Edit: Linhlady Sắp đến giữa trưa, hội nghị mới xem như kết thúc. Đám người trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn luôn đều quấn lấy Mạc Vân Quả đòi cô ca hát, lại chỉ đổi lấy sự trầm mặc của Mạc Vân Quả. Ca hát gì đó, cô thật sự sẽ không…… Khúc Viêm một lòng lưỡng dụng, một bên nghe báo cáo, một bên lại nhìn Mạc Vân Quả, chọc đến đám người trong phòng hội nghị nhịn không được nhìn sang Mạc Vân Quả, phỏng đoán ý tứ tổng tài nhà mình. Sau khi tan họp, vừa lúc đến giờ ăn trưa. Chuyện khiến cho người ta kinh ngạc đó là, Khúc Viêm cũng không mang theo Mạc Vân Quả đi ra ngoài ăn, mà gọi người trong nhà mang đồ ăn đến. Mạc Vân Quả nhưng thật cảm thấy không sao cả, thế nhưng đám người trong phòng phát sóng lại nhạy bén thấy Khúc Viêm có chỗ không thích hợp. Ở văn phòng ăn cơm, Khúc Viêm ăn khá ít, đại đa số thời gian, hắn chỉ nhìn Mạc Vân Quả ăn cơm, trong mắt đều là ý cười. Sau khi ăn xong, Khúc Viêm để Mạc Vân Quả ở trên sô pha nghỉ trưa, còn bản thân lại đi xử lý công việc. Khi Mạc Vân Quả dần dần ngủ say, lúc này Khúc Viêm mới buông văn bản trong tay, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh coi. Hắn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Mạc Vân Quả, ánh mắt cũng bình tĩnh dừng ở trên mặt Mạc Vân Quả. “Các ngươi, có thể nhìn thấy đi?” Khúc Viêm nhẹ giọng nói một câu không rõ nguyên do, lại khiến đám người đang xem phát sóng trực tiếp bỗng nhiên cả kinh. Bọn họ đang ở thế giới của mình, không thể tin tưởng nhìn Khúc Viêm, bọn họ phảng phất cảm thấy, ánh mắt kia của Khúc Viêm, xuyên thấu qua phòng phát sóng trực tiếp, nhìn chằm chằm vào bọn họ. Chờ đến lúc không ít người phản ứng lại, trên người đã nổi lên một tầng mồ hôi lạnh. Phòng phát sóng trực tiếp lập tức an tĩnh xuống, im như ve sầu mùa đông. Bọn họ không biết, đến cuối cùng Khúc Viêm có thể nhìn thấy nội dung nói chuyện trong phòng phát sóng trực tiếp hay không, vì bảo hiểm, bọn họ lựa chọn trầm mặc. Khúc Viêm lại như không nhận ra chuyện đó, ý cười trên khóe miệng càng sâu. “Thật là…… Đã lâu không gặp……” Ngón tay mảnh khảnh thon dài của Khúc Viêm vuốt ve đôi mắt của Mạc Vân Quả, đôi mắt đang nhắm lại. Có vài người trong phòng phát sóng trực tiếp suy đoán cái gì đó, nhưng cuối cùng lại lựa chọn không nói. Khúc Viêm cười khẽ một tiếng, giống như rất vừa lòng với tình huống này. “Các ngươi không cần sợ hãi, ta không nhìn thấy các ngươi.” Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tựa hồ mang theo vô hạn sầu oán. “Các ngươi nói, hắn nói thật hay giả?” “ Đúng vậy nha, vừa rồi cái ánh mắt kia thật dọa đến ta.” “Mẹ., Cái gì đã lâu không gặp, dọa ta ra một thân mồ hôi lạnh.” “Người này đến tột cùng là ai?” “Ta cũng muốn biết, một câu nói kia, sợ tới mức ta thiếu chút nữa quỳ xuống!” “Chẳng lẽ các ngươi không sợ hắn chỉ lừa các ngươi sao……” “Lầu trên có thể đừng vạch trần được không, để ta làm một đứa bé không biết gì được không?” “ Hu hu hu hu…… Dọa khóc có được hay không!” “Ai tới nói cho lão tử, cái người đàn ông quỷ súc này là ai a a a a a a! ( phát điên)” “Ma ma hỏi ta vì sao quỳ trên mặt đất, ta có thể nói ta là dọa quỳ sao? ( rơi lệ đầy mặt)” Khúc Viêm thật sự không thể nhìn thấy nội dung trong phòng phát sóng trực tiếp, hắn sớm đã “Bán”. Tuy rằng nhìn không được, nhưng hắn biết rõ bản tính của đám người trong phòng phát sóng trực tiếp, đương nhiên sẽ đoán được phản ứng của đại đa số người trong phòng phát sóng trực tiếp. Khúc Viêm cũng không giải thích gì thêm, chỉ nhẹ nhàng nói: “Nếu có một ngày, cô ấy nghi ngờ tôi, các người có bằng lòng thay tôi dấu diếm một vài chuyện hay không?”