn ôm ôm, ta là mao nhung khống* aaaaaaa!"
............
- ------
*Những người có sở thích, cuồng những con vật, đồ vật có lớp lông mềm mại,...
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
498 chương
6 chương
22 chương