Edit: Linhlady Mạc Vân Quả đối với chuyện này không có cảm giác gì, nàng nhìn thoáng qua người ngồi bên cạnh mình, rõ ràng đã bị nam nhân trên đài mê hoặc. Nước miếng trên khóe miệng sắp chảy ra đến nơi rồi…… Mạc Vân Quả sờ sờ miệng mình, ừm…… Không có nước miếng. Lúc này, Kiếm Tình công tử cũng đã biểu diễn xong, nữ nhân bên cạnh cũng chịu ngồi xuống. Nàng ta cầm lấy cái ly, há mồm to uống nước. Nàng ta nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả ngồi bên cạnh, cười hắc hắc, hơi mang một tia đáng khinh hỏi: “Thế nào? Đã ghiền đi?” Mạc Vân Quả:? Hồ Tang nhìn Mạc Vân Quả không nói lời nào, chỉ nghĩ nàng ngượng ngùng không muốn suy nghĩ bị lộ mà thôi. Thật ra nàng ta cảm thấy không cần phải ngượng ngùng, người có thể đến nơi này, nào ai có tâm tư đơn giản như vậy. Hồ Tang lại là cười hắc hắc nói: “Ngươi không biết, ta đã mơ ước Kiếm Tình công tử đã lâu.” Mạc Vân Quả:…… Mạc Vân Quả nhìn nữ nhân trước mắt, cao lớn thô kệch, ừ…… Kiếm Tình công tử kia cũng không chống đỡ được một chiêu của nàng ta. Hồ Tang buông cái ly, đôi mắt có chút si mê, nàng ta cũng mặc kệ Mạc Vân Quả có đáp lại nàng ta hay không, lo tự thân nói: “Lần này ta đã chuẩn bị rát nhiều bạc, hắc hắc hắc……” Mạc Vân Quả:…… Mạc Vân Quả xoa xoa cánh tay, luôn cảm giác nổi da gà. “Nữ nhân này…… Cười quá đáng khinh!” “Hắc hắc hắc (mặt si hán) là như thế này sao?” “Lăn lăn lăn!” “Nữ nhân này, tấm tắc, là kẻ thú vị!” “Nữ nhân này vừa thấy chính là khách hàng thâm niên hộ!” “Tiểu Quả Quả, ngươi hỏi một chút nàng ta có biết mỹ nhân đệ nhất giang hồ hay không?” “A? Đây cũng là ý kiến hay.” Mạc Vân Quả nhìn đến nơi này, lại nhìn nhìn Hồ Tang, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Ngươi biết mỹ nhân đứng đầu bảng không?” Hồ Tang nghe được lời này, ánh mắt sáng lên, điên cuồng gật đầu. “Hắc! Ta nói cho ngươi nha, mỹ nhân đứng đầu bảng! Ta chính là người biết rõ nhất đấy!” “Kiếm Tình công tử này cũng không nằm trong nhóm mười đâu! Ai, chỉ là đáng tiếc trong bảng xép hạng mỹ nhân đầu kia có vài người ta không thể trêu vào, bằng không ta cũng muốn nếm thử hương vị xem thế nào đấy.” Mạc Vân Quả:…… Hồ Tang dường như chú ý tới ánh mắt của Mạc Vân Quả, sờ sờ đầu nói: “Ngươi đừng có hiểu lầm á! Ta chỉ cảm thấy hứng thú với nam giới thôi.” “Trên bảng trên này không phải có vài người là nam nhân sao? Ha ha ha ha!” Mạc Vân Quả: Nga ( mặt lạnh nhạt) “Khụ khụ, ta thấy ngươi có vẻ chừ mong như vậy, ta đây liền cố mà nói cho ngươi khỏe người.” Hồ Tang hắng giọng lại, lại uống một ngụm trà, mới chính thức bắt đầu nói. “Đứng thứ mười là nữ nhi Thừa tướng Xúc Y, tri thư đạt lễ, hiền thục, là thê tử tốt để lựa chọn.” “Người đứng thứ chín là……” ………… “Còn người đứng thứ hai, là một đại nhân vật khó lường.” Hồ Tang bĩu môi, hướng lên trời chỉ chỉ. Mạc Vân Quả:? “Ai?” Mạc Vân Quả hỏi. Hồ Tang không trả lời, lại chỉ chỉ lên trời. Mạc Vân Quả ngẩng đầu nhìn lại, ừm…… Ngoại trừ nóc nhà vẫn là nóc nhà. Hồ Tang nhìn đến động tác của Mạc Vân Quả, mắt trợn trắng nói: “Ngươi người này sao lại thành thật như vậy?” Mạc Vân Quả: Ồ ( mặt lạnh nhạt) Hồ Tang lại chỉ chỉ trời, vẫn là dáng vẻ kín bưng kia. Mạc Vân Quả:? Hồ Tang:…… Ta chỉ sợ gặp phải một tên ngốc tử. Hồ Tang thấy Mạc Vân Quả còn không biết, tiến đến trước mặt nàng, đè thấp thanh âm nói: “Đứng thứ hai, đó là đương kim thánh thượng……” Hồ Tang nói xong câu đó sau, liền lập tức ngồi trở về, nhìn trái nhìn phải, giống như sợ ai nghe thấy được.