Edit: Linhlady Chỉ là vào năm thứ mười, khô hạn trăm năm một lần quét qua hàng triều này, nạn dân khắp nơi. Nguyên chủ nhiều lần cầu mưa cũng không thành công, số người tử vong càng ngày càng nhiều, lòng dân toàn bộ hoàng triều dần dần bắt đầu tan rã lên. Không ít người có tâm bắt đầu nói đương kim tại vị là người như thế nào, toàn bộ triều đình, trong lúc nhất thời trở nên lung lay. Lần này làm nguyên chủ cầu mưa, đã là lần thứ ba trong tháng này. Mạc Vân Quả xoa xoa huyệt thái dương, nhìn thoáng qua nhiệm vụ Đoàn Tử cấp. “Nhiệm vụ: Dù có ba ngàn con sông cũng chỉ múc một gáo nước.” “Nhiệm vụ thuyết minh: Hậu cung 3000, chỉ một người.” Lại nói tiếp, Mộ Dung Tuyệt tuy rằng đã tại vị mười năm, hậu cung lại không có một ai. Những đại thần kia cũng vù thế mà rầu thúi ruột, nhưng mà cũng chả làm được cái mẹ gì. “Nha! Này Mộ Dung Tuyệt chẳng lẽ có vấn đề gì sao?” “Tấm tắc, thân là hoàng đế, hậu cung cư nhiên lại không có ai, lợi hại!” “Hắc hắc hắc, chẳng lẽ, người Mộ Dung Tuyệt yêu chính là…… Hắc hắc…… Nam nhân?” “Lầu trên ta và ngươi nghĩ giống nhau!” “Ta lại nghi ngờ Mộ Dung Tuyệt có bệnh kín gì đó.” “Cho nên nói, lần này tiểu Quả Quả nhà ta lại phải làm Hồng Nương (bà mối) sao?” “Tấm tắc, các chủ kênh khác đều là các loại công lược nam thần, còn có ngược tra, tiểu Quả Quả nhà ta lại khác một trời một vực, lại phải làm bà mối, tác hợp người khác!” “Không có biện pháp, ai đầu tiểu Quả Quả nhà ta không thông suốt đâu?” “Ngươi để tiểu Quả Quả nhà ta đi công lược nam thần, chỉ sợ nam thần muốn điên.” “Đến nỗi ngược tra gì đó, ha hả…… Chỉ sợ tiểu Quả Quả nhà ta một quyền liền đem những người đó cấp KO!” “Lầu trên nói rất có đạo lý, ta thế nhưng không lời gì để nói.” Mạc Vân Quả đi vào một cái thế giới, trước tiên nhìn xem phòng phát sóng trực tiếp, xác định không có nội dung gì hay ho, nàng mới có thể bắt đầu nhiệm vụ của mình. Lần này cũng giống nhau, ừm…… Không có nội dung gì quan trọng. Lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng nói của cung nhân. “Quốc sư đại nhân, Hoàng Thượng đã đang đợi ngài.” Giọng nói ngoài cửa có thêm vài phần cẩn thận, giống như sợ đắc tội Mạc Vân Quả. Lúc này Mạc Vân Quả mới nhớ tới, hôm nay, nàng giống như muốn đi cầu mưa. Mạc Vân Quả đứng lên, “Ừm” một tiếng, sau đó cửa lập tức đã bị mở ra, từ bên ngoài ùa vào thật nhiều người, bắt đầu hầu hạ Mạc Vân Quả mặc quần áo. Quần áo này vô cùng rườm rà, Mạc Vân Quả chỉ nhìn thoáng qua, rồi tùy ý để bọn họ lăn lộn đi. Cũng không biết qua bao lâu, thật vất vả mới lăn lộn xong, thái giám kia lại mang theo Mạc Vân Quả vội vội vàng vàng ngồi trên cỗ kiệu, chạy đến một chỗ nào đó. Lúc này phía trên phượng hoàng đài, Mộ Dung Tuyệt nhìn bá tánh phía dưới, không tiếng động thở dài một hơi. Đây là lần thứ ba trong tháng cầu mưa rồi, nếu lại không thành công mà nói…… Phía dưới bá tánh dưới ánh mặt trời chói chang nhìn hoàng đế cao cao tại thượng, trong lòng có sợ hãi, cũng có hoảng loạn, nhưng càng nhiều, còn lại là hy vọng. Bọn họ đều đang chờ đợi quốc sư đến, trong ánh mắt bọn họ, tràn ngập một loại gọi là “Hy vọng”, tuy rằng xa vời, nhưng dị thường kiên định. Khi Mạc Vân Quả khoan thai tới muộn, mọi người đã đợi một canh giờ tại đây. Có vài người thân thể ốm yếu đã sắp té xỉu, còn lại đang cố kiên trì, chỉ vì muốn chính mắt nhìn thấy kỳ tích phát sinh. Mộ Dung Tuyệt nhìn thấy Mạc Vân Quả đến, khẽ gật đầu, tiến đến bên tai Mạc Vân Quả thấp giọng nói: “Quốc sư, lần này có nắm chắc không?”